Ngu Linh Tê thuận miệng hỏi hai câu về tình hình của Ninh Ân, tự nhận nàng đã rất kiềm chế.

Không ngờ ngay cả Đường Bất Ly cũng nhận ra đây không phải chuyện tốt gì.

Ngu Linh Tê vừa nuốt miếng lê, lưỡi tê dại không biết đã nếm được vị ngọt hay chua mà khẽ cười: "Trong triều đột nhiên có thêm một vị Hoàng tử, ai không tò mò cho được? Đấy còn chưa kể đến một người mang bệnh nặng như ta. "

"Đúng là như vậy. Nhưng mà chẳng biết vì sao, Hoàng thượng có vẻ không thích vị Thất Hoàng bị thất lạc vừa được tìm thấy này. Qua lâu như vậy hắn vẫn chưa có phong hào, thậm chí rất ít người được nhìn thấy diện mạo của hắn. "

Đường Bất Ly bổ một quả lê rồi thả vào miệng, nàng ta chống cằm, nói: "Ta nói làm Thất hoàng tử không bằng làm bình dân áo vải tự do! Việc gì phải về kinh thành mà tranh vũng nước đục này chứ?"

Ngu Linh Tê cụp mắt xuống.

Nàng biết lý do Ninh Ân muốn quay trở lại, nơi đó chôn vùi máu và hận thù của hắn.

Tim nàng lại bắt đầu ngột ngạt, cơn đau dữ dội khiến Ngu Linh Tê vội vàng nuốt một quả mận ngâm muối tiêu để bình tĩnh lại.

Hai tháng qua hầu hết đều nhàn nhã và ngọt ngào, nàng từ lâu đã không thích ăn cay nên giờ mới bị sặc đến đau yết hầu. Nàng chuyển chủ đề bằng giọng nói khản đặc: "Phải rồi A Ly, cô vừa nói rằng cô đã đính hôn rồi, không biết phu quân là con nhà nào? "

Nhắc đến chuyện này, Đường Bất Ly cụp lông mày xuống rồi thờ ơ nói: “Là cháu đích tôn của Trần thái phó, Trần Giám.”

Nghe đến cái tên “Trần Giám”, trong lòng Ngu Linh Tê lộp bộp.

Cô nhớ rất rõ kiếp trước Đường Bất Ly cũng kết hôn với Trần Giám. Người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa, kết hôn xong mới lộ rõ bản mặt háo sắc. Sau đó có lần Trần Giám say rượu mà lỡ lời, sau lưng xúc phạm Nhiếp chính Vương Ninh Ân, cuối cùng ở trước mặt mọi người bị cắt lưỡi...

Vận mệnh cứ quẩn quanh một vòng, liệu có quay lại điểm xuất phát?

“A Ly đính hôn là đại hỉ, lẽ ra ta nên vui mừng mới phải.”

Ngu Linh Tê dè dặt nhắc khéo: “Bất quá ta lại nghe nói Trần Giám này đa tình, cuồng vọng lại mang tiếng xấu nên rất cần phải suy nghĩ lại."

"Thật sao? Vậy sao những người được tổ mẫu ta phái đi thăm dò đều nói Trần Giám là một quân tử nho nhã, đoan chính... "

Đường Bất Ly đoán rằng Trần Giám đã mua chuộc bà mối, trong lòng nàng ta nảy sinh điểm đáng nghi, cuộc hôn nhân càng thêm mâu thuẫn.

Lo lắng Ngu Linh Tê vẫn còn đang bệnh nên Đường Bất Ly cũng không muốn những chuyện này làm nàng phiền lòng. Nàng ta giả vờ gặm lê không quan tâm nói: "Không nói những thứ này nữa. Hôm qua ta cùng chép kinh với tổ mẫu để cầu phúc, nhân tiện cũng chép cho cô một bản. Ta đã nhờ trụ trì chùa Kim Vân khai quang rồi, khi ngủ Tuế Tuế để dưới gối, có thể giải trừ tai họa, tiêu tan bệnh tật. ”

Nói xong, Đường Bất Ly lấy trong túi ra một chiếc túi vải vuông màu vàng, bên trong là một xấp kinh dày viết tay.

Ngu Linh Tê biết bình thường Đường Bất Ly ghét nhất là đọc sách và viết chữ nhưng giờ nàng ta lại sẵn sàng chép kinh sách dày thế này để cầu nguyện cho nàng, phần nghĩa khí này khiến nàng rất cảm kích.

"Đa tạ A Ly."

Ngu Linh Tê dùng hai tay đón lấy túi gác dưới gối, mỉm cười hỏi, "Tiểu lang quân cùng cô chép sách đâu rồi?"

"Hả lang quân nào? "

Đường Bất Ly sững sờ một lúc, rồi nhận ra nàng đang nói về tên thư sinh mà nàng ta gặp vào đêm Thất Tịch thì sa sút nói," À, cô đang nói Chu Uẩn Khanh à! Ta nào có thừa tiền thuê hắn chép sách? Sau Thất Tịch đã đuổi đi rồi. "

" Ai cơ? "

Ngu Linh Tê nghi ngờ nàng đã nghe nhầm tên," Cô nói tên hắn là gì? "

" Chu Uẩn Khanh! Uẩn trong ẩn, Thanh trong thanh khí"

Đường Bất Ly nghi ngờ nhìn phản ứng của Ngu Linh Tê rồi hỏi: " Chuyện gì vậy? "

Đúng là hắn rồi!

Ngu Linh Tê ngẩn ngơ một lúc, sau đó đột nhiên nắm tay Đường Bất Ly rất nghiêm túc, "A Ly, cô còn có thể tìm Chu Uẩn Khanh về lại đây được không? Tìm được rồi thì tiếp đãi cho tốt."

Nàng mơ hồ nhớ ra ở kiếp trước, Trần Giám say rượu mà nhục mạ Nhiếp Chính Vương, trước mặt bàn dân hắn bị rút lưỡi.

Người phụ trách vụ án lần đó là một trong những người dưới trướng Ninh Ân - Thám Hoa lang của năm Thiên Chiếu thứ mười lăm, người mới của Đại lý tự và còn được gọi là "thẩm phán lạnh lùng", Chu Uẩn Khanh.

Ở kinh thành này không thể có một Chu Uẩn Khanh thứ hai!

Vẻ mặt Đường Bất Ly không hiểu gì, đặt miếng lê đang ăn dở xuống, đưa tay sờ nhiệt độ trên trán Ngu Linh Tê rồi nói: "Tuế Tuế, cô không sao chứ? Sao tự nhiên cô nói kỳ lạ vậy?"

Đường Bất Ly thầm thì vừa xong, đám hạ nhân lại đến báo tin, Tiết phủ sai người tặng nhân sâm, yến sào và những thứ khác.

Nghe tì nữ nói, Tiết Sầm đã ghé hai lần, lần nào hắn cũng ngồi rất lâu rồi mới đỏ hoe mắt rời đi.

Lúc đó, Ngu Linh Tê ốm đến mức không tỉnh táo, không biết tì nữ có nói ngoa không.

Tuy nhiên, nàng nhớ có vài lần nàng nửa tỉnh, nửa mơ, cô luôn cảm thấy có ai đó đang ngồi đằng xa bên ngoài bức màn theo dõi mình. Có lẽ nào tâm bệnh của nàng nặng quá nên nhìn Tiết Sầm đến thăm bệnh là Ninh Ân?

Ngu Linh Tê quay người nằm lên giường, tay sờ trâm ngọc trên đầu. Nàng cảm thấy trong tim có một lỗ hổng, trống rỗng lọt gió.

Không biết dạo này Ninh Ân thế nào.

Ngu Linh Tê nhắm mắt lại thở dài, nàng thật muốn phát điên mất.

……

Đông Cung.

Hạ nhân đưa một cung nữ già với mái tóc hoa râm tới, ép bà ta khom lưng, đầu gối quỳ trên mặt đất.

Ninh Đàn nhấc mí mắt say khướt, liếc nhìn bà lão đang run rẩy, thầm nói bà vú, cau mày hỏi: "Sao lại là bà lão điên như vậy?"

Hạ nhân nói: “Ti chức đã xác nhận qua, năm đó người hầu hạ Hoàng Hậu nương nương, chỉ có cung nữ già này còn sống”

Người sau khi đủ tuổi xuất cung đã chạy trốn 20 năm trước, vài ngày trước lại đột nhiên xuất hiện.

Nhưng nếu năm đó thật sự không có ẩn tình, tại sao những cung nhân này người chết, người chạy trốn?

Sắc mặt Ninh Đàn tối sầm lại, vẫy hạ nhân lui xuống.

Lần này hắn ta mượn cấm quân Nam nha đi điều tra, lại không cho Thôi Ám và Hoàng hậu biết.

Ninh Đàn lảo đảo đứng dậy, dùng mũi chân đá thẳng bà lão đang hoảng sợ, cộc cằn hỏi: "Lão già, ngươi có biết cô là ai không? Cô là Thái tử Đông cung, cô có chuyện muốn hỏi ngươi.... "

Hắn ta không đề cập đến chuyện này thì hay rồi. Vừa nghe thấy hai chữ "Thái tử Đông cung", bà ta đột nhiên nhảy dựng lên.

Đôi mắt đục ngầu của bà ta mở to, như thể bà ta vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Bà ta không ngừng khua khua bàn tay gầy guộc của mình, nói: "Nô tỳ chưa từng nói gì! Nô tỳ không biết gì cả! Đừng giết ta, đừng giết ta... "

Ninh Đàn suýt nữa bị bà ta cào trúng, lập tức mất kiên nhẫn:" Mau nói! Năm đó đã xảy ra chuyện gì! Ai muốn giết ngươi? "

“Bỏ mẹ lấy con, bỏ mẹ lấy con..... "

Dù bị ép cung đến thế nào, bà lão cũng chỉ lầm bầm mỗi một câu này.

"Bỏ mẹ... giữ con?"

Ninh Đàn nhắm nuốt từng lời một rồi đột nhiên hung hăng hất bà ta xuống đất, hoảng sợ hét lên: "Đồ yêu phụ nhà ngươi, ngươi nói hươu nói vượn. Cô là nhi tử của Hoàng hậu! Cô là trưởng tử! "

"Nương nương tha mạng, xin nương nương bình tĩnh... Thanh Lam đã chìm xuống giếng, tất cả họ đều đã chết!"

Bà lão rùng mình dựng đứng ngón tay, thở dài một tiếng, gần như dụ dỗ hèn mọn, nói: "Không ai biết lai lịch của Nhị điện hạ, không ai biết. Nô tỳ cũng sẽ không nói..."

Thái tử Ninh Đàn là con thứ. Không cần nói cũng tự biết vị "Nhị điện hạ" này là ai.

Vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn ta hung hăng bóp cổ áo bà lão, vặn vẹo ép hỏi: "Thanh Lam là ai? Hả? Ngươi mau nói!"

Bà lão bị bóp đến mức hai mắt trợn trừng, ngập ngừng nói: "Thanh Lam là... thị tỳ thân cận của nương nương, là mẹ ruột... hạ sinh Nhị điện hạ…Hoàng hậu không thể sinh con, vậy nên để Thanh Lam... Ặc! "

Dưới sự kích động, bà lão co giật một cái, nước miếng chảy xuống đất, hắn ta không thể hỏi thêm nữa.

Ninh Đàn ngã lăn ra đất, tay chân lạnh ngắt, như thể bị sét đánh ngang tai.

Trước kia tin đồn bị lan rộng, hắn ta quyết tâm muốn tìm hiểu chân tướng. Bây giờ, nghe được lời khai của cung nữ đã đích thân đỡ đẻ, chỉ còn lại cảm giác khủng hoảng vô cùng.

Thì ra hắn ta không phải là con trai ruột của hoàng hậu, mà là được sinh ra từ một cung nữ thấp kém, là con tốt bị hoàng hậu lợi dụng để củng cố địa vị của mình...

Không còn sự hỗ trợ của Tiết gia, vị trí Thái tử của hắn ta sẽ trở thành bù nhìn.

Bà lão bị lôi xuống, Ninh Đàn hung hăng rót một bình rượu, sau đó lại ném xuống đất vỡ nát.

Giết nữ nhân này sao?

Không, không thể giết.

Mẫu hậu nhìn có vẻ thờ ơ với thiên hạ nhưng thực ra tâm cơ thâm sâu, hắn ta nhất định phải để lại một lối thoát cho chính mình. Nếu sau này mẫu hậu muốn thủ tiêu hắn, thì bà già này chính là con bài thương lượng tốt nhất.

Ninh Đàn nở một nụ cười méo mó còn xấu hơn khóc, cho rằng bản thân cực kỳ thông minh.

……

Khi Ngu Linh Tê có thể ra ngoài vận động, ánh nắng nóng bỏng đã trở nên dịu dàng hơn, dưới mái hiên lá cây hơi ngả ngả vàng.

Ngó sen gần cầu đứng vài giờ đến héo rũ lại không có ai để tâm, cuối cùng cũng không có ai hờ hàng giơ tay đút cá chép ăn, dụ nó cắn câu.

Đội Săn Thú Hoàng Gia đã hăng hái rời trại nhưng Ngu Linh Tê cuối cùng lại không tham gia.

Một là nàng thực sự không có hứng thú, hai là nàng không biết phải đối mặt với Ninh Ân như thế nào.

Mấy ngày gần đây, trong mơ nàng luôn mơ thấy mình phất tay rời đi, ánh mắt Ninh Ân im lặng như băng đen, tầm mắt như dao đâm thẳng vào tim nàng.

Nàng nghỉ ngơi trong phủ vài ngày, bắt đầu bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại.

Kể từ khi Hoàng thượng nói vài câu mà chia rẽ quyền lực quân sự của phụ thân, Ngu gia quả thật đã phải rất khó khăn và thận trọng.

Hoàng thượng không thể nắm bắt được lý do Ngu gia thông đồng với hoàng tử mà dần trở nên phân tâm. Ông bắt đầu sử dụng kế sách dụ dỗ để xoa dịu cha con Ngu gia.

Phía Ninh Ân...

Quên đi, vẫn nên nghĩ cách trì hoãn hôn lễ đi.

Chính lúc đang tập trung suy nghĩ, Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di lại trở về sớm một ngày.

“Huynh trưởng, a tỷ.”

Nghe thấy tiếng vó ngựa trở về, Ngu Linh Tê vội vàng chào hỏi: “Hai người không phải đang cùng Hoàng thượng đi săn thu, sao lại về rồi? "

Nàng lo lắng hội săn thú xảy ra chuyện.

Xét cho cùng, Ninh Ân tuy là một "vết nhơ" không đủ tư cách chiếm giữ vị trí quan trọng gì, nhưng sự xuất hiện của hắn chắc chắn sẽ phá vỡ thế cục trong triều đình, làm tổn hại mắt một số người.

Ngu Tân Di không có trí tuệ sắc sảo như Ngu Hoán Thần, nàng ấy nhanh miệng nói: "Hoàng thượng đột nhiên mắc phong hàn, long thể không khỏe, vì vậy ông rời trại hồi cung trước kế hoạch. "

Ngu Linh Tê "Ồ " một tiếng, nhưng thật ra lại thở dài nhẹ nhõm.

Mấy cảm xúc của tiểu muội đã bị Ngu Hoán Thần thu vào trong mắt, y tung người xuống ngựa, nói: "Đúng rồi Tuế Tuế, sắp đến sinh thần của Hoàng hậu, vừa rồi nữ quan của cung Côn Ninh tới truyền ý chỉ, tuyên muội tiến cung mừng thọ."

Quả nhiên, lông mày của Ngu Linh Tê vừa mới nới lỏng, lại khẽ cau lại.

Ngu Hoán Thần không đành lòng.

Nhưng ngược lại, y không muốn muội muội mình lại dính vào vòng xoáy nguy hiểm vì Ninh Ân, y đành thở dài một tiếng: "Tỷ tỷ muội sẽ đi cùng với muội. Chuẩn bị tinh thần tốt chút nha, Tuế Tuế."

Mùng chín tháng mười là sinh thần của Hoàng hậu, trong cung sẽ mở đại tiệc.

Ngay khi mặt trời vừa ló rạng, Ngu Linh Tê đã xuống giường rửa mặt, chải đầu. Nàng mặc một chiếc váy tinh xảo và trang nhã với tay áo rộng.

Trước biến cố của kiếp trước còn có một khoảng thời gian nữa, nếu nàng nhớ không lầm, Ninh Ân lúc này vốn thấp thỏm giấu tài, ru rú trong nhà nên hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt triều thần.

Ninh Ân sẽ không tham gia tiệc sinh thần của Hoàng hậu, đúng không?

Nàng nhớ rõ, trong hội quyền quý mà thúc phụ muốn nịnh bợ ở yến tiệc kiếp trước, không có ai giống như Ninh Ân cả... Ngu Linh Tê nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Đối với bữa tiệc sinh thần của Hoàng hậu, trang sức và trang phục của mỗi phụ nữ và quý tộc đều phân đẳng cấp khác nhau. Để tránh bị xoi mói, Ngu Linh Tê nghĩ vẫn nên tháo chiếc trâm cài tóc hình đám mây trên búi tóc, cẩn thận cất giữ trong ngăn kéo.

Giờ Tỵ, ngoài cổng cung rộn ràng, nhộn nhịp hẳn lên bởi hương hoa của xe ngựa.

Ngu Linh Tê theo tỷ tỷ bước xuống xe ngựa. Nàng nhìn thấy một bóng dáng nho nhã, anh tuấn đang tiến về phía nàng, mang theo tiếng ngọc bội leng keng, nhẹ nhàng gọi nàng: "Nhị muội muội."

Thấy Tiết Sầm đợi ở đây, Ngu Linh Tê không chút ngạc nhiên.

Chuyện Liên hôn giữa hai nhà mọi người đều biết, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng cố ý tác hợp nên tính chất sự việc khác nhau rất lớn. Có thể nói trường hợp này, ân sủng của Hoàng thượng mênh mông như trời bể, nàng và Tiết Sầm phải cùng dự tiệc khẩu tạ mới đúng.

Ngu Linh Tê nở một nụ cười lễ nghi, đáp lại: "Để huynh chờ lâu rồi."

Hôm nay, thiếu nữ trước mặt hắn búi tóc cao, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng nõn. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt nhẹ phất phơ theo làn gió thổi, đẹp đến mức mặt trời bị ảm đạm.

Đôi mắt Tiết Sầm tràn đầy vẻ kinh diễm và hài lòng. Mặc dù lúc này, đôi mắt Ngu Linh Tê phẳng lặng như làn nước mùa thu, không có một chút gợn sóng nào.

Hắn mỉm cười, ôn hoà nói: “ Nhị muội muội, Ngu đại tiểu thư, mời”

Ngay khi Ngu Linh Tê và Tiết Sầm bước vào trong, họ đã gây ra không ít xôn xao.

Không biết Bộ Lễ đã nhận chỉ thị của Hoàng thượng bày mưu thế nào. Nhưng Ngu gia và Tiết gia rõ ràng văn võ khác biệt, đại tiệc lại được sắp xếp cùng một chỗ.

Được rồi.

Ngu Linh Tê cau mày, chấp nhận ngồi cạnh Tiết Sầm.

Ngay khi nàng vừa an toạ đã nghe thấy một trận ầm ĩ trong đại tiệc.

Có người thì thào: “Nhìn kìa, Thất hoàng tử đến rồi!”

Tay Ngu Linh Tê rót trà mà run lên, hai giọt trào ra ngoài.

Tại sao huynh ấy lại ở đây?

Lẽ nào mình nhớ nhầm rồi?

Trong cơn hốt hoảng, thái giám cất giọng chói tai: "Thất Hoàng tử đến -"

Sau bức tường Đông cung, trong bóng tối của những ngôi điện thơm ngát, một bóng người quen thuộc đang cầm quạt gấp, mặc áo choàng tím và đội mũ quan bước đi chậm rãi.

Trong khoảnh khắc, trái tim Ngu Linh Tê như đơ cứng lại, như thể nhìn thấy lại kiếp trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play