Ninh Ân lúc nhỏ khốn khổ, trong suy nghĩ của mọi người hắn nên là người hiền lành và bủn xỉn.

Vì vậy nên tuy nhìn hắn hốc hác nhưng vẫn anh tuấn, tướng người to cao mặc áo tím đeo thắt lưng bằng ngọc, trong phút chốc trong mắt mọi người ngoài kinh ngạc ra càng nhiều hơn là khinh thường, một lúc sau, có mấy người lần lượt đứng dậy hành lễ.

Tiết Sầm ở bên cạnh đứng dậy chắp tay chào, lại trong khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Thất hoàng tử, lập tức cứng đờ.

Dung mạo của Thất hoàng tử, vì sao lại giống y hệt thị vệ từng dụ dỗ Nhị muội?!

Vệ Thất, Vệ Thất…

Yết hầu của Tiết Sầm khẽ nhúc nhích, chậm rãi khép tay áo lại, theo bản năng liếc mắt nhìn Ngu Linh Tê bên cạnh một cái.

Ngu Linh Tê cụp mắt, đầu gối hạ xuống hành lễ theo nữ quyến, lông mi dài khẽ run lên, tạo thành cái bóng chiếu vào mắt nàng, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Trước khi đối mặt với Tiết Sầm, lòng nàng chưa từng gợn sóng.

Nàng phải cố gắng kiềm chế hết sức, mới có thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trong tầm mắt, một quần dưới màu tím đậm lướt qua trước mặt nàng, đôi giày quan màu đen cũng không dừng lại.

Gió ngừng thổi, mùi đàn hương thanh lãnh biến mất, không để lại dấu vết.

“Nhị muội muội?”

Bên cạnh truyền đến giọng nói đè thấp của Tiết Sầm, lúc này Ngu Linh Tê mới tỉnh dậy từ trong mơ, chậm rãi đứng dậy về chỗ.

Ninh Ân ngồi bên trên, nhấp một ngụm rượu, áo tím càng làm cho khuôn mặt hắn thêm tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi của hai nhà họ Tiết và Ngu, giống như thật sự chỉ là người xa lạ tham dự tiệc ngồi uống rượu mà thôi.

Hắn tới đây làm cái gì vậy?

Theo trí nhớ của kiếp trước, lúc này hắn sẽ không xuất hiện như vậy mới phải.

Trong lòng Ngu Linh Tê không ngừng gợn sóng, dù nàng có thể khống chế không nhìn không nghĩ về hắn, thì xung quanh cũng có những lời bàn tán về Thất hoàng tử chưa từng ngừng lại, như có con muỗi chui vào lỗ tai nàng.

Nàng hít nhẹ một hơi, cầm lấy điểm tâm và mứt ở trên bàn, lần lượt nhét vào trong miệng, để không chú ý chuyện này nữa.

Giống như trong lòng có một cái động lớn, giống như chỉ có không ngừng nhét thức ăn vào, mới có thể lấp đầy sự trống trải đó.

Bên cạnh, Tiết Sầm bình tĩnh đưa tách trà cho Ngu Linh Tê, trong mắt hiện lên sự lo lắng không thể che giấu.

Thêm một tiếng hành lễ nữa, Thái tử ngồi vào bàn, những lời bàn tán về Thất hoàng tử dần dần dừng lại.

Nhìn thấy Ninh Ân, đáy mắt Ninh Đàn xẹt qua một tia cười lạnh rõ ràng.

“Thất đệ thật có nhã hứng, cô đã năm lần bảy lượt mời đệ đều không thấy bóng dáng đệ, hôm nay vậy mà đệ lại hạ mình đến dự tiệc.”

Ninh Đàn cho hắn một ánh mắt giấu kiếm.

Lập tức có một quan văn mặc đồ màu xanh hiểu ý đứng dậy, bưng chén rượu nói: “Thái tử điện hạ coi trọng người tài, đối xử tốt với huynh đệ, có tác phong của một minh quân! Thần cảm nhận được sâu sắc, xin kính Thái tử điện hạ và Thất điện hạ một ly!”

Thái tử liếc Ninh Ân một cái, cười đắc ý: “Tuy có rượu ngon, nhưng lại không có người cùng nâng chén. Lâu nay ta nghe nói thất đệ lưu lạc ở bên ngoài, nếu vậy thì rất biết cách hầu hạ người khác, không biết có thể mời thất đệ rót rượu cho ta, để cho huynh đệ chúng ta cùng nhau hưởng rượu được không?”

Thuộc hạ dưới trướng Thái tử kẻ xướng người hoạ, đương nhiên là muốn cười nhạo Ninh Ân từng lưu lạc làm nô lệ, muốn cười nhạo hắn.

Mọi người trong tiệc đều mang thái độ sống chết mặc bây, không có người nói giúp Ninh Ân, Ngu Linh Tê không khỏi nhíu mày nắm chặt tay.

Ngu Tân Di ở bên cạnh đè bàn tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với nàng.

Nhà họ Ngu mới thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió, Thất hoàng tử lại chưa có chỗ đứng, nếu xuất đầu lúc này chỉ làm cho người khác bắt được nhược điểm, liên lụy đến Ninh Ân.

Ngu Linh Tê hiểu được sự lo lắng của tỷ tỷ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn phiền.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, trong không khí yên lặng truyền đến tiếng rót rượu róc rách.

Chỉ thấy Ninh Ân tự rót cho mình một ly rượu, đưa đến trước mặt Ninh Đàn, hắn chậm rãi cười nói: “Hoàng huynh anh minh thần võ, thu phục lòng người, ly rượu này để thần đệ ngu dốt này kính hoàng huynh. Mong rằng hoàng huynh không tiếc châu ngọc, chỉ giáo nhiều hơn!”

Ninh Đàn không ngờ hắn lại ngoan ngoãn như vậy, không khỏi cười ha ha, đắc ý tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Rượu này không biết là rượu gì, thật sự rất mạnh, vừa vào bụng liền nóng như lửa đốt, Ninh Đàn bị hun đến xuất thần.

Gương mặt hắn ta ửng đỏ, ánh mắt tan rã, vỗ cánh tay Ninh Ân nói: “Thất đệ biết thức thời như vậy, tương lai ta kế vị, đương nhiên sẽ phong vương cho đệ chăm sóc cho đệ thật tốt! Liền phong…… Phong cho đệ là ‘Hôn vương(1)’? Ha ha ha ha ha!”

Mọi người trong bữa tiệc rùng mình, lập tức yên lặng.

Hoàng thượng đang khoẻ mạnh, Thái tử đã muốn thế chỗ còn lên kế hoạch sau khi “Kế vị”, chuyện này không ổn!

Thái giám truyền tin đứng ngoài cửa nhìn hai vị Hoàng đế và Hoàng hậu đang đứng, lập tức im lặng như vịt đực bị bóp cổ, sợ tới mức không dám lên tiếng.

Vốn dĩ Hoàng đế vẫn chưa khỏi bệnh phong hàn, nghe xong câu nói quá phận hỗn xược của Thái tử, lập tức tức giận đến sắc mặt đen thui.

Mặt người hầu trong Đông cung không còn chút máu, té ngã lộn nhào mà ngăn vị Thái tử nói bậy: “Điện hạ! Ngài bớt nói mấy câu, bệ hạ tới rồi!”

Ninh Đàn lúc này mới nhìn thấy Hoàng đế và Hoàng hậu đang đứng ở cửa, cảm giác say bảy phần lập tức tỉnh ba phần, ngã trái ngã phải vội vã đứng lên hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ…… Phụ hoàng vạn tuế! Mẫu hậu thiên tuế!”

Ai ngờ choáng váng đến không giữ thăng bằng được, thân thể nghiêng một cái lập tức ngã nằm trên mặt đất, trở thành trò cười.

Mọi người đi theo hành lễ nghênh đón thánh giá, muốn cười lại không thể cười, khóe miệng Ngu Tân Di nhịn cười đến mức run rẩy.

Trong lòng Ngu Linh Tê hả giận, nói thầm một tiếng: Hay!

Hoàng đế tối sầm mặt ngồi xuống, cho ngày sinh thần của Hoàng hậu vài phần mặt mũi, trầm giọng nói: “Các khanh bình thân.”

Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, bình tĩnh nói: “Ngu nhị cô nương và Tiết Nhị Lang quả thật là trai tài gái sắc một đôi bích nhân, bổn cung thấy rất vui. Không biết thân thể của Ngu nhị cô nương có khỏe không?”

Trong lòng Ngu Linh Tê hiểu rõ, Hoàng hậu đột nhiên nhắc đến nàng, cũng không phải vì quan tâm nàng, mà là muốn dời đi sự chú ý chuyện xấu hổ vừa rồi của Thái tử.

Quả nhiên, ánh mắt mọi người đều theo lời Hoàng hậu, sôi nổi nhìn Ngu Linh Tê và Tiết Sầm bên cạnh.

Ngu Linh Tê bước ra khỏi chỗ, quỳ xuống nói: “Chúc nương nương hồng phúc, thần nữ đang bệnh nặng, vốn không nên tới đây quấy rầy tiệc mừng thọ của nương nương.”

Dứt lời nàng lấy tay áo che miệng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hoàn toàn yếu ớt.

“Không sao.”

Hoàng hậu mỉm cười: “Nhị cô nương thân thể yếu ớt, cần có một chuyện vui thì bệnh tình mới tốt lên được. Theo bổn cung thấy, sao không nhân ngày hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, định ra hôn kỳ cho nhị cô nương xung hỉ, cũng cho Ngu tướng quân vất vả một công đạo.”

Hai vai Ngu Linh Tê run lên.

Nghe nói Phùng Hoàng hậu Đức Phật dày rộng, Ngu Linh Tê lại thấy bà thâm tàng bất lộ, không phải là người lương thiện!

Hôm nay Thái tử Ninh Đàn nhìn thấy Ngu Linh Tê gần như vậy, chỉ cảm thấy nàng là minh châu diệu thế, muôn vàn mỹ lệ đều mất biến sắc. Không khỏi thầm mắng tiện nghi cho tên mọt sách Tiết Sầm!

Tuy là không cam lòng, nhưng lúc này vì bảo toàn mình hắn ta cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa, nhân tiện dẫm Ninh Ân một cái nói: “Thất đệ, đệ nghĩ sao?”

Tứ hôn là chuyện lớn, không đến phiên một hoàng tử không được sủng ái xen vào, đương nhiên Ninh Đàn chỉ đơn giản là muốn khinh thường Ninh Ân thôi, dù gì có tin đồn Ngu gia có liên quan đến chuyện Thất lưu lạc.

Ngu Linh Tê rũ đầu, thấy không rõ biểu cảm của Ninh Ân.

Chỉ nghe giọng hắn lạnh lùng truyền tới từ phía trước, giọng điệu xa lạ, không do dự chút nào: “Được như ước nguyện, đương nhiên là mọi người đều vui.”

Rõ ràng là đã chuẩn bị tốt, nhưng Ngu Linh Tê vẫn bị câu nói nhẹ nhàng bâng quơ “Được như ước nguyện” đâm đến trái tim đau nhức.

Nàng không ngẩng đầu lên rất lâu, giống như nuốt phải một khối băng sắc bén, đã quên phải từ chối như thế nào.

Nàng mím môi, nghe Hoàng đế nói: “Được.”

Vì thế mọi người đứng dậy chúc mừng, Tiết Sầm cười đoan trang nho nhã, kiên nhẫn đáp lại từng lời chúc mừng của các phu nhân, thế tử.

Ngu Linh Tê ở giữa sự náo nhiệt, ánh mắt lướt qua tay áo ca vũ nhìn phía trước, im lặng.

Ninh Ân đặt xuống chén rượu chưa uống xong, đứng dậy rời khỏi bàn, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn về phía nàng một cái.

……

Tiệc mừng thọ kết thúc, Khôn Ninh cung.

Hoàng hậu đứng ở đại sảnh, nhìn Thái tử lung lay đứng không vững, bình tĩnh hỏi: “Thái tử có biết sai không?”

“Nhi thần suýt nữa làm hỏng tiệc mừng thọ của mẫu hậu tiệc, nhi thần biết sai!”

Ninh Đàn mắt lờ đờ say, lảo đảo phất phất tay nói: “Nhưng mà mẫu hậu yên tâm, sau này nhi tử cầm quyền, chắc chắn sẽ tổ chức một tiệc mừng thọ càng hoành tráng, đẹp hơn cho mẫu hậu làm tròn chữ hiếu!”

Lời vừa nói ra, Thôi Ám ở bên cạnh cũng lộ ra vài phần mỉa mai.

Đồ bùn nhão không trét được tường, Hoàng hậu nương nương cũng chưa có mù.

Phùng Hoàng hậu nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Thôi Ám, làm Thái tử tỉnh rượu.”

“Vâng ạ.”

Thôi Ám hiểu ý, đi đến trước mặt Ninh Đàn, nói xin lỗi, “Điện hạ, xin đắc tội.”

Ninh Đàn trì độn, còn chưa hiểu đang xảy chuyện gì, liền nghe thấy một tiếng bủm của nước, cả người hắn ta bay ra giống như bao cát, rơi vào giữa hồ sen.

“Cứu…… Cứu……”

Ninh Đàn vùng vẫy tay chân, nhưng không ai dám tới kéo hắn ta lên.

Mẫu hậu tôn quý của hắn đang đứng ở trước bậc thềm, phượng bào cao quý, không vui không buồn, chỉ có lạnh nhạt.

Không sai, là lạnh nhạt, giống như là đang nhìn một thứ rác có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Ninh Đàn cũng ôm được tượng điêu khắc phun nước bên cạnh ao, trên người treo đầy rong, chật vật run bần bật.

Hắn ta đã tỉnh rượu hoàn toàn, tỉnh táo vô cùng.

“Bổn cung có thể bảo vệ con một lần hai lần, không thể nào bảo vệ được mười lần trăm lần.”

Hoàng hậu nói, “Thái tử ở lại đây bình tĩnh suy ngẫm lại bản thân thật tốt.”

Cửa cung vô tình khép lại ở trước mắt, Ninh Đàn lau nước, ánh mắt trừng người hầu đang cúi đầu khom lưng ở bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, người hầu đều đang cụp mi rũ mắt mặt giống như đang ngẩng cao đầu, cười rộ lên, cười nhạo hắn ta ngu dốt và chật vật.

Hai mắt hắn ta đỏ hoe, trong sợ hãi xen lẫn vài phần oán hận, hận trong thân thể mình đang chảy dòng máu dơ bẩn của tiện tì, hận mẫu hậu đưa hắn ta lên vị trí Thái tử, lại không chịu bố thí cho hắn ta dù chỉ là một chút tình thân……

Cứ chờ mà xem!

Hàm răng Ninh Đàn run run nghĩ, hắn ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, hắn ta mới là người duy nhất có huyết mạch chân long!

Khôn Ninh cung kế bên Chỉ Nguyệt lâu, Ninh Ân mặt một bộ áo tím đang đứng thẳng, nhìn thấy bộ dáng Thái tử ngu xuẩn chật vật ngâm mình ở trong ao chật vật.

Phía sau hắn, một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như thị vệ cấm quân nói: “Điện hạ, có cần tạo ra tai nạn ngoài ý muốn, làm cho Thái tử chết đuối trong ao không?”

“Không cần.”

Quạt xếp trong tay Ninh Ân như có như không phe phẩy, môi nhếch lên, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần dịu dàng đến điên cuồng “Chết là một việc rất đơn giản, sao có thể để cho hoàng huynh hời như vậy được.”

Hắn muốn đem tất cả những gì mình nhận được năm đó, trả lại gấp đôi cho hai mẹ con này.

Ánh mắt hắn lướt cung điện nguy nga, dừng lại ở trên con đường cách xa cung điện.

Thị lực của Ninh Ân rất tốt, chỉ có bóng dáng xa xa nhỏ như con kiến, cũng có thể phân biệt được rõ ràng dáng người mảnh mai xinh đẹp.

Khóe miệng đang cười hạ xuống, hắn thu quạt xếp lại, xoay người đi xuống lầu.

Ngoài cửa cung, Ngu Tân Di bước nhanh đuổi theo.

“Tuế Tuế.”

Nàng nắm lấy tay Ngu Linh Tê, trong mắt hiện lên lo lắng không cần nói cũng biết, “Muội không sao chứ?”

Đầu óc của Ngu Linh Tê đang tán loạn lúc này mới quay về, mới phản ứng được nàng bất hòa với Tiết Sầm và không hành lễ với Hoàng hậu đã rời đi, có chút vô lễ.

Cũng may Hoàng hậu chăm sóc Thái tử, chưa từng lưu ý đến hành động của nàng.

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Muội không sao.”

Ngu Tân Di kéo Ngu Linh Tê đi tới xe ngựa nhà mình, buông rèm.

Nàng ấy nhéo nhéo má muội muội, xoa gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng xoa đến khi nó biến dạng nhăn lại, vừa nhéo má nàng vừa nói: “Không vui phải nói ra, Tuế Tuế.”

Ngu Linh Tê giật mình.

“Làm sao tỷ của muội có thể không nhìn ra được? Muội đối đã không còn sự ngưỡng mộ Tiết Sâm như khi còn nhỏ nữa, đúng không?”

Ngu Tân Di thở dài tiếng “Hôm nay Hoàng hậu lấy chuyện xung hỉ làm cái cớ phá hỏng đường lui của chúng ta, giả bệnh cũng giả không được nữa, quả thật rất không thiện lương. Nhưng mà Tuế Tuế, nếu cuộc hôn nhân này chỉ đem đến đau khổ cho muội, tỷ muốn thà muội không đồng ý, cho dù là kháng chỉ không làm, đi nhà lao, tỷ cũng……”

“Tỷ!”

Ngu Linh Tê ôm chặt Ngu Tân Di, nhẹ giọng nói: “Đừng nói mấy lời này.”

Chuyện Bắc chinh năm trước, nàng vất vả lắm mới xoay chuyển được số phận, để những người thân đáng yêu đáng kính có thể tiếp tục ở bên nàng lâu dài, làm sao có thể nhẫn tâm chỉ vì chút ủy khuất mà làm cho chuyện sắp thành lại thành bại đây?

Huống chi bắt đầu từ ngày Ninh Ân rời đi, nàng liền biết cho dù có xảy ra chuyện gì trong tương lai, nàng đều không có tư cách để khó chịu.

Con đường này là do chính nàng chọn, đi đến cuối chỉ có một màu đen.

Ngu Tân Di ngồi mạnh bạo, ép đầu muội muội vào lòng ngực.

Nàng nhớ câu nói của Ngu Hoán Thần: Ngu Tân Di, là do chúng ta vô dụng, không thể cho Tuế Tuế nhiều sự lựa chọn.

Hoàng quyền áp bách, mệnh lệnh của vua như trời, tất cả công lao đều là bọt nước.

Muốn thay đổi, chỉ có thể đổi một mảnh trời mới.

……

Gọi là xung hỉ, động tác của Lễ Bộ rất mau, định ra hôn lễ của Ngu Linh Tê và Tiết Sầm vào cuối năm.

Ngu Linh Tê không ra mặt, bắt đầu tăng tốc điều tra hung thủ phía sau cái chết của Triệu Ngọc Minh.

Nàng cần có chuyện gì đó tới phân tán suy nghĩ hỗn loạn của mình, cũng sợ thật sự sau khi kết hôn, không có cơ hội giúp gì cho Ninh Ân.

Ít nhất trước đó, nàng phải biết người đang âm thầm ở nơi tối mưu hại Ngu gia và ý đồ ám sát Ninh Ân là ai.

Không ngờ tới sau khi tra xét đã nửa năm không có tin tức gì của thị nữ của Triệu gia, hôm nay lại đột nhiên có manh mối.

“Ngươi nói thị nữ của Triệu Ngọc Minh là Hồng Châu đang được giấu ở thanh lâu?” Ngu Linh Tê bỗng chốc từ trên xích đu nhảy xuống, kinh ngạc nói.

“Sau khi nhận được tin liền tới đây báo cho tiểu thư biết, thuộc hạ có cầm bức họa lẻn vào thanh lâu xác nhận, nhìn tướng mạo thì quả thật rất giống.”

Thanh Tiêu bẩm báo “Trên thái dương của nàng ta có vết sẹo, giống với vết sẹo từng bị đâm vào cột của Hồng Châu.”

Hồng Châu là nô tịch, không có khế ước bán thân không thể chạy xa. Ngu Linh Tê chỉ nghĩ là nàng ta còn trốn ở kinh thành, lại không ngờ tới nàng ta trốn trong thanh lâu.

“Vì sao không mang nàng ta về?” Ngu Linh Tê hỏi.

Thanh Tiêu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tiểu thư không biết, thanh lâu đó không giống với những nơi khác, mà phải vừa có tiền vừa có địa vị. Không phải chỗ mua vui cho người bình thường, mà hậu viện đương nhiên là chuyên môn tiếp đãi những quan to hậu duệ có thân thế hiển hách, cần phải có lệnh bài chứng minh thân phận mới có thể vào, đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt…… Thuộc hạ sợ rút dây động rừng, cho nên không dám tới gần.”

Quy tắc có chút giống Dục Giới Tiên……

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên: “Có một người chắc chắn có cách, ngươi đi thỉnh Thanh Bình Hương quân đến đây, nói ta có việc gấp cần nàng hỗ trợ!”

Thanh Tiêu lĩnh mệnh, ôm quyền cáo lui.

Cửa cung.

Tiết Sầm đi ra từ Lễ Bộ, vừa lúc nhìn thấy Ninh Ân lên xe ngựa ở cửa cung, đi về phía thị phường.

Tiết Sầm nhớ tới tướng mạo của vị Thất hoàng tử này, không thể không nhớ tới hình ảnh hắn hôn môi Ngu Linh Tê tuyên thệ chủ quyền vào đêm Thất tịch, trong lòng lập tức trầm xuống, giữ dây cương, âm thầm đi theo Thất hoàng tử.

Hắn muốn nhìn xem Thất hoàng tử trăm phương ngàn kế tiếp cận Nhị muội muội, rốt cuộc có ý gì.

Đi theo một đường, xe ngựa của Thất hoàng tử rẽ vào một khúc cua, biến mất ở đầu phố.

Tiết Sầm xuống ngựa, đi theo hướng xe ngựa biến mất nhìn xem, chỉ thấy cuối phố là một nơi nồng nặc mùi son phấn Sở quán Tần lâu.

Thất hoàng tử chơi gái?

Cũng khó trách, chỉ có người tâm thuật bất chính như vậy, mới có thể làm cho Ngu nhị cô nương đơn thuần xoay quanh.

Tiết Sầm lập tức cảm thấy không đáng vì Nhị muội muội, đáng thương gặp nhau ở tiệc mừng thọ thượng, nàng vẫn nhớ đến cái người vô lương tâm nay Tần mai Sở này.

Chỉ có mình, mới toàn tâm toàn ý yêu nàng.

Tiết Sầm đang tính xoay người, muốn đem việc này nói cho Nhị muội muội biết, lại đột nhiên phát hiện một cơn đau truyền đến từ sau cổ, ngay lập ngã xuống.

Có người đón được thân thể hắn ta đang ngã xuống, kéo vào ẩn nấp trong hẻm bên cạnh cửa thanh lâu.

Mà ở cuối ngõ nhỏ, chiếc xe ngựa biến mất đang lẳng lặng mà ngừng ở cạnh cửa hông, nhìn thấy hết tất cả.

“Điện hạ, đã thuận lợi đưa người đi vào.” Cấp dưới tới báo.

Gió thổi bay màn xe lên, một tia ánh sáng chiếu vào, chiếu vào người thanh niên cao quý đẹp đẽ ngồi bên cạnh cửa sổ xe.

Kinh hồng thoáng qua, dung mạo tuyết thế.

“Rất tốt.”

Một tay hắn chống huyệt Thái Dương, đốt ngón tay trắng lạnh cẩn thận thưởng thức một viên ngọc bích màu đen được chạm khắc tỉ mỉ tinh xảo, đáy mắt hiện lên một nụ cười lạnh như băng

(1) Hôn vương: Ý nói là làm một vương gia mờ nhạt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play