Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân, ánh mắt lo sợ như một hài tử đang làm chuyện gì đó sai trái bị bắt gặp.

Nàng không ngờ Ninh Ân sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy, lời đã nghĩ sẵn trong đầu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì thấy Ninh Ân ho nhẹ một tiếng, từ trong mật thất âm u chậm rãi đi ra.

"Đêm qua có con chuột chạy vào, còn chưa kịp dọn dẹp, cẩn thận coi chừng chạy loạn lại bị đâm vào chân."

Ninh Ân tùy ý đưa tay nhấn một cái, giường rời ra trở về vị trí cũ, bức tường dày lại khép lại như lúc ban đầu.

Tia nắng ban mai màu trắng bụng cá như bạc như tuyết chiếu lên dung nhan anh tuấn của Ninh Ân làm cho dung nhan trở nên gần như trong suốt, trong đôi mắt đen lạnh như băng ẩn chứa ý cười nhè nhẹ.

Ngu Linh Tê dời mắt nhìn đi chỗ khác, mở miệng nói: “Ninh Ân, ta…”

"Còn chưa rửa mặt chải đầu, gấp gáp gì chứ?"

Ninh Ân cười ngắt lời nàng, ánh mắt thôi nhìn mái tóc dài rối bù của nàng, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó: "Ngồi xuống đi, ta búi tóc cho nàng."

Ngu Linh Tê bị ấn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, đối diện là chiếc gương đồng trên bàn trang điểm.

Ninh Âm thật sự cầm lấy lược, không nhanh không chậm cầm lấy những lọn tóc mát lạnh của nàng, búi cuộn lên trên.

Động tác của hắn tự nhiên như vậy, nếu không phải tối qua tận mắt nhìn thấy những… Sự việc kinh tâm động phách kia, Ngu Linh Tê tất nhiên sẽ cho rằng đây chỉ là một buổi sáng sớm bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ninh Ân búi cho nàng một búi tóc đơn giản, bởi vì tay nghề không được thuần thục, búi tóc hơi lỏng, ngược lại càng làm cho nàng trong gương thêm phần xuân sắc rực rỡ.

"Ninh Ân."

Ngu Linh Tê không vạch trần vụ “thăm dò" máu me hôm qua, chỉ cuộn ngón tay lại, cố gắng hết sức nói thật dịu dàng: "Ta phải về nhà rồi."

Nàng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ninh Ân trong gương.

Tuy nhiên, Ninh Ân không hề ngước mắt lên nhìn, ngón tay từ búi tóc lỏng của nàng trượt xuống phía dưới cần cổ trắng nõn, mang theo một đợt lạnh lẽo tê dại.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp."

Hắn ung dung nhàn nhã nói: "Đợi ăn cơm xong, ta sẽ mang nàng đi ra ngoài một chút."

Ngón tay Ngu Linh Tê lại cuộn lại một chút, nàng biết rõ Ninh Ân đang chuyển chủ đề.

Ninh Ân thông minh, nắm rõ lòng người như vậy, cho dù nàng chỉ biểu hiện ra một chút khó xử không nỡ cũng đều không thể qua được mắt hắn.

Ngu Linh Tê khẽ thở dài, đè lại tay của Ninh Ân, đứng dậy nói rõ hơn một chút nữa: "Ta nói là, ta nhất định phải quay về Ngu phủ."

Vẻ mặt Ninh Ân vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn nhìn nàng một lát, cười khẽ một tiếng: "Ta hay nhún nhường, cũng hiếm khi tức giận trước mặt Tuế Tuế nên chắc Tuế Tuế tưởng rằng ta tốt tính lắm thì phải.”

Hắn nhích lại gần hơn một chút, nâng cằm Ngu Linh Tê lên, ấm giọng bảo: "Cái miệng này đáng bị phạt.”

Lúc hắn nhích lại gần, Ngu Linh Tê bất giác muốn đẩy ngực hắn ra nhưng bận tâm vết thương của hắn, cuối cùng chân tay luống cuống ngẩng đầu lên che môi hắn.

Môi của hắn cũng hơi lạnh, chạm vào mà giật mình.

Ngu Linh Tê nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Đi ra ngoài chơi hai ngày nay, ta rất vui vẻ. Nhưng mà điện hạ, với tình thế như hôm nay, ta không thể nào tùy hứng đi theo huynh."

"Chơi sao?"

Ninh Ân cụp mắt thưởng thức chữ này, trong con ngươi đen như mực dường như cuồn cuộn mây đen, lại dường như tĩnh mịch.

Ngu Linh Tê biết mình nhất định phải nói tiếp.

Nàng ở bên người Ninh Ân thêm một khắc, đối với Ngu gia và chính bản thân Ninh Ân mà nói đều là sự vướng víu và nguy hiểm to lớn.

"Kể từ khi gặp mặt lần đầu tiên ở thành Dục Giới Tiên đến nay đã mười tháng, ta đã không còn gì có thể cho huynh được nữa rồi. Hiện giờ, huynh văn đức song toàn, mau trở về làm Vương gia của huynh đi."

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ hoàn mỹ nhất nói: "Ta cũng phải trở về chuẩn bị xuất giá rồi!"

Ninh Ân không nói gì một lúc lâu.

Ngoài cửa sổ, từng ánh nắng ban mai nhỏ xíu đâm rách phía chân trời, trút xuống những dải lụa vàng óng, trong phòng chỉ còn lại hai bóng dáng lặng lẽ đối lập nhau.

Ninh Ân đang tính toán điều gì nhỉ?

Ngu Linh Tê đoán, chắc là hắn muốn nhét nàng vào trong rương, khóa vào trong phòng tối. Hắn biến ánh mắt hắn thành lồng giam, giam nàng lại trong đó, không thể nào lẩn trốn.

Ninh Ân đúng là đang có suy nghĩ như vậy thật.

Tiết gia giả nhân giả nghĩa, giành lấy hết thảy hư danh, tự cho rằng chỉ cần hoàng đế ban hôn là có thể nuốt nốt binh quyền còn sót lại của Ngu gia.

Chỉ cần Ngu Linh Tê nói "không", Ninh Ân có rất nhiều biện pháp để Tiết Sầm biến mất, hủy bỏ hôn sự này. Về phần những người khác của Ngu phủ, chỉ cần có thể giữ được tính mạng không chết là được, những chuyện khác không thuộc phạm vi hắn suy tính khi lên kế hoạch…

Vậy nhưng Ngu Linh Tê nói muốn về xuất giá.

Ôi, nàng bằng lòng trở về lấy Tiết Sầm.

Nụ cười ấm áp tan biến hết, cây trâm ngọc trong tay còn chưa kịp tặng đâm rách vết thương ở lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa, hắn như người vừa bừng tỉnh từ giấc mộng phù vân.

Hắn "xuỳ" một tiếng, bóng tối lan tràn trong đáy mắt.

Hắn nhớ rất rõ khi hắn còn là Vệ Thất, tiểu thư từng nói với hắn: Trong lòng nàng có rất nhiều người quan trọng, mỗi khi hắn giết một người, chẳng khác gì đâm một nhát dao vào tim nàng. Giết hết rồi, thì tim nàng cũng chết...

Nhìn xem, những lời dạy bảo này Vệ Thất vẫn luôn ghi nhớ.

Cho nên, hắn không giết Tiết Sầm, sao hắn nỡ đâm dao vào tim nàng chứ?

Ninh Ân cười, cắm một vật mát lạnh ấm áp lên búi tóc của nàng, thuận tay điều chỉnh lại góc độ, khàn giọng gần như điên cuồng nói: "Ta lấy mạng của ta mừng tân hôn của nàng, thế nào?"

Ngu Linh Tê sợ ngây người, không dám sờ xem hắn cắm gì lên búi tóc của nàng, cũng không dám trả lời.

"Vệ Thất." Nàng cau mày, gọi xưng hô quen thuộc nhất của hai người.

"Không được sao?"

Vết thương ngày hôm qua đã nứt ra, lòng bàn tay hắn chảy máu đầm đìa, chỉ có thể dùng phần tay áo sạch sẽ lau chỗ tóc mai bị dính máu cho Ngu Linh Tê, hắn nói khẽ: “Dù sao cái mạng này cũng là do tiểu thư nhặt về.”

"Huynh sẽ không chết, không thể chết."

Ngu Linh Tê chớp vội hàng mi, lập tức ngước mắt lên kiên định nói: "Bởi vì huynh là Ninh Ân, là Ninh Ân mạnh mẽ, thông minh, tài giỏi, đánh đâu thắng đó mà ta biết."

Ta từng cho huynh có bốn nguyện vọng.

Ngu Linh Tê nói ở trong lòng: Một là đối đãi với huynh như quan lớn, dùng hết khả năng của mình che chở cho huynh, hai là trong đêm thất tịch đã cầu nguyện cho huynh “Mọi chuyện như ý, ngày ngày bình an”; ba là hứa với huynh sẽ không kết hôn với ai khác, trông coi Ngu phủ trải qua quãng đời còn lại; bốn là…

Bốn là đồng ý cho huynh mang đi một vật trân quý của Ngu phủ, huynh mang ta đi.

Trong lòng Ngu Linh Tê thầm nói một tiếng 'Thật xin lỗi', nàng muốn nuốt lời hai nguyện vọng sau.

Việc nàng sống lại đã dẫn đến những thay đổi về số mệnh, nàng không thể biết được con đường phía trước sẽ xảy ra những việc gì.

Nghiệp lớn chưa thành, nếu quan hệ của Ngu gia và Ninh Ân bị phơi bày ra bên ngoài thì đều là tai hoạ ngập đầu đối với cả 2 bên.

Việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ là che giấu tài nghệ của phụ thân và ca ca, đưa Ninh Ân về quỹ đạo vốn có.

Cho đến khi hắn như hắn của kiếp trước không còn vướng bận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đạp giang sơn thiên hạ dưới chân.

Ánh nắng mặt trời từ mái nhà chiếu xuống xua tan cả một phòng đầy âm u lạnh lẽo.

Trong mắt Ngu Linh Tê hiện ra một chút băn khoăn, cuối cùng dịu dàng thi lễ khẽ chào.

Giây phút nàng xoay lưng bước đi, trong mắt chỉ toàn dịu dàng tĩnh lặng.

"Hẹn gặp lại, Vệ Thất."

Nàng cáo biệt hắn, nét mặt tươi cười xinh đẹp như ban đầu, lui về phía sau một bước, đi ra ngoài cửa.

Khi đầu ngón tay chạm đến cánh cửa, sau lưng bỗng truyền tới tiếng ho khàn khàn, như là nghẹn ở yết hầu, cứ như muốn phun hết cả lục phủ ngũ tạng ra vậy.

Ngu Linh Tê không quay đầu lại, nàng không thể quay lại.

Thanh Lam đã sắp xếp tất thảy mọi thứ, đang chờ ở hành lang.

Nàng phảng phất như đã dùng hết toàn bộ sức lực, bước về phía Thanh Lam, mệt mỏi nói: "Chúng ta trở về thôi"

Cửa phòng đóng lại, khiến căn phòng hiện rõ ranh giới giữa bóng và dáng.

Cơn ho khan kịch liệt qua đi, Ninh Ân mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, đôi môi tái nhợt dính theo chút máu màu: "Giả bộ đáng thương cũng không còn tác dụng, đúng không?"

Thân hình hắn chìm ngập trong bóng tối, nhìn bóng dáng bên ngoài biến mất sau cánh cửa, rất thất vọng 'chậc' một tiếng.

Nếu là trước kia, tiểu thư chắc chắn sẽ cau mày chạy lại, rồi lại sốt ruột lầm bầm một câu: "Sao lại thành ra như vậy chứ?"

Ninh Ân nhếch khóe miệng, sau đó đột nhiên nhíu mày lại, cổ họng bỗng dâng lên một cỗ tanh ngọt.

Hắn nuốt trở lại, giơ tay hờ hững lau đi khóe môi đỏ bừng.

Người đã không còn ở đây nữa, yếu đuối cũng có ai đau lòng đâu?

Nhờ ngụm máu kia làm dễ chịu, sắc mặt tái nhợt của hắn dần có thêm chút huyết sắc, màu môi trở nên ửng đỏ diễm lệ, cả người càng thêm tuấn mỹ không gì tả nổi.

Chim non nhớ rừng già, chú chim Linh Tê của hắn cuối cùng vẫn chạy đi mất.

Không sao, hắn đã từng nói: Nếu như có một ngày chú chim này chán ghét cành cây là hắn, hắn sẽ không ngại đoạt cả một mảnh trời xanh, nuôi nhốt nàng ——

Dùng dây xích trói nàng lại, cho dù nàng có dùng giọng điệu uyển chuyển mềm mại ấm áp đến cầu xin hắn, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.

Ninh Ân lạnh lùng cười nhẹ.

Hắn tuyệt đối sẽ không thương tiếc nàng, ai bảo hắn trời sinh đã là người xấu chứ?

……..

Cả đường đi, Thanh Lam đều lo lắng cho tâm trạng Ngu Linh Tê, muốn nói lại thôi.

Đầu thu mặt trời chiếu rọi cực kì nóng bỏng sáng chói nhưng Ngu Linh Tê lại không cảm thấy có chút ánh sáng nào cả.

Nàng không biết mình đã đi ra khỏi dịch quán như thế nào. Ngu Hoán Thần đứng ở ngoài cửa vừa thấy Ngu Linh Tê đã lập tức đứng dậy chạy tới phía muội muội.

"Tuế Tuế!"

Giọng nói Ngu Hoán Thần vừa như có chút lo lắng vừa như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng

Sương lạnh bao quanh người y, y đã chờ ở chỗ này suốt cả một đêm, không dám chớp mắt.

Y trơ mắt nhìn đám thích khách kia trở lại thăm dò Ninh Ân, nhưng theo ước định lại không thể ra tay, không thể bại lộ.

Ngu Hoán Thần không biết mình chịu đựng qua đêm kia như thế nào nữa.

Y ưu não dày vò, vô số lần hối hận đáng nhẽ mình không nên dung túng cho muội muội rời phủ, không nên mềm lòng đồng ý cho nàng thời gian hai ngày cáo biệt. Y lo lắng Tuế Tuế bị thương tổn, lại lo lắng dưới xúc động nàng sẽ không trở lại, như vậy thì toàn bộ Ngu phủ sẽ gặp phải tai nạn trước nay chưa từng có.

Nhưng Tuế Tuế đã trở lại, khóc lóc mà trở về.

"Huynh trưởng!"

Ngu Linh Tê chỉ gọi hai chữ, rồi giọng nói như bị nghẹn lại trong cuống họng, nước mắt nhịn suốt một đường rốt cuộc cũng tràn ra ngoài.

Nàng chạy nhanh hơn, không quan tâm gì cả mà nhào vào ngực huynh trưởng của mình, như là người sắp chết đuối vội vàng tìm kiếm một cọc gỗ cứu mạng.

"Huynh trưởng, muội hơi khó chịu."

Ngu Hoán Thần vuốt ve đỉnh đầu nàng, bỗng sờ thấy một cây trâm lạ lẫm có dính máu.

"Tuế Tuế sau này còn có thể gặp được rất nhiều người vui vẻ, rất nhiều chuyện vui sướng.”

Y tự nhiên thu lại ánh mắt, thấp giọng an ủi: "Sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc đến già. "

"Thật không? " Ngu Linh Tê cười, hỏi.

Nàng cảm giác, có thể là do chính mình đã trải qua hai đời, cảm thấy con đường từ dịch quán đi đến cửa sau đều giống nhau, đều đi trở lại lúc ban đầu.

Ngu Hoán Thần đã sớm chuẩn bị xong một cỗ xe ngựa đơn giản để rước muội muội hồi phủ.

Ngu Linh Tê nghĩ, sắc mặt lúc này của mình tất nhiên là rất kém, bởi vì phụ thân cương nghị nghiêm khắc thường ngày lại không trách cứ lấy một câu, chỉ ôn hòa than thở nói: "Trở về là tốt rồi. Con gái ngoan, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi. "

Không ai biết trong hai ngày này Ngu gia đã chịu áp lực nặng nề đến nhường nào.

Ngu Linh Tê trở về sương phòng của mình, ở trên giường ngồi chốc lát.

Nàng nhớ hình như trước kia Ninh Ân có cắm tại bên khe hở của chiếc gương đồng trong phòng nàng một vật gì đó, nghĩ vậy, nàng không khỏi bước về phía chiếc gương đồng, cẩn thận lấy vật kia xuống, mới phát hiện nó là cây trâm Thụy Vân được làm bằng bạch ngọc trong suốt sáng bóng mượt mà.

Không, nói là cây trâm bạch ngọc thì không chính xác lắm.

Bao quanh cây trâm là bạch ngọc thượng đẳng cực phẩm, xung quanh là từng vòng vân màu đỏ mờ ảo như sương, diễm lệ như máu, trang nhã mà không diêm dúa, tươi đẹp mà không thô tục.

Dù là ngàn vàng đi nữa thì xác suất mua được cũng là hiếm thấy, càng không nói đến là trên thân trâm, mỗi một chỗ đều được trạm trổ một cách cực kì mĩ lệ tinh xảo.

Chẳng biết tại sao Ngu Linh Tê lại nhớ đến câu nói kiếp trước của Ninh Ân: "Nghe nói ngọc được máu người nuôi dưỡng ra mới được coi là ngọc cực phẩm hiếm thấy chân chính. "

Ngu Linh Tê nhắm mắt lại, áp cây trâm bên trái tim, thu mình lại cuộn tròn trên giường.

…..

Ngu Linh Tê bị bệnh, nửa đêm sốt cao không ngừng.

Từ mùa thu năm ngoái, khi nàng sống lại, nàng đã cố ý điều dưỡng thân thể mình cho tốt, cho nên tỉ lệ phát sinh bệnh nặng như vậy là cực nhỏ.

Nàng sốt cao không hạ được, ngay cả thái y trong cung cũng bó tay chịu trói. Chỉ có Ngu Linh Tê biết, bệnh của nàng là tâm bệnh.

Quá mệt mỏi.

Sống lại một năm, nàng trăm phương ngàn kế tránh được một tai nạn, nhưng sau đó lại có cái thứ hai, cái thứ ba đang chờ nàng... Ứng phó không hết những âm mưu tính toán, trải qua vô số nguy hiểm, khiến tâm thần và thể xác nàng đều mệt mỏi.

Có đôi khi nàng nghĩ, thôi bỏ đi.

Nhưng nghĩ lại, thật vất vả nàng mới cứu được cha, huynh và người nhà, nhớ tới có người mỉm cười gọi nàng một tiếng "Bảo bối", cuối cùng vẫn không nỡ.

Điều may mắn duy nhất chính là, sau một hồi bệnh nặng, việc tứ hôn hiển nhiên tạm thời cũng được gác xuống.

Đêm khuya, tiểu nô tỳ phục thị việc thuốc thang nằm trên bàn, mệt mỏi vô cùng ngủ thiếp đi.

Ý thức của Ngu Linh Tê hết bị dày vò ở trong hầm băng thì lại như ở trong đám lửa, tìm kiếm một chút tỉnh táo trong khe hở.

Thân thể nàng nặng như một khối sắt, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, bỗng nhìn thấy một người đang ngồi bên ngoài mành trướng tung bay.

Đó là một hình bóng vô cùng quen thuộc.

Hắn không nói một lời, chỉ cách màn trướng lẳng lặng nhìn nàng như một pho tượng lạnh băng đắm mình trong đêm tối.

Ngu Linh Tê cảm giác mình điên rồi, chẳng biết tại sao lại muốn khóc, muốn gọi hắn, thế nhưng cổ họng lại khô khốc không thể phát ra chút thanh âm nào.

Nàng không chống đỡ nổi nữa, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, bên ngoài mành trướng đã trống không, trong lòng lại một mảnh rầu rĩ.

Lúc bệnh tình miễn cưỡng ổn định lại, đã là Trung Thu.

Đường Bất Ly đến Ngu phủ thăm nàng, lúc này Ngu Linh Tê bị chén thuốc đắng hành hạ đến mất đi vị giác cuối cùng cũng có một tia khởi sắc.

Từ trong miệng Đường Bất Ly, Ngu Linh Tê biết trong nửa tháng mà mình bị bệnh, bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như Đường lão thái quân bị bệnh quấn thân lâu ngày chưa khỏi, cho nên đã từ trong đám quý công tử con cháu thế gia chọn cho cháu gái mình một vị hôn phu, trước đó vài ngày đã đặt sính lễ.

Đối với việc hôn sự này, Đường Bất Ly tỏ thái độ khịt mũi coi thường, tuy nhiên lại không thể làm gì được.

Đường Công Phủ không có đàn ông, những tên con cháu quý tộc có mỗi cái hư danh thế gia tìm mọi cách cầu hôn cùng lắm là muốn ăn thịt người chết.

Ví dụ như Ninh Ân thuận lợi thông qua khảo nghiệm, đã hồi cung, khôi phục thân phận Hoàng tử.

Lại ví dụ như Thái tử bị nhiều bè cánh xa lánh, Thất Hoàng tử vô cùng yên phận ở trong cung…

"Đúng rồi, tháng sau đi săn bắn, tất cả trọng thần từ quan văn cho đến quan võ và các con cháu thế gia đều được mời đến, Tuế Tuế có muốn cùng đi xem không?"

Đường Bất Ly một bên gọt lê cho Ngu Linh Tê, một bên đưa mắt nhìn nàng: "Thất Hoàng tử cũng sẽ đến nha."

Ngu Linh Tê mở to mắt đầy kinh ngạc.

Đường Bất Ly cắt một miếng lê đút vào trong miệng nàng, cười nói: "Từ lúc ta vào cửa đến giờ, chẳng phải lúc nào cô cũng luôn vô tình cố ý hỏi thăm tin tức của Thất Hoàng Tử sao? Khinh ta không nhìn ra chắc?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play