Cậu không nỡ để ông cụ Lý phải nhún nhường, vì cậu mà ăn nói khép nép với người khác, cho dù bây giờ ông cụ Lý đã không còn nữa.
Cụ Nhan rất tốt, cậu rất kính trọng lão.
Nhưng cho dù thế nào, cụ Nhan ở trong lòng cậu cũng kém hơn ông cụ bướng bỉnh, buổi tối sẽ cầm đèn pin đón cậu về nhà.
Cụ Nhan lập tức hiểu ẩn ý trong đó, ông lão không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại sững sờ nhìn Lộc Dư An, rồi mới cao giọng, vui mừng liên tục nói: “Được, được!”
Nói xong, trong mắt lão đã rưng rưng: “Tính tình cháu giống với sư phụ cháu thật đấy.” Cũng giống như ông cụ, có khí phách thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
Lúc này, cụ Nhan mới liên hệ được thân phận đệ tử duy nhất của Lộc Dư An với sư đệ mình, ở trên người cậu, lão có thể nhìn thấy bóng dáng của sư đệ rất rõ ràng.
Lão thở dài, dường như đang nhớ lại câu chuyện từ vài chục năm trước rồi chậm rãi kể lại: “Dư An, cháu biết ‘Bước chân trên núi tuyết’ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT