Cậu biết tại sao, vì Lộc Vọng Bắc hận cậu phá hủy gia đình của họ, hận cậu phá hủy mẹ của họ.
Lộc Dư An hít sâu một hơi, cậu không tranh luận với Lộc Vọng Bắc, chỉ ngoảnh mặt nhìn Lộc Dư Ninh, bình tĩnh hỏi: “Sao cậu biết chắc người dạy vẽ tranh cho cậu ở công viên chính là Lý Nguyệt Phùng? Chỉ dựa vào bức tranh này? Cậu tận mắt thấy ông ấy vẽ ra bức tranh này à?”
Lộc Dư Ninh do dự, ấp úng nói trong ánh nhìn của mọi người: “Cũng không có.”
“Vậy cũng không thể chứng minh là không phải.” Dương Xuân Quy lập tức phản bác, nhìn Lộc Dư Ninh nói: “Huống chi bác đã thấy tranh Dư Ninh luyện vẽ rồi, chính là cách luyện vẽ sư môn bác quen dùng, đây chính là cách ông cụ ấy đã dạy, đúng chứ? Dư Ninh.”
Một chuyện thì có thể là trùng hợp nhưng hai chuyện thì sao mà là trùng hợp được.
Mọi người nhìn sang Lộc Dư Ninh, lần đầu Lộc Dư Ninh hiểu được cái gì là đâm lao thì phải theo lao, một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối khác đắp vào, nhưng những ánh mắt như thiêu đốt xung quanh, ánh mắt mong đợi của ba và anh trai lại như một ngọn núi nặng nề đè trên vai cậu ta.
Cậu ta không thể làm mọi người thất vọng, cơn khủng hoảng sâu sắc quẩn quanh trong lòng, cậu ta không muốn bị bỏ rơi, cậu ta cũng không thể bị bỏ rơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT