Ở trong lòng anh ta, so với Lộc Dư An tùy hứng hủy diệt cả cuộc đời mình, người cùng nhau nương tựa suốt mười năm là Dư Ninh mới thật sự là em trai của anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, cầm một ly rượu vang đỏ, đứng dậy đi đến trước mặt bác Dương, lạnh lùng liếc nhìn Lộc Dư An, nói với bác Dương: “Bác Dương, con đã có tin tức về thứ bác nhờ con tìm kiếm lúc trước.” Vốn dĩ anh ta không định nói sớm như vậy. Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất.
Nhưng mà dáng vẻ ngoan ngoãn của Lộc Dư An khiến anh ta cảm thấy châm chọc.
Anh ta muốn biết liệu cậu có thể giữ được cái vẻ ngoan ngoãn hiện tại sau khi bác Dương chuyển dời toàn bộ sự chú ý sang Dư Ninh không.
Dương Xuân Quốc nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Vọng Bắc, con nói thật sao? Con có tin tức gì rồi à?”
Lộc Vọng Bắc mở chiếc hộp gấm mà anh ta nhờ thư ký lấy về từ cơ quan giám định ra, đưa cho Dương Xuân Quy.
Dương Xuân Quy sửng sốt, nhưng vẫn nhận lấy hộp gấm, sau khi mở ra, nhìn thấy chữ ký bên trong, ngón tay ông ấy hơi run run, vội vàng hỏi Lộc Vọng Bắc: “Vọng Bắc, sao con lại có thứ này?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play