Lộc Dư An không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, vì thế chỉ bỏ một con dao gọt trái cây trong cặp của mình.
Nhưng mỗi ngày khi cậu về nhà thì đều thấy ông cụ Lý chống gậy, mở đèn pin, đứng ở đầu hẻm chờ cậu về.
Cậu hỏi ông cụ Lý, tối muộn như thế này rồi sao ông cụ còn ở ngoài này làm gì?
Ông cụ Lý cứng cổ nói trời nóng quá, ông cụ ra ngoài hóng mát.
Sau đó, cậu nhìn thấy ông cụ Lý dùng xe đẩy nhỏ, lại một lần nữa mở một sạp tạp hóa nhỏ, bán nước đá ở sân bóng rổ, cậu biết ông cụ Lý làm như thế là vì cậu.
Ngày mùa hè nắng chói chang, cậu đưa ông cụ Lý về nhà, còn mình thì đi mở sạp bán thay ông cụ.
Thật ra mắt ông cụ Lý không được tốt, mắt bị bệnh rất nghiêm trọng, gần như là mù, cho nên ông cụ rất hiếm khi vẽ tranh. Có đôi khi tâm tình rất tốt, ông cụ vẽ tranh thủy mặc cũng là màu mực đen tối, dày đặc, ứ đọng, âm u, nặng nề. Ông chủ tiệm tranh ghét nó vì nhìn từ xa chỉ là một mảnh đen xì, không mang lại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, thế nên cũng chẳng cho giá cao.
Khi lên cấp hai, Lộc Dư An đã tới bệnh viện hỏi thăm xem làm phẫu thuật khôi phục thị lực hết bao nhiêu tiền, cậu tính toán một chút, chỉ cần bản thân đi làm mấy năm là có thể gom góp đủ tiền. Nhưng tiếc là ông cụ Lý không chờ được tới ngày đó.
Khi ông cụ Lý bệnh tới nỗi không ngồi được nữa, cậu dựa theo yêu cầu của ông cụ, đưa ông cụ Lý đã thần trí không rõ ràng về nhà. Vào ngày cuối cùng đó, ông cụ tỉnh táo lạ thường, không ngừng lôi kéo cậu, lặp đi lặp lại, nói cậu quá hiếu thắng, ông cụ sợ cậu chỉ còn lại một mình, không có người thân chăm sóc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT