Ngày hôm sau khi Lộc Dư An tỉnh dậy, Mạc Nhân Tuyết đã ngồi trên chuyến bay sớm nhất để lên đường từ sớm rồi.
Lộc Dư An đứng ở ban công cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình một chút, đột nhiên cậu nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, hai vành tai nóng bừng, lại nhìn đến cây hoa dành dành ở bên cạnh, nhìn trái phải xung quanh, cậu phát hiện ra không có ai thấy cả, nên cậu vội vàng dọn chậu hoa dành dành về lại chỗ cũ.
Bên ngoài sân phủ đầy tuyết trắng, Quýt hề cắn cái túi vải đỏ mà dạo này Khiêm Khiêm nâng niu như bảo bối, ngày nào cũng mang theo bên mình, bây giờ đang treo ở trên khung leo trèo của mèo con, nó còn ra vẻ vô cùng khoái chí nhìn Khiêm Khiêm kêu meo meo.
Lộc Dư An nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết bất lực, nói vọng xuống dưới: “Khiêm Khiêm, hay để anh lấy về giúp em nhé.”
“Không cần đâu anh!” Khiêm Khiêm còn chẳng buồn suy nghĩ đã từ chối ngay, cậu ấy tức giận đến nỗi thở phì phò, lấy khăn quàng quấn mình cho thật kỹ rồi xông vào sân kiếm chuyện với Quýt hề.
Đây là quà sinh nhật mà cậu ấy tặng cho anh trai, lỡ như lúc anh ấy lấy nó đi rồi phát hiện ra, vậy thì phải làm sao bây giờ.
Lộc Dư An vừa xuống lầu, đã nghe cụ Nhan than phiền: “Vất vả lắm Mạc Nhân Tuyết mới về một lần, ông còn chưa nhìn thấy mặt nó luôn ấy chứ, vậy mà chưa gì nó đã đi tiếp rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play