Từ sau khi xảy ra vụ án năm đó, hơn nửa năm sau khi cảnh sát ra vào lấy chứng cứ thì sau đó cái sân này đã bị bỏ hoang không còn ai tiến vào nữa.
Lộc Chính Thanh nhìn xung quanh sân một vòng, thấy có mấy hố đất màu vàng được đào lên bên cạnh cái giếng cạn trong sân. Hố đất tuy nhỏ, nhưng mỗi cái đều rất sâu, chiều dài tầm khoảng bảy mươi tám mươi cm, gần bằng chiều cao của một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hai mắt Lộc Chính Thanh đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào mấy cái hố đất nhỏ kia.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão đưa Lộc Chính Thanh đến thấy thế cũng phải thở dài lên tiếng: "Đúng là nghiệp chướng mà, năm đó đào lên được không ít thi thể trẻ con trong cái sân này, đứa nào đứa nấy đều còn nhỏ như vậy. Đây chính là nơi chôn bọn trẻ.”
Lộc Chính Thanh ép chính mình quay đầu, không khỏi suy nghĩ, thiếu chút nữa thôi Dư An cũng là một trong số đó.
Ông ta nhìn một căn nhà gỗ được dựng lên cực kỳ sơ sài trong khoảng sân rồi dừng bước lại. Lộc Chính Thanh biết, đây chính là căn phòng tối dùng để giam giữ trẻ con.
Tay ông ta run rẩy đẩy cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt ra. Vừa vào cửa, mùi máu tươi thấm vào gỗ qua nhiều năm vẫn chưa bay hết hoà lẫn với mùi gỗ ẩm ướt xộc vào mũi, thoạt nhìn, căn nhà gỗ nhỏ cũng không có gì khác biệt, chỉ là ở một số góc vẫn có thể nhìn thấy vết máu mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT