Nhưng sau khi biết những gì đứa trẻ này đã phải trải qua, bác sĩ lựa chọn sử dụng phương pháp tốn thời gian này. Ông ấy chỉ muốn – trên cơ thể đầy sẹo của thiếu niên có thể ít đi một vết sẹo.
Ngoại trừ thuốc trị thương, bác sĩ còn kê cho Lộc Dư An rất nhiều thuốc trừ sẹo.
Sắc mặt thiếu niên tái mét tới nỗi dọa người, tóc đen dán lên cái trán đang đổ mồ hôi lạnh, nửa người trên trần truồng không có chút thịt thừa, xương bả vai xinh đẹp, đường cong gần sắc bén, trông giống như một con báo xinh đẹp có tính công kích.
Khi nghe bác sĩ trêu chọc mình, vành tai Lộc Dư An xấu hổ ửng đỏ cả lên: “Bác sĩ gọi tên cháu là được rồi ạ.”
Dù sao Lộc Dư An cũng chỉ là học sinh cấp ba, vẫn luôn một lòng quan tâm chuyện học hành, từ trước tới nay đều không thích xã giao với người khác, gần như khá xa cách với thế giới. Mặc dù mấy ngày nay vào những lúc nghỉ giữa tiết cậu có nghe các bạn học nhắc tới ‘anh trai’ nhưng cậu chưa từng nghĩ tới người trong câu chuyện là mình.
Trước kia các em trai em gái đều gọi cậu như thế, nhưng khi người khác gọi ra ngoài miệng trêu chọc, cậu vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.
Sau khi dặn dò những điều cần chú ý xong, Mạc Nhân Tuyết khoác thêm áo ngoài cho Lộc Dư An, hai người bọn họ vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc đang tựa người vào tường trên hành lang bệnh viện gần như lập tức chạy tới vây quanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play