Thế nên, Lộc Dư An giống như trút được gánh nặng, nói: “Không có sau này nữa đâu, Lộc Chính Thanh, tám năm rồi!” Cậu thở dài một hơi, thật lòng cười một cái, nói: “Ông không biết tôi đã từng đau khổ thế nào mỗi khi nhìn thấy ông đâu!”
Mỗi một lần đều giống như xé toạc vết thương cũ, cho nó vỡ ra, đẫm máu, nát vụn.
Cậu xoay người nói với Mạc Nhân Tuyết: “Chúng ta về nhà thôi.”
Thật ra lưng của cậu vẫn còn hơi đau, nhưng không sao hết, cậu biết bản thân luôn rất dễ bị đau, trong suốt mấy năm dài bị tra tấn, điểm này vẫn không hề thay đổi, có điều, khả năng chịu đựng sự đau đớn của cậu đã trở nên cao bất thường.
Hành động rời đi của cậu dường như đã kích thích Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh gần như theo bản năng kéo cánh tay Lộc Dư An lại, trong lòng ông ta luôn có một cảm giác rằng nếu hôm nay ông ta để Dư An đi, quan hệ ba con của bọn họ sẽ không còn chút hy vọng nào nữa.
Rõ ràng ông ta chẳng dùng chút sức nào, thế nhưng thiếu niên lại giống như bị kích thích rất mạnh, ngã xuống mặt đất, cả người co quắp lại vì đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT