Cậu ta không còn cẩn thận từng li từng tí, mà hưởng thụ tình yêu thương giống như bất kỳ đứa nhỏ bình thường nào.
Thế nên, Lộc Dư Ninh dùng chút sức lực sau cùng của mình nói: “Ba, anh…”
“Cảm ơn mọi người…”
Lộc Chính Thanh nhìn điện thoại di động sững sờ, lo lắng, hoảng hốt gọi cậu ta: “Dư Ninh, Dư Ninh…”
Có điều đầu dây bên kia đã không còn âm thanh nào nữa.
*
Khi Lộc Dư An chạy được một khoảng cách an toàn tầm mười mấy mét, cậu mới xoay người nhìn ngọn lửa lớn bên trong phòng học bỏ hoang kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT