Trên mặt Dương Xuân Quy có chút không đành lòng.
Tới bây giờ, sư môn đã phát triển rất mạnh, bạn cũ tri giao gần như chiếm nửa giang sơn trong giới hội họa, thế này gần như đã phong ấn Lộc Dư Ninh khỏi giới hội họa rồi.
Sắc mặt Lộc Dư Ninh tái đi, nhưng cậu ta biết lời của cụ Nhan đã không còn bất kỳ chỗ trống nào để cứu vãn, cậu ta gật đầu.
Sắc mặt cụ Nhan lúc này mới tốt hơn một chút, lão nói với Lộc Dư Ninh: “Cậu lấy bức tranh của Dư An, vậy phải nói tiếng xin lỗi với thằng bé, không quá đáng chứ!”
Lộc Dư Ninh nhìn Lộc Dư An, khóe môi cứ mấp máy liên tục…
Lộc Dư An lại lạnh nhạt nói: “Không cần.” Hờ hững giống như thể bọn họ chỉ là người xa lạ, chưa từng quen biết gì nhau.
Lộc Dư Ninh cứng đơ người tại chỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT