Lưng Lộc Dư An đột nhiên bị ai đó vỗ về, cậu ngước mắt nhìn, là Mạc Nhân Tuyết.
Gương mặt lạnh lùng của Mạc Nhân Tuyết chẳng có cảm xúc gì, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút như thế lại có tác dụng rất lớn, an ủi cảm giác nóng nảy trong lòng cậu.
Lộc Dư An nhịn không được nghĩ, đây là ảo giác của cậu à?
Mạc Nhân Tuyết luôn luôn có thể nhận ra tâm trạng của cậu trong đám đông.
Giống như thể chỉ cần có Mạc Nhân Tuyết ở đây, Lộc Dư An vĩnh viễn sẽ không cô đơn, vĩnh viễn sẽ không chỉ có một mình. Chuyện này với một người đã cô đơn quá lâu, tràn đầy khát vọng như cậu thì gần như khiến cậu không cách nào từ chối được.
Cậu đã quen với việc thản nhiên tiếp nhận mọi thứ, kể cả người bên cạnh sẽ rời đi, quen thuộc tiếp nhận vận mệnh sắp xếp những điều xấu xa nhất cho mình, quen với việc vĩnh viễn chẳng có chuyện gì tốt đến với cậu.
Lúc này, cậu dường như lại lần nữa, có quyết tâm mãnh liệt muốn giữ lại thứ gì đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play