Cậu ta không có cách nào tưởng tượng được mình sẽ ra sao sau khi chuyện bức tranh bị lộ ra.
Lớn lên trong giới hội họa, cậu ta biết quá rõ việc nhận vơ tranh của người khác đủ để hủy diệt sự nghiệp của một họa sĩ, cậu ta hối hận rồi, hối hận vì sao lúc trước cậu ta lại hành động như thể bị ma ám như vậy.
Cậu ta ngước mắt lên nhìn ba và bác Dương, nhưng lúc này cậu ta đã không thể nghe được gì nữa, trong đầu trống rỗng, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy môi họ không ngừng mấp máy, cũng có thể nghe được giọng nói của họ, nhưng hoàn toàn không hiểu được họ nói gì, cuối cùng cậu ta không nhịn được cắt đứt cuộc đối thoại giữa ba và bác Dương, nói: "Xin lỗi, có thể con phải đến trường một chút."
Lộc Chính Thanh sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Muộn thế này, con đến trường làm gì?”
Lộc Dư Ninh miễn cưỡng cười nói: "Ba, con bỏ quên một thứ rất quan trọng ở trường.”
Lộc Chính Thanh và Dương Xuân Quy nhìn nhau, sắc mặt thằng bé thật sự không ổn lắm, hẳn là để quên thứ gì đó rất quan trọng ở trường học rồi.
Lộc Chính Thanh cũng không hỏi nhiều, ông ta lo lắng quay sang nói với thư ký Đỗ: "Tiểu Đỗ, cậu đưa Dư Ninh đến trường để thằng bé lấy đồ đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT