Anh nhận được tin nhắn của Dư An thì lập tức về nhà không chút do dự. Nhưng khi về đến dưới lầu anh lại bắt đầu do dự.
Anh không ngừng tự nói với chính mình.
Hiện tại Dư An ỷ lại vào anh, đó chỉ là ảo giác của việc bọn họ sống thân thiết với nhau chung một mái nhà suốt một thời gian dài mà thôi, nếu như anh luôn đáp lại Dư An, như thế chỉ liên tục làm sâu sắc thêm loại ảo giác này.
Anh không thể đi lên, ít nhất là không thể đi lên sau khi Dư An vừa mới gửi tin nhắn cho anh không lâu.
Nhưng ánh đèn trên bệ cửa sổ sáng rất lâu vẫn chưa tắt, Mạc Nhân Tuyết lại ngẩn ngơ nghĩ, chẳng lẽ Dư An vẫn chưa ngủ sao? Em ấy lại thức khuya để học nữa à? Buổi tối có nhớ lấy sữa trong tủ lạnh ra uống không? Có phải lại đi chân trần giẫm loạn trên sàn nhà lạnh lẽo hay không.
Cuối cùng đèn trên bệ cửa sổ cũng tắt.
Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng bước vào trong nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng Dư An, anh vẫn nhịn không được, gõ cửa rồi mở cửa phòng ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT