Lần này, mấy người lớp A1 còn đang vô cùng hung hăng chợt trở nên lúng túng.
Lâm Khắc Hồng quay đầu nhìn mọi người: “Tôi đã nói mấy người lớp A1 không hiểu tiếng người mà, mấy cậu còn không tin.”
Đám người lớp A1 tức giận muốn lên tiếng, nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào. Dù sao Lộc Dư Ninh thật sự đã nói Lộc Dư An đã cứu cậu ta.
Nhưng ban đầu bọn họ lại không tin, bây giờ bọn họ không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà ngay lúc này, trong đám người lớp A1 đột nhiên có người nhỏ giọng “Ui da”.
Một học sinh bước ra khỏi đám người, ân cần đỡ lấy Lộc Dư Ninh: “Dư Ninh cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại tái mét ra rồi, còn khó chịu sao?”
Lộc Dư An nhìn về phía người kia, người kia thấp hơn cậu một chút, gương mặt xinh đẹp giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính, nhưng sắc mặt có hơi nhợt nhạt, môi cũng trắng bệch ra, tuy có đẹp nhưng lại có chút yếu ớt, lúc cậu đang nhìn chăm chú thiếu niên kia, thiếu niên xinh đẹp kia cũng vừa khéo chạm mắt với cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT