Mỗi ngày trôi qua, việc đầu tiên khi thức dậy Lạc Tử Yên lại dùng một tin nhắn chứa đầy mật ngọt yêu thương gửi đến chỗ Lục Cảnh Thần. Nó dần trở thành một thói quen hằng ngày không thể thiếu của cô. Yên ắng không bao lâu, Tần Ngọc Nhi lại đố kỵ với hạnh phúc mà Lạc Tử Yên đang có.
Nhìn mỗi ngày cô đều tươi vui rạng rỡ càng làm cô ta lại không cam tâm, vì sao cô ta phải chịu bao tai tiếng, còn Tử Yên lại vui vẻ hạnh phúc bên người đàn ông ưu tú như thế chứ! Trong đầu cô ta lại bắt đầu mưu tính chuyện chiếm lấy những gì Lạc Tử Yên đang có, nhất định phải để cô nếm mùi thân bại danh liệt là thế nào.
“Chuyện này hơi khó đấy! Lục Cảnh Thần không phải là kẻ ngốc dễ dắt mũi như Dương Lạc Hy đâu.”
“Con biết chứ mẹ, nhưng cũng không thể để chị ta tự đắc như thế được. Người đàn ông tốt như thế nhất định phải là của con.”
“Vậy còn định thế nào?”
“Chúng ta nói với ba công bố danh phận thật cho con, nói Lạc Tử Yên chỉ là đứa con nuôi mà trước đây ba đã nhận nuôi thôi rồi tống cổ chị ta đi. Lục gia danh tiếng lớn mạnh như thế, con không tin họ sẽ chấp nhận một cô gái đầu đường xó chợ về làm dâu đâu.”
Tâng Tuyết suy nghĩ hồi lâu thấy ý kiến của con mình cũng rất hay. Nhưng muốn Lạc Quân Minh đồng ý thì cũng không dễ, bởi hiện tại ông vẫn chưa nắm được quyền điều hành Lạc thị.
Trước đây ông và mẹ của Lạc Tử Yên chỉ là vợ chồng hờ trên danh nghĩa để che giấu đi thân phận và không muốn gia đình tìm ra cô. Đứng tên trên khối tài sản kia hiện tại vẫn là Lạc Tử Yên, ông chỉ là người dám hộ cho cô đến khi cô đủ tuổi. Thế nhưng vì tham lam, ông ta đã làm giả giấy tờ để được trở thành Tổng giám đốc của Lạc thị và chủ nhân của khối tài sản trên sau khi mẹ Tử Yên mất. Ngày nào còn chưa lấy được chữ ký của Tử Yên trên tờ giấy chuyển nhượng tài sản thì chắc chắn ông sẽ không để Lạc Tử Yên rời đi.
“Chuyện này e là không dễ đâu. Việc lớn của bà con vẫn chưa thành, chuyện đuổi cô ta ra khỏi nhà r là hơi khó đấy.”
“Vậy phải đợi đến bao giờ, ba mẹ không thấy cô ta dùng đánh phận Lạc đại tiểu thư mà chiếm hết hào quang của con rồi sao?”
“Thôi được rồi, để mẹ thuyết phục bà con. Nhưng con làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để sơ hở như với Lạc Hy. Nếu không sẽ không thể cứu vãn được đâu.”
“Con biết rồi, ba mẹ lo chuyện Lạc Tử Yên, còn Lục Cảnh Thần để con tự nghĩ cách.”
…\\…
Trong bữa cơm gia đình, Lục Cảnh Thần chóc chóc lại cầm điện thoại lên xem, khóe môi nhẹ cong lên rồi lại đặt điện thoại xuống làm Lý Thiên Kỳ có chút tò mò. Cô nghiêng đầu về phía Lục Cảnh Thần hóng xem cậu út của mình đang xem gì, hình như là tin nhắn của ai đó. Lạ thật, cậu út có bao giờ nhắn tin cho ai đâu nhỉ!
“Cháu đang nhìn gì thế?”
“Dạ… không có gì, cậu…đang nhắn tin cho ai sao?”
Câu hỏi của Lý Thiên Kỳ làm cho Lục lão gia và cả chị gái anh đều hướng mắt về anh. Nhìn thấy những ánh mắt mong chờ kia anh lại quay sang cô cháu gái gõ một cái rõ mạnh vào trán cô nói.
“Hỏi làm gì? Nhiều chuyện.”
“Aiza đau, cậu út cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Cháu cũng được ví là hoa sao?”
“Sao lại không chứ! Cháu vừa xinh đẹp lại vừa nết na ngoan hiền, sao có thể không được ví là hoa chứ!”
khoác lác
“Cảnh Thần, em đang nhắn tin cho bạn gái sao?”
Lục Thiên Vân thấy hạnh động của em trai mình không giống thường ngày nên cũng không khỏi tò mò lên tiếng hỏi. Lục Cảnh Thần nhìn chị mình nói.
“Không phải đâu ạ, công việc thôi.”
“Công việc sao không trao đổi trực tiếp mà lại nhắn tin như vậy? Con có bạn gái rồi đúng không? Mau đưa về đây ba xem, con ưng bụng chắc chắn là cô gái tốt. Bà sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng cùng thái độ gấp gáp của ba mình Lục Cảnh Thần lại một lần nữa phủ nhận nói.
“Không có đâu ba, chỉ là công việc thôi.”
Vẻ mặt Lục lão gia có chút thất vọng nụ cười cũng dần tắt. Cùng lúc đó Lý Trọng Nguyên ba của Thiên Kỳ cũng vừa trở về, vừa nhìn thấy anh rể Lục Cảnh Thần nhẹ gật đầu chào. Lý Thiên Vân nhìn chồng mình hỏi.
“Có mệt không ảnh? Sao về trễ thế?”
“Sắp xếp chỗ ở cho đối tác nên về trễ.”
“Ổn thỏa hết chứ anh?” Lục Cảnh Thần hỏi.
“Ừm, đoàn khách từ Tập đoàn Đông Phương đã được đưa đến khách sạn nghỉ ngơi rồi. Ngày mai họ sẽ đến tham quan công ty chúng ta.”
“Hợp tác lần này rất quan trọng, chúng ta không được để sơ xuất gì.”
“Anh biết rồi.”
“Giờ cơm rồi các con đừng bàn công việc nữa. Trọng Nguyên, ăn cơm đi con.”
“Dạ ba.”
“À đúng rồi, lúc nãy anh có gặp cô gái đi cùng em ở tiệc đính hôn của Dương Lạc Hy, hình như có chút rắc rối.”
“Cô gái nào thế?” Lục lão gia lên tiếng hỏi.
“Dạ…”
“Anh rể, cô ấy giờ đang ở đâu thế?” Lục Cảnh Thần gấp gáp hỏi.
“Ở ngã tư đường đại lộ.”
Không nói thêm lời nào, Lục Cảnh Thần bỏ bữa cầm lấy áo khoác chạy vội khỏi nhà trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Lý Thiên Kỳ thắc mắc nhìn sao theo dáng vẻ cậu út của mình khẽ nói.
“Ai mà có thể làm cậu út bỏ bữa chạy đi vội vã như vậy chứ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT