Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách gần, Tử Yên có thể nghe được nhịp tim của Lục Cảnh Thần đập khá mạnh, nhưng vì sao nét mặt anh ấy vẫn bình thản như thế! Chẳng lẽ anh không thấy rung động một chút nào sao? Nhưng nếu cứ nhìn nhau thế này e là cô sẽ bị anh mê hoặc trước mất. Sao có thể đẹp trai như vậy chứ!
Mắt đối mắt khá lâu, Lục Cảnh Thần chợt quay mặt đi nhìn về phía trước trầm giọng nhắc nhở Lưu Vũ.
"Cậu lái xe hay hóng chuyện?"
"Tôi... lái xe thưa chủ tịch."
Lục Cảnh Thần vừa quay đi làm Lạc Tử Yên cũng cảm thấy nhẹ người. Cô nhẹ thở ra một cách âm thầm như đang trấn tỉnh lại đầu óc, nếu cứ như thế này mãi e là anh ta chưa đổ vì cô thì cô đã đổ vì anh ta mất thôi.
"Chủ tịch, chúng ta đi đâu ạ?"
"Nhà hàng Đông Dương."
Nhà hàng? Chẳng lẽ anh ấy muốn đưa mình đi ăn sao? Hưm, còn bảo không quan tâm còn lâu mới có thể cưa đổ, mình chỉ mới rắc thính sơ sơ thôi mà đã dính rồi. Thì ra là sợ mình để bụng đói.
"Em đừng vội nghĩ nhiều, cả buổi chiều tôi chưa ăn gì nên rất khó ngủ, nghe em cũng chưa ăn gì nên tiện thể mời em một bữa thôi."
"Vậy sao? Nhưng tôi đã nói gì đâu, chưa gì mà đã vội giải thích thế?"
"Tôi là không muốn cô hiểu lầm thôi."
"Ồ... Là vậy sao?"
Lạc Tử Yên ồ lên một tiếng rồi lại quay đi cười thầm. Lục Cảnh Thần vẫn một gương mặt lạnh, nhưng khi thấy Tử Yên quay đi với ý cười trên môi, khóe môi anh cũng nhẹ công lên một chút.
Một bàn thức ăn ngon bày ra trước mắt, tuy cô không bỏ một bữa cơm nào từ sáng đến giờ, nhưng ngồi trước bàn thức ăn ngon thì tâm trạng ăn uống của cô lại trỗi dậy.
Đưa đũa gắp thử từng món thức ăn trên bàn cho vào miệng, ánh mắt cô sáng lên nhìn Lục Cảnh Thần tấm tắc khen.
"Ngon thật đấy! Tôi cũng từng ăn ở rất nhiều nhà hàng nhưng chưa từng ăn ở đâu ngon như nhà hàng này. Anh khéo chọn thật đấy!"
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
"Vậy tôi không khách sáo đâu đấy!"
Vừa nói Lạc Tử Yên liền đưa tay gấp thức ăn ăn một cách ngon lành. Nhìn thái độ ăn uống của cô Lục Cảnh Thần thầm thắc mắc. Cô ấy chưa ăn gì thật sao? Định dùng hình ảnh của mình lắp đầy cơn đói thật à.
Sau bữa cơm ngon, Lục Cảnh Thần lại đưa cô trở về nhà. Lúc đầu vẫn còn huyên thuyên những câu tán tỉnh anh bằng nhiệt huyết, nhưng người ta có câu: "Căn da bụng thì chùn da mắt". Vừa nghe cô im lặng chưa đầy hai phút đã thấy cô gật gù ngủ gật.
Nhìn dáng vẻ này của cô anh lại thấy rất buồn cười. Nhưng khi đầu cô sắp ngã khỏi ghế anh lại đưa tay lên đỡ lấy rồi kéo cô dựa vào vai mình. Nhìn chủ tịch của mình quan tâm đến Lạc Tử Yên như thế Lưu Vũ lại thầm cười. Ai nói chủ tịch của anh không có tình cảm không biết quan tâm người khác chứ! Chủ tịch của anh ấm áp thế cơ mà.
Xe dừng trước cổng Lạc gia khá lâu, thế nhưng Lục Cảnh Thần lại không nỡ đánh thức cô. Nhìn người con gái bên cạnh say giấc mà lòng anh cảm giác bình yên đến lạ. Lạc Tử Yên nhẹ cựa quậy giật mình tỉnh giấc, nhận thấy mình đang tựa đầu vào vai anh ngủ thì giật mình ngồi bật dậy. Ngó sang người đàn ông canh bên, vẫn một gương mặt lạnh không cảm xúc anh trầm giọng hỏi.
"Dậy rồi sao?"
"Sao...sao anh không gọi tôi dậy!"
"Thấy cô ngủ ngon như vậy tôi làm sao dám gọi."
Đang nói chợt anh ngừng lại, nhẹ xoay xoay bả vai mình rồi lại nhìn cô tiếp tục nói.
"Cô gối tê cả vai tôi rồi đấy! Lại còn chảy cả nước bọt ướt cả áo, nết ngủ tốt thật đấy!"
"Tôi... tôi làm gì có chứ! Anh...anh bịa đặt thì có."
"Vậy cô kiềm tra vai áo của tôi xem, ướt thế này còn giả được sao?"
Lạc Tử Yên thẹn quá không bịt nên làm thế nào. Cô từ khi nào có tật xấu này vậy chứ, mất mặt chết đi được.
"Hay là anh đưa áo khoác cho tôi, tôi giặt trả anh!"
"Không cần đâu."
"Không được, là tôi vô ý làm bẩn áo anh, để tôi giặt giúp anh."
Lục Cảnh Thần thấy cô cương quyết như vậy cũng đành cởi áo đưa cho cô mặc dù áo không hề bẩn như anh nói. Nhận lấy áo anh, Lạc Tử Yên vội vã quay lưng bước xuống xe, không hiểu anh đang nghĩ gì bất ngờ nắm lấy tay cô kéo lại. Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần, mùi hương nam tính phản phất nơi chớp mũi làm mặt Tử Yên nóng dần lên. Anh chẳng nói chẳng rằng cứ thế im lặng nhìn cô khiến khung cảnh càng thêm ngượng nghịu. Lạc Tử Yên nhẹ nuốt nước bọt khi nhìn vào đôi môi mỏng ửng đỏ tự nhiên của anh, cố giữ lấy bình tĩnh cô nói.
"Có... có chuyện gì nữa sao?"
"Không có gì, chỉ là cô quên tháo dây an toàn rồi."
Vừa nói Lục Cảnh Thần vừa với tay tháo dây giúp cô rồi bỏ tay cô ra. Lạc Tử Yên thở phào nhẹ nhõm vội vã bước xuống xe chạy thật nhanh vào nhà, Lục Cảnh Thần nhìn thấy cô như thế thì vô cùng thích thú, ý cười lộ rõ trên môi anh thầm nói.
"Muốn cưa đổ tôi mà da mặt lại mỏng như vậy sao? Cũng đáng yêu nhỉ!"
Quay lại nhìn lên thấy Lưu Vũ cũng đang nhìn mình cười một cách thích thú làm ý cười trên môi Cảnh Thần chợt tắt, anh nghiêm mặt nhìn Lưu Vũ hỏi.
"Cười cái gì, lái xe đi!"