Tại ngã tư đường, Lạc Tử Yên xảy ra va quẹt xe với một người đàn ông. Nói đúng hơn là ông ta đã đâm vào sâu đuôi xe của cô, nhưng ông ta lại đổ lỗi cho cô là dừng xe đột ngột làm ông ta không kịp tránh.
Cuộc tranh cãi cứ thế không ngừng nghỉ, Lạc Tử Yên cũng chẳng chịu thua lớn tiếng yêu cầu gọi công an đến giải quyết. Thế nhưng ông ta lại không đồng ý cứ nhất quyết bắt cô phải bồi thường thiệt hại cho mình.
Lục Cảnh Thần vừa lái xe vừa liên tục gọi cho cô, nhưng điện thoại cô để ở trong xe nên không hề biết anh đã gọi cho cô bao nhiêu lần. Trong lòng lo lắng không yên anh phóng xe thật nhanh đến nơi mà Lý Trọng Nguyên đã nhìn thấy cô. Vừa đến nơi thấy người đàn ông kia hùng hổ muốn ra tay với cô, Lục Cảnh Thần nhanh chân bước đến túm lấy tay người đàn ông kia hất mạnh khiến ông ta lùi về sau mấy bước. Ánh mắt lộ lắng anh nhìn cô kiểm tra từ đầu đến chân hỏi.
“Em không sao chứ! Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy Lục Cảnh Thần xuất hiện ở đây cô vô cùng ngạc nhiên, sự lo lắng hiện rõ trên mặt anh làm cô có chút thắc mắc. Anh ấy đang lo lắng cho cô sao? Sao anh biết cô đang xảy ra chuyện mà đến thế? Hay chỉ là trùng hợp!
“Tôi không sao.”
“À … còn dám gọi cả đồng bọn à, dù cho cô có gọi cả họ đến thì cũng phải bồi thường cho ông đây! Nghe rõ…aaaaa…”
Ông ta vừa nói vừa đưa tay chỉ trỏ về phía Lạc Tử Yên, không chịu được sự phách lối ngang ngược đó, Lục Cảnh Thần chụp lấy tay ông ta vặn ngược ra sau làm ông ta đau đớn hét toáng lên.
“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không? Dám động đến tao mày chán sống rồi.”
“Vậy sao? Vậy ông là nhân vật tầm cỡ nào vậy?”
“Tao là trưởng phòng kinh doanh thuộc tập đoàn Lục thị, mày dám động đến tao có phải mày chán sống rồi không?”
“Lục thị có một trưởng phòng cặn bã như ông từ khi nào mà tôi không biết vậy?”
“Mày tưởng mày là ai? Mày tưởng mày là chủ tịch của tập đoàn Lục thị à? Mau bỏ tay mày ra không thì mày đừng có trách.”
Lục Cảnh Thần nhìn ông ta bằng ánh mắt ghét bỏ, dùng sức ở lực tay mạnh hơn khiến người đàn ông kia hét lên vì đau đớn. Vẻ mặt hài lòng anh co chân đạp ông ta một cái thật mạnh đến ngã nhào nói.
“Ông không xứng biết tôi là ai, nhưng ông chọc giận tôi thì kết cuộc của ông không tốt rồi.”
Vừa nói dứt tiếng anh lấy điện thoại ra gọi đi.
“Cảnh sát phải không? Tôi là Lục Cảnh Thần, có người vừa cố tình gây tai nạn còn đánh người, các anh mau đến xử lý đi!”
“Cảm ơn chủ tịch Lục, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Tắt điện thoại cho vào túi, Lục Cảnh Thần nắm lấy tay Tử Yên kéo đi. Lúc này người đàn ông kia mới bắt đầu suy ngẫm. Lục Cảnh Thần! Chẳng phải chủ tịch Lục thị cũng tên là Lục Cảnh Thần sao? Chẳng lẽ… Như nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc, ông ta bò dậy đuổi theo Lục Cảnh Thần vang xin.
“Chủ tịch, chủ tịch xin chủ tịch bỏ qua, là tôi sai, là tôi không đúng. Xin chủ tịch…”
Lục Cảnh Thần dừng lại nhìn thẳng vào mặt ông lạnh giọng nói.
“Ông bị sa thải.”
“Chủ tịch, tôi biết sai rồi. Xin chủ tịch cho tôi cơ hội…”
“Lúc ông chỉ tay vào mặt cô gái này chính là lúc ông từ bỏ cơ hội cuối cùng của mình.”
Nói rồi Lục Cảnh Thần nắm lấy tay Lạc Tử Yên đưa cô lên xe mình rời đi. Lạc Tử Yên không nói gì chỉ biết im lặng nhìn anh, cảm giác trong lòng cô giờ đây vô cùng khó tả. Anh cứ như một anh hùng xuất hiện đúng lúc khiến trái tim cô lỗi nhịp, ánh hào quang của anh cứ tỏa sáng mãi thế này, thảo nào các cô gái ở thành phố này ai cũng ao ước có được anh ấy cả.
Lục Cảnh Thần vẫn im lặng không nói gì, sắc mặt không mấy vui anh lại lấy điện thoại gọi đi.
“Cậu đến giải quyết vấn đề ở ngã tư đường đại lộ sau đó kéo xe Lạc Tử Yên đi sửa cho tôi.”
“Vâng, chủ tịch.”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng và tức giận của anh, cô cũng không biết anh đang giận về chuyện gì, nhưng cũng nên cảm ơn anh một tiếng vì anh đã đến kịp lúc giải vây cho cô chứ nhỉ!
“Ờm… tôi…”
“Khi gặp chuyện em không thể linh hoạt một chút mà gọi cho cảnh sát hay người quen đến giải quyết sao? Em nghĩ bản thân em có thể lo được tất cả mọi chuyện à?”
“Tôi…”
Anh ta bị gì vậy chứ! Ai chọc giận anh ta sao? Dù cho ai chọc giận đi nữa thì liên quan gì đến mình, sao anh ta lại lớn tiếng với mình chứ! Anh ta vừa quát mình cơ đấy! Mình chọc giận anh ta sao? Lạc Tử Yên bực mình quay mặt đi không thèm trả lời anh, nhìn thái độ cô như thế anh lại không chịu được mà lên tiếng.
“Sao không trả lời? Chẳng phải thường ngày lanh mồm lanh miệng lắm sao?”
“Tôi có người thân hay người đáng tin cậy để gọi sao?”
“Em không thể gọi cho tôi sao?”
“Vậy anh là gì của tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT