Sau khi bị Hà Na Na châm chọc như vậy, Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều quả nhiên đã quy củ hơn nhiều.

Chụp xong ảnh nhóm của bốn người lại phải chụp ảnh nhóm hai người và ảnh đơn.

Sau khi nghe nhiếp ảnh gia sắp xếp cho Hà Na Na và Trường Tuế vào một nhóm, Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều đều thở phào nhẹ nhõm.

Chủ đề là mèo nên tất nhiên đạo cụ cũng là mèo.

Mèo của Hà Na Na là mèo Sphynx, giống mèo không lông đến từ Canada.

Mà mèo của Trường Tuế là một con mèo lông đen mắt vàng.

Một người ngồi và một người đứng.

Hà Na Na đứng, nửa dựa vào thành ghế, trên tay ôm một con mèo không lông, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, cằm hơi hếch lên, đôi mắt liếc xéo ống kính.

Trường Tuế thì ngồi, mái tóc đen dài xõa xuống, con mèo đen mắt vàng đang nằm trên tay phải của cô, tay trái khẽ vuốt lông nó, màu lông đen của con mèo làm nổi bật những ngón tay trắng như bạch ngọc, cô khẽ siết chặt quai hàm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào ống kính.

Hai người bọn họ, một người thì cao ngạo phô trương, một người thì trầm tĩnh thâm thúy, kết hợp lại với nhau tạo thành một bầu không khí độc đáo.

Trong studio, giọng nói hào hứng và cao vút của nhiếp ảnh gia cùng với âm thanh bấm máy chụp hình không ngừng đan xen vào nhau.

“Tốt lắm! Na Na đổi sang tư thế khác nào, mặt hướng về phía này một chút, đúng! Chính là góc độ này! Biểu cảm tốt lắm.”

“Cảm giác rất tốt! Tay của Trường Tuế dừng ở vị trí đó, phải! Đúng rồi! Giữ nguyên nào! Ánh mắt rất tốt! Hoàn hảo!”

Nhiếp ảnh gia hoàn toàn tiến vào trạng thái hưng phấn.

Mà lúc này, vẻ mặt của Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều đang ở bên cạnh chờ đến lượt mình đều trở nên nặng nề, áp lực rất lớn.

“Bộ ảnh này mà chỉ được đăng ở mấy trang giữa của tạp chí thì quả thật là đáng tiếc đấy, chúng hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn để lên trang bìa, đến cả việc chỉnh ảnh cũng không cần làm.” Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia kiểm tra ảnh trong máy tính và nói với giọng tiếc nuối.

Đây là một đánh giá rất cao.

Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều đã bắt đầu lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.

Hà Na Na đến xem ảnh nhóm của hai người cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô ấy xem Trường Tuế còn kĩ hơn là xem chính mình, cô ấy nhận ra ánh mắt của Trường Tuế trong mỗi bức hình đều rất tốt, không biết phải hình dung như thế nào, dù sao chính là cảm thấy trong mắt có gì đó, có loại cảm giác mang theo câu chuyện, khiến người khác nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu thêm.

Hà Na Na nhịn không được nhìn về phía Trường Tuế, và rồi phát hiện cô ấy đang ngồi xổm trên mặt đất trêu mèo, một bộ dáng không tranh với đời.

Thực lực mạnh lại không làm kiêu.

Đặc biệt là khi so sánh với hai người còn lại.

Hà Na Na càng có cảm tình với Trường Tuế hơn.

Trường Tuế không hề biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Khi trêu chọc con mèo này, cô bỗng nhớ đến con chó ngốc trong chùa.

Cô không ở đó, không có người vụng trộm cho nó ăn thịt, e rằng nó chỉ có thể theo mọi người ăn chay mà thôi.

Dựng cảnh xong rồi.

Đã đến lượt Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều.

Thời gian chụp ảnh của hai người bọn họ dài gấp đôi thời gian chụp hình của Trường Tuế và Hà Na Na.

Nhưng cũng may là giai đoạn sau còn khá thuận lợi, năm giờ chiều liền kết thúc công việc.

Cơm trưa do phía tạp chí chuẩn bị không đủ cho Trường Tuế ăn no, vừa kết thúc công việc, cô lập tức gọi Bàn Tử đi ăn.

Hà Na Na vốn muốn mời Trường Tuế đi ăn chung, nhưng khi cô ấy thay quần áo xong và bước ra ngoài thì người đã đi rồi.





Trường Tuế ăn uống no say rồi mới gọi điện thoại cho Hà Tuấn Văn, nhân tiện nói mấy câu đơn giản với Bàn Tử.

Nửa giờ sau, tài xế của Hà Tuấn Văn đến đón Trường Tuế qua đó.

Về phần Bàn Tử, Trường Tuế chê anh ta vướng bận nên bảo anh ta về khách sạn trước.

Lần trước, Bàn Tử đã chứng kiến chuyện xảy ra ở trong căn phòng dưới tầng hầm nhà họ Tần, sau đó anh ta vẫn luôn thấy sợ và không dám dính dáng quá nhiều vào mấy chuyện như vậy nữa. Sau khi dặn dò Trường Tuế chú ý an toàn, quý trọng tính mạng xong liền lái xe quay về khách sạn.

Hà Tuấn Văn mời Trường Tuế vào nhà.

Ông ấy có bất động sản ở khắp nơi trong nước, nhưng bởi vì trụ sở chính của công ty đặt tại thành phố Tây nên vẫn luôn sống ở bên này.

Hà Tuấn Văn mời Trường Tuế đến phòng trà.

“Cô Khương có uống trà không? Hay là đồ uống gì?”

Hà Tuấn Văn không bởi vì Trường Tuế còn trẻ mà xem nhẹ cô, ông ấy vô cùng khách sáo và lịch sự.

Hôm nay, ông ấy vẫn luôn ở nhà không ra ngoài nên ăn mặc rất thoải mái, chỉ là sắc mặt trông còn tệ hơn so với lần gặp trên máy bay vào ngày hôm qua.

Trường Tuế ngồi xuống chiếc sô pha bằng gỗ lim và nói: “Tôi uống trà là được rồi, ông Hà cứ gọi tôi Tiểu Khương là được.”

Hà Tuấn Văn mỉm cười và pha trà cho Trường Tuế một cách thành thạo.

Trong chùa, sư huynh Thanh Nguyên đặc biệt yêu thích pha trà, thần kỳ nhất là huynh ấy có thể nếm ra sự khác biệt của mỗi loại lá trà.

Trường Tuế bị huynh ấy rót cho không ít trà, nhưng đáng tiếc là cô không hề có thiên phú trong phương diện này, trừ khi khác biệt tương đối lớn thì cô mới nếm ra được, cái khác thì không, trà chính là dùng để giải khát, nếm không ra mùi vị gì cả.

Sư huynh Thanh Nguyên nói đưa trà tốt cho cô uống cũng giống như đưa mẫu đơn cho trâu nhai, nhưng khi có được trà ngon lại nhịn không được gọi cô đến uống.

Kỹ thuật pha trà của sư huynh Thanh Nguyên rất cầu kì phức tạp, Trường Tuế phải đợi nửa ngày mới có thể uống được một tách trà của huynh ấy, cô thường nghi ngờ rằng sư huynh Thanh Nguyên gọi cô đến uống trà chỉ để khoe khoang tài năng pha trà của mình.

So sánh mới thấy kỹ thuật pha trà của Hà Tuấn Văn gọn gàng lưu loát hơn nhiều, ông ấy nhanh chóng đặt một tách trà trước mặt Trường Tuế, giọng điệu ôn hòa nói: “Người lớn tuổi liền thích uống trà, pha trà và uống trà đều có thể khiến lòng người tĩnh lại.”

Nước trà nóng hổi, Trường Tuế để nó nguội trước, nhìn chữ “Tĩnh” viết nét to được lồng kính trong khung ảnh màu nâu treo trên tường, lại nhìn bố cục của phòng trà, sau đó mới nhìn Hà Tuấn Văn lần nữa, cô đi thẳng vào vấn đề: “Ông Hà nói với tôi về giấc mơ của ông đi.”

Hà Tuấn Văn khẽ giật mình, như thể không ngờ Trường Tuế sẽ đi vào chủ đề này nhanh như vậy, ông dừng một lúc mới nói: “Ba của tôi qua đời tại nhà vào ngày 25 tháng 7, ngày trước vừa hạ táng, nhưng kể từ cái đêm ba tôi mất thì mỗi tối tôi đều mơ thấy ông ấy.”

Trường Tuế hỏi: “Mơ thấy gì?”

Hà Tuấn Văn nhíu chặt mày: “Lúc mơ thì cảm thấy rất rõ ràng nhưng khi tỉnh lại thì không nhớ gì nữa, chỉ nhớ là đã mơ thấy ba tôi. Cho đến tối ngày hôm qua, tôi bừng tỉnh lúc nửa đêm, rốt cuộc cũng nhớ được là ông ấy nói chuyện với tôi ở trong mơ, nhưng tôi lại không thể nghe rõ ông ấy nói gì, trong mơ tôi đã rất lo lắng, nhưng không làm được gì hết. Tôi không yên lòng, luôn cảm thấy ông ấy đang báo mộng cho tôi.”

“Vì ba tôi đột ngột bị nhồi máu não nên sau khi cấp cứu liền bị liệt, vào giai đoạn sau của bệnh thì không nói chuyện được nữa. Tôi lo lắng không biết có phải ông ấy có chuyện gì không thể bỏ xuống hay là tâm nguyện nào chưa hoàn thành mà lúc còn sống không kịp nói, cho nên sau khi mất mới báo mộng cho tôi biết.” Hà Tuấn Văn nhìn Trường Tuế và nói một cách khẩn thiết: “Lần này mời cô đến đây cũng là muốn nhờ cô giúp đỡ tôi lý giải giấc mơ này, có phải ba tôi thực sự có tâm nguyện nào đó chưa hoàn thành hay không.”

Trường Tuế trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi có thể giúp ông gặp lại ba của mình một lần nữa.”

Hà Tuấn Văn sửng sốt một lúc lâu: “Gặp bằng cách nào?”

Đôi mắt đen láy của Trường Tuế lóe lên ánh sáng âm u: “Chiêu hồn.”

Hà Tuấn Văn có chút không kịp phản ứng.

Trường Tuế nói: “Nếu ông ấy có thể báo mộng cho ông, vậy có nghĩa là ông ấy vẫn chưa bước vào âm phủ. Tôi có thể dùng phương pháp chiêu hồn để giúp hai người gặp nhau một lần.” Cô nói xong, còn không đợi Hà Tuấn Văn đáp lời đã nói tiếp: “Nhưng tôi phải nói trước là tôi thu phí rất cao, phí chiêu hồn một lần là năm trăm ngàn nhân dân tệ, nếu như ông Hà có thể chấp nhận được mức giá này thì tối nay tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Hà Tuấn Văn hơi do dự: “Cô nói để chúng tôi gặp mặt là gặp ở trong mơ sao?”

Trường Tuế nói: “Không phải, gặp lúc ông còn tỉnh táo.”

Hà Tuấn Văn sửng sốt, có chút không dám tin mà hỏi: “Ý cô là tôi có thể gặp ba tôi trong trạng thái tinh thần còn tỉnh táo ư?”

Trường Tuế gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau?”

“Có thể.”

Hà Tuấn Văn nhất thời không nói nên lời, thật sự không thể tưởng tượng nổi, không dám tin tưởng.

Trường Tuế bưng trà lên thổi rồi nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười và nói: “Ông Hà không cần lo lắng, nếu như chiêu hồn thất bại và ông không gặp được ba của mình thì tôi sẽ không thu một đồng nào hết.”

Vẻ mặt của Hà Tuấn Văn trở nên trịnh trọng: “Được, chỉ cần cô thật sự giúp tôi gặp được ba của tôi, tiền nong không thành vấn đề, năm trăm ngàn nhân dân tệ tôi sẽ đưa cô không thiếu một đồng.”

Trường Tuế nghe được câu nói mà mình thích nhất liền cong cong khóe miệng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play