“Chồng ơi, anh thấy đôi giày này có đẹp không?” Cô gái thử đôi giày xăng-đan mới và thăm dò ý kiến của Diêu Việt.
Diêu Việt nhìn lướt qua, đến cả tâm trạng thưởng thức đôi chân dài mà ngày thường bản thân thích nhất cũng không còn, anh ta bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán: “Thích thì mua, anh còn có việc phải làm nên đi trước đây, mua được cái gì thì cứ tìm anh thanh toán.”
Nhân viên trong cửa hàng nhìn cô gái với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Cô gái cũng rất vui: “Cảm ơn chồng nhé! Vậy anh nhanh đi làm việc đi.”
Cô ta nói xong liền muốn sáp đến tặng anh ta một nụ hôn.
Diêu Việt tránh đi: “Đi đây.”
Cô gái nhất thời sửng sốt.
Diêu Việt rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
“Bạn trai của cô đối với cô thật tốt.” Nhân viên bán hàng ở bên cạnh hâm mộ nói.
Bấy giờ cô gái mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
…
Trường Tuế nhận được cuộc gọi từ Hà Tuấn Văn vào sáng sớm hôm sau.
Cách nói chuyện của Hà Tuấn Văn vẫn điềm đạm và lịch sự trước sau như một, chỉ là trong giọng nói không giấu được lo âu: “Cô Khương, thật ngại quá, sáng sớm đã quấy rầy cô rồi.”
Trường Tuế đang chuẩn bị ra ngoài, Hà Tuấn Văn nói chuyện rất văn nhã lịch sự, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, cô cũng nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi đã dậy rồi.”
Hà Tuấn Văn nói tiếp: “Là như thế này, như cô đã nói, tối qua tôi lại mơ thấy người cha vừa qua đời của mình… tôi muốn mời cô đến đây một chuyến để nói chuyện rõ ràng hơn, không biết có tiện hay không?”
Trường Tuế nói: “Hôm nay tôi còn có việc khác, có lẽ buổi tối mới có thời gian rảnh, đến lúc đó tôi lại liên lạc với ông được không?”
Hà Tuấn Văn nói: “Đương nhiên có thể, vậy thì hãy liên lạc với tôi khi cô làm xong việc của mình. Vậy tôi không làm phiền cô nữa, chúc cô công tác thuận lợi. Tạm biệt.”
Trường Tuế rất hiếm gặp được người khéo léo như vậy, cô rất có cảm tình với ông ấy.
Cô sửa soạn cho bản thân xong liền đi tìm Bàn Tử, lúc này Bàn Tử vẫn đang hối thúc Trương Nhã Đình trang điểm nhanh một chút.
Trương Nhã Đình vẫn đang đeo kính áp tròng.
Bàn Tử thấy Trường Tuế đã đến mà Trương Nhã Đình vẫn còn chậm rì rì ngồi ở đó trang điểm thì nổi giận, anh ta nói Trương Nhã Đình cứ ở lại khách sạn không cần đi theo nữa, sau đó cùng với Trường Tuế rời đi.
…
Hôm nay có bốn nữ diễn viên mới tham gia chụp ảnh tạp chí, thật ra Trường Tuế là trường hợp được thêm vào cho đủ số.
Ban đầu, bên phía tạp chí vốn chọn một nữ diễn viên tân binh khác, nhưng không biết cô diễn viên đó vì lí do gì mà xung đột với Hà Na Na, sau đó còn buông xuống một câu có Hà Na Na thì không có cô ta, và bên phía tạp chí đã chọn Hà Na Na, vì tạm thời thiếu người nên mới tìm đến Trường Tuế, xem như là điền vào chỗ trống.
“Nghe nói tính khí của Hà Na Na rất lớn, cô đừng có đắc tội cô ta, sau lưng cô ta là tập đoàn Thụy Kim, người ta là một cô công chúa thực thụ đấy, coi chừng bị cô ta ngáng chân.”
Trước khi xuống xe, Bàn Tử đã đặc biệt dặn dò cô như vậy.
Trường Tuế bình tĩnh nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người.”
Bàn Tử không còn gì để nói, cầu nguyện hai người này ngàn vạn lần đừng xung đột với nhau, nếu không thì ai sẽ chịu thiệt còn chưa chắc.
Khi Trường Tuế đến nơi.
Chỉ mới có Hà Na Na đến đó.
Bốn nữ diễn viên mới cùng dùng chung một căn phòng hóa trang.
Lông mày và ánh mắt của cô ta quả thực có phần giống với Hà Tuấn Văn, vừa nhìn liền biết là người được nuông chiều mà lớn lên, ngũ quan tinh tế, nhưng không phải là vẻ đẹp được mọi người yêu thích.
Hà Na Na là một người có tài nguyên mạnh, đứng sau cô ta là tập đoàn Thụy Kim, đương nhiên là không thiếu tài nguyên. Năm ngoái, cô ta vừa mới xuất đạo đã có thể tham gia hai bộ phim điện ảnh, năm bộ phim truyền hình, hơn nữa đất diễn còn không ít, tài nguyên mảng thời trang cũng không kém.
Tuy nhiên, vì kỹ năng diễn xuất không tốt nên gần đây bị mắng rất nhiều.
Bởi vì ông nội vừa mới qua đời nên sắc mặt của cô ta không được tốt lắm.
Bàn Tử tiến đến chào hỏi nhưng cô ấy chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Xin nén bi thương.” Trường Tuế ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Hà Na Na nhìn cô thêm lần nữa, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Cả hai không tiếp tục nói chuyện mà tự trang điểm phần mình.
Ngay sau đó, hai nữ diễn viên tân binh khác là Tiêu Mộng Kiều và Trình Giai cũng bước vào phòng, đơn giản chào hỏi lẫn nhau rồi ngồi xuống vị trí hóa trang của chính mình, nước sông không phạm nước giếng.
Trường Tuế là người trẻ tuổi nhất trong số các cô gái.
“Da của cô đẹp quá đi, có thể tiết kiệm được phấn nền rồi.” Chuyên viên trang điểm thuận miệng ca ngợi liền thu hút ánh nhìn của ba người khác: “Cô dùng sản phẩm dưỡng tóc gì vậy? Tóc đã nhiều mà chất tóc lại tốt nữa.”
Trường Tuế khẽ cười: “Trời sinh đó.”
Tóc cô mọc nhanh gấp mấy lần người thường, trước kia cô từng kiếm bộn tiền dựa vào việc bán tóc, sau đó bí mật mua đồ ăn vặt cho các đệ tử nhỏ tuổi trong chùa Thanh Sơn.
Tiêu Mộng Kiều và Trình Giai ngồi ở một bên khác nghe được câu trả lời của Trường Tuế thì bí mật giao lưu ánh mắt với nhau.
Hà Na Na thì không có phản ứng gì quá lớn.
Trang phục đều đã được định sẵn trước đó.
Trang phục của Trường Tuế là một chiếc váy xếp li không tay màu đen, là trang phục không hút mắt nhất trong bộ ảnh lần này. Cũng may là da của cô trắng nên dù mặc màu đen cũng không kém thu hút, ngược lại còn nổi bật hơn.
Từ vị trí đứng có thể nhìn ra được Hà Na Na là trung tâm.
Nhưng Tiêu Mộng Kiều và Trình Giai đương nhiên không quá vui với sự sắp xếp này.
Toàn bộ studio chỉ nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia không ngừng hét lớn:
“Mộng Kiều, tay của cô chắn Trường Tuế rồi, thu lại một chút.”
“Trình Giai, vị trí đứng của cô quá sát về phía trước rồi, lùi về sau một chút, thêm chút nữa.”
“Trường Tuế, cô tiến lên phía trước một chút, đúng, được rồi, biểu hiện của ánh mắt rất tốt, cố gắng giữ vững.”
“Mộng Kiều, chân của cô đã đủ dài rồi, không cần duỗi ra như vậy đâu, bốn người các cô là một chỉnh thể, chụp như vậy thì bức ảnh mới đẹp được, OK chưa?”
“Trình Giai, ánh mắt của cô dùng sức quá, thả lỏng một chút.”
“Tay của Na Na nâng cao lên một chút, ngón tay chạm nhẹ vào mặt, đúng…”
“Trình Giai, ánh mắt của cô quá kiêu, có thể thả lỏng một chút… cô học theo cách khống chế biểu cảm Trường Tuế đi, thả lỏng nào, không cần kiêu như vậy.”
“Mộng Kiều, cô lại chắn Trường Tuế rồi.”
Sau khi nhiếp ảnh gia điều chỉnh vị trí đứng của Trình Giai và Tiêu Mộng Kiều một lần nữa.
Hà Na Na, người luôn hợp tác với nhiếp ảnh gia bày ra các kiểu tư thế đột nhiên dừng lại và lạnh lùng nói: “Phiền toái nghiêm túc hơn một chút được không? Hãy giữ ham muốn thể hiện bản thân lại cho phần chụp ảnh đơn. Cảm ơn.”
Tuy rằng lời này của cô ấy không chỉ đích danh ai, nhưng rõ ràng đang nói Tiêu Mộng Kiều và Trình Giai.
Sắc mặt của hai người đó nhất thời trở nên khó nhìn, nhưng lại không dám xung đột chính diện với Hà Na Na, dù sao thì phía sau cô ấy cũng là một tập đoàn, gần đây cũng đang tiếp cận ngành nghề điện ảnh và truyền hình.
Trình Giai đột nhiên cúi đầu với nhiếp ảnh gia, vẻ mặt cô ta áy náy nói: “Xin lỗi anh, kinh nghiệm chụp ảnh của tôi còn ít nên đã làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Hà Na Na lạnh lùng đứng ở bên cạnh và không nói gì.
Trình Giai đột ngột xin lỗi liền đặt Tiêu Mộng Kiều vào thế khó, xin lỗi cũng không được mà không xin lỗi cũng không xong, trong nhất thời, vẻ mặt của cô ta ngừng biến đổi.
Trường Tuế đứng một bên quan sát, từ chuyện này thì cô đã biết tin đồn về chuyện tính khí của Hà Na Na không tốt từ đâu mà có rồi.
Chẳng qua, nếu như thế này được cho là tính khí không tốt, thì cô lại rất thưởng thức tính cách của Hà Na Na.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT