Hà Na Na vừa vào cửa thì người giúp việc trong nhà là dì Trịnh liền đến hỏi.
“Cháu ăn rồi.” Hà Na Na nói xong liền đi vào phòng khách và hỏi: “Dì Trịnh, ba cháu đâu?”
Dì Trịnh nói: “Ở trong phòng trà trên lầu, ông chủ còn đang tiếp khách.”
Hà Na Na thấy lạ: “Có khách ư? Ai vậy ạ?”
Dì Trịnh nói: “Là một cô gái trạc tuổi cháu, ông Hà bảo tài xế đón người đến đây, tôi thấy ông ấy đối với cô ấy rất khách sáo.”
Lời mô tả của dì Trịnh càng khiến Hà Na Na cảm thấy kì lạ hơn.
Cô gái trạc tuổi với cô? Ba còn rất khách sáo với cô ấy?
Ai mà có mặt mũi như vậy chứ?
“Cháu lên đó xem một chút.” Hà Na Na nói xong liền lên lầu.
Cô ấy đi đến bên ngoài phòng trà, đang chuẩn bị đẩy cửa vào phòng thì cửa bị mở ra từ bên trong.
“Vậy thì tôi bảo tài xế đi một chuyến…” Hà Tuấn Văn vừa mở cửa liền thấy Hà Na Na, tiếng nói lập tức im bặt, ông có chút kinh ngạc: “Na Na, sao con lại về sớm vậy, không phải hôm nay còn có việc sao?”
Hà Na Na đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy Trường Tuế đang đứng sau lưng Hà Tuấn Văn, cô ấy nhất thời sửng sốt: “Sao lại là cô?”
Hà Tuấn Văn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trường Tuế, sau đó nhìn Hà Na Na hỏi: “Sao vậy, hai người quen nhau à?”
Trường Tuế nói: “Hôm nay, tôi và cô Hà làm việc với nhau.”
Hà Tuấn Văn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hà Na Na nhìn Hà Tuấn Văn, rồi lại nhìn Trường Tuế, cô ấy nhíu mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt của cô ấy mang theo chất vấn, giọng điệu cũng không có ý tốt, rõ ràng là đã hiểu lầm.
Tuy rằng Hà Tuấn Văn có chút phát tướng ở tuổi trung niên nhưng bề ngoài vẫn còn phong độ, khí chất lại nho nhã, trước khi ly hôn đã có rất nhiều phụ nữ muốn nhào vào lòng ông, huống chi là sau ly hôn.
Đời sống sinh hoạt cá nhân của Hà Tuấn Văn quả thật không hoàn toàn sạch sẽ…
“Na Na!” Hà Tuấn Văn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tiểu Khương là khách của ba, con không thể thất lễ như vậy.”
Hà Na Na nhướn mày: “Khách gì mà ba phải cử riêng tài xế đến đón?”
Hà Tuấn Văn đang muốn nói chuyện thì Trường Tuế đã nói trước.
“Cô Hà. Xin đừng hiểu lầm, tôi và ông Hà không có bất cứ quan hệ cá nhân nào cả, tôi đến đây là vì công việc.” Trường Tuế nói xong liền đưa qua một tấm danh thiếp.
Hà Na Na nhận lấy danh thiếp và nhìn lướt qua, sau đó lông mày càng nhíu chặt hơn, cô ấy nhìn Trường Tuế với ánh mắt kì lạ: “Đây là ý gì?”
Trường Tuế khẽ cười nói: “Đây mới là nghề chính của tôi. Gần đây vào mỗi đêm, ông Hà đều mơ thấy ông cụ Hà, ông ấy nghi ngờ ông cụ còn có tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới mời tôi đến.”
Hà Na Na không dám tin nhìn Hà Tuấn Văn: “Ba! Không phải ba sẽ tin loại chuyện này đó chứ!”
Trường Tuế cực kì bình tĩnh: “Tối nay, tôi sẽ thực hiện chiêu hồn để cho hồn phách của ông cụ Hà hiện thân lại đây, nếu như cô Hà không tin thì có thể đến tranh luận thật giả vào tối nay.” Cô nói xong liền quay sang Hà Tuấn Văn: “Chẳng qua nhiều thêm một người thì tôi muốn thu thêm hai trăm ngàn nhân dân tệ.”
“Lời nói hoang đường như vậy mà ba cũng tin sao?” Hà Na Na nói với Hà Tuấn Văn, rồi lại nhìn về phía Trường Tuế: “Đây là lừa đảo! Cô không sợ bị bắt sao?”
Hà Na Na hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Hà Tuấn Văn lại bị lừa bởi một trò bịp bợm quá mức rõ ràng như vậy, càng không thể hiểu được tại sao Khương Trường Tuế lại đi lừa bịp người khác, uổng công trước đó cô còn đánh giá cao cô ấy và muốn làm bạn với cô ấy.
“Cô Hà, tôi đã nói với ông Hà rồi, nếu như chiêu hồn thất bại thì sẽ không thu tiền. Nếu như cô không tin thì chỉ có thể tận mắt chứng kiến. Cô Hà hẳn là cũng biết, tôi không phải là một người không tên không họ.” Trường Tuế nói đến đây cũng thấy hơi phiền, sắc mặt trở nên lạnh lùng, cô nói thẳng với Hà Tuấn Văn: “Nếu như ông Hà tin tôi thì bây giờ liền bảo tài xế đến khách sạn lấy đồ của tôi, tránh lãng phí thời gian. Nếu như ông không tin thì hãy bảo tài xế đưa tôi về khách sạn.”
Hà Tuấn Văn nhìn ra được Trường Tuế đã mất kiên nhẫn, ông ấy lập tức tỏ vẻ xin lỗi: “Thật xin lỗi, Na Na giống với mẹ của nó, tính tình hơi nóng nảy, bây giờ tôi sẽ bảo tài xế xuất phát ngay.”
Hà Na Na nhất thời không nghĩ ra cách nào phản bác lại lời nói của Trường Tuế, cô ấy chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào Trường Tuế với ý đồ tìm ra sơ hở. Nhưng mà đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch của Trường Tuế dường như không có tận cùng, nhìn hồi lâu gần như bị hút mất linh hồn. Hà Na Na giật mình, cô ấy lấy lại bình tĩnh rồi nói với giọng điệu lạnh lùng và châm chọc: “Được, tôi ngược lại muốn nhìn xem tối hôm nay cô sẽ diễn tiếp vở kịch này như thế nào?”
…
Tài xế đến khách sạn và tìm được Bàn Tử, cũng lấy được chiếc ba lô màu đen của Trường Tuế.
Sau khi con trai trưởng của nhà họ Hà là Hà Văn Hiểu nhận được điện thoại của Hà Na Na liền vội vàng trở về nhà, cùng với tài xế một trước một sau vào cổng.
Hà Văn Hiểu năm nay hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất lịch sự nho nhã.
Sau khi anh ta gặp Trường Tuế, mặc dù hơi ngạc nhiên vì hình tượng của Trường Tuế hoàn toàn trái ngược với những gì mình tưởng tượng, nhưng anh ta không hề biểu hiện trên mặt, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo giới thiệu bản thân với Trường Tuế: “Xin chào cô Khương, tôi là Hà Văn Hiểu, là anh trai của Na Na.”
Trường Tuế luôn có cảm tình với mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai lại vô cùng lịch sự này, cô khẽ gật đầu với anh ta.
Hà Tuấn Văn có chút không hài lòng với việc Hà Na Na gọi Hà Văn Hiểu trở về.
Hà Văn Hiểu chậm rãi nói: “Ba à, chuyện này không nên trách em con.” Anh ta nói, ánh mắt dừng lại trên mặt Trường Tuế: “Nếu như thật sự có thể gặp được ông nội, con cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
Hà Na Na lập tức sốt ruột: “Anh!”
Hà Văn Hiểu dùng ánh mắt ra hiệu cô ấy im lặng.
Hà Na Na rõ ràng rất nghe lời anh ta, Hà Tuấn Văn răn dạy cô ấy nhiều lần đều không có tác dụng, Hà Văn Hiểu chỉ cần dùng một ánh mắt đã khiến cô ấy yên tĩnh lại.
Có vẻ như so với Hà Tuấn Văn thì người con trai trưởng của nhà họ Hà này càng có tiếng nói trong nhà hơn.
Lúc này, Trường Tuế khẽ mỉm cười nói: “Anh Hà, tôi đã thương lượng với ông Hà rồi, khi chỉ có một mình ông Hà thì phí chiêu hồn là năm trăm ngàn nhân dân tệ, nhưng nếu như cô Hà và anh đều muốn có mặt chứng kiến thì phải đưa ra một cái giá khác.”
Hà Văn Hiểu nhìn cô và cười nhẹ: “Nếu như có thể gặp được người ông đã mất của mình thì có trả nhiều tiền hơn cũng xứng đáng. Cô Khương cứ yên tâm.”
Trường Tuế khẽ cong mắt nhìn anh: “Anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi.” Sau đó quay sang Hà Tuấn Văn: “Ông Hà, mời ông dẫn tôi đến phòng của ông cụ Hà.”
Một nhóm bốn người cùng đi lên tầng hai.
Phòng của ông cụ Hà ở phía cuối hành lang, đồ đạc bên trong đều làm bằng gỗ, thoạt nhìn rất có không khí cổ xưa.
Hà Tuấn Văn nói: “Ba tôi thích yên tĩnh, nơi này gần với sau núi nên rất yên tĩnh.”
Trong phòng còn có một ban công lớn hướng ra phía sau núi, trên đó trồng rất nhiều bồn cây xanh.
Hà Tuấn Văn có chút thương cảm nói: “Khi còn sống, ba tôi thích đùa nghịch hoa cỏ, uống trà và chơi cờ trên ban công này.”
Hà Văn Hiểu và Hà Na Na cũng để lộ cảm xúc tương tự.
Trường Tuế dạo một vòng quanh phòng và phát hiện căn phòng này quá nhiều dương khí, trước tiên cần phải sắp xếp bố trí lại một chút.
Cô chờ cảm xúc của ba người kia bình ổn lại mới nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn bố trí lại một chút.”
“Có cần giúp đỡ gì không?” Hà Văn Hiểu hỏi.
Trường Tuế nhìn anh ta và nói: “Cũng được.”
Hà Văn Hiểu ở lại, Hà Tuấn Văn và Hà Na Na ra ngoài.
Trường Tuế quỳ trên mặt đất và mở khóa kéo chiếc ba lô màu đen, sau đó rất tự nhiên sai bảo anh ta: “Đi đóng cửa sổ lại.”
Hà Văn Hiểu liếc mắt nhìn cô rồi đi qua đóng cửa sổ lại.
Trường Tuế lôi ra một xấp giấy bùa từ trong ba lô và đưa cho Hà Văn Hiểu: “Anh dán mấy lá bùa này lên cửa sổ và lên tường.”
Hà Văn Hiểu cầm lấy xấp giấy bùa và vô thức hỏi: “Dùng cái gì để dán? Hồ dán giấy sao?”
Trường Tuế nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Dính chút nước miếng là có thể dán được.”
Hà Văn Hiểu: “…”
Anh ta nhìn mấy lá bùa vẽ đầy phù chú trong tay mình, lại nhìn Trường Tuế đang không ngừng lục tung chiếc ba lô màu đen, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Trường Tuế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Văn Hiểu đang đứng ở đó nhăn mặt nhíu mày với vẻ rối rắm, cô bật cười thành tiếng: “Lừa anh đó.” Cô nói xong liền duỗi tay qua ý bảo anh ta trả lại giấy bùa cho mình.
Hà Văn Hiểu: “…”
Anh ta vẫn luôn muốn nhìn xem cô làm thế nào để thực hiện vụ lừa đảo này.
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ được mình lại bị lừa trước.
Trường Tuế nhận lấy giấy bùa, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Hà Văn Hiểu lại nhịn không được muốn cười, đôi mắt đen láy và lạnh lùng lúc này tràn đầy ý cười, cực kỳ sinh động.
Hà Văn Hiểu ngoảnh mặt đi: “Mong cô đừng đùa kiểu này.”
Trường Tuế thu lại ý cười trên mặt: “Phiền anh tắt đèn giúp tôi.”
Hà Văn Hiểu đi tắt đèn.
Căn phòng đột nhiên tối đen như mực.
Chỉ nghe thấy âm thanh của ngọn lửa, cả căn phòng được chiếu sáng bởi ánh nến.
Trường Tuế đặt ngọn nến đã thắp lên bàn.
Ánh mắt của Hà Văn Hiểu hơi thay đổi, hình như vừa nãy anh ta không hề nghe thấy tiếng bật lửa hay là tiếng quẹt diêm.
Sau khi Trường Tuế đặt nến xong, cô đặt xấp giấy bùa xuống đất, chỉ thấy bàn tay cô khẽ phất qua, giấy bùa lập tức được sắp xếp ngay ngắn.
Ánh mắt cô dán chặt vào hàng giấy bùa, hai tay bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Hà Văn Hiểu ở bên cạnh quan sát với ánh mắt lạnh lùng, anh ta cảm thấy cô diễn rất bài bản.
Đột nhiên, Trường Tuế khẽ quát nhẹ: “Đi!”
Sau đó, Hà Văn Hiểu liền thấy một màn không thể tưởng tượng được.
Mấy lá bùa trước mặt Trường Tuế bỗng nhiên bay lên!
Chỉ nghe thấy tiếng phần phật của lá bùa bay ra bốn phía.
Tròng mắt của Hà Văn Hiểu khẽ co lại, sắc mặt đều thay đổi.
Một lá bùa gần như bay sát qua má anh ta, sau đó dính chặt lên cánh cửa phía sau.
Anh ta ngoái đầu nhìn lại và thấy có ba lá bùa dán lên cánh cửa, mà những lá bùa khác, ngoài cửa chính ra, đều dán lên tường và cửa sổ thủy tinh.
Tận mắt chứng kiến một màn kì dị như thế này, anh ta nhất thời không nói nên lời.
Trường Tuế đang quay lưng về phía anh ta bỗng nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn xảo quyệt: “Anh Hà, không dọa đến anh chứ?”
Rõ ràng là cô cố ý.
Trong lòng Hà Văn Hiểu nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh mà gật đầu với cô.
Sau đó đột nhiên anh ta cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống.
Tốc độ giảm xuống rất nhanh, cánh tay để trần của anh ta lập tức nổi lên một tầng da gà.
Hà Văn Hiểu nhìn Trường Tuế đang quay lưng về phía mình và lấy thứ gì đó trong ba lô ra, khuôn mặt tuấn tú không ngừng thay đổi.
Trường Tuế bước đến bên bàn: “Anh có biết ngày tháng năm sinh của ông cụ Hà không?”
Hà Văn Hiểu nói cho cô biết.
Trường Tuế viết sinh thần bát tự của ông cụ Hà lên lá bùa vàng còn trống, sau đó lại móc ra mấy đồ vật này nọ từ trong chiếc ba lô đen, đây là mấy thứ mà cô quen dùng, lư hương, giấy vàng và hương.
Đổ tro hương vào trong lư hương, lại bốc một nắm tro hương rắc thành một vòng tròn đường kính một mét.
Số tro hương này được cô mang đến từ chùa Thanh Sơn.
Cô lấy ra một nén hương và một lá bùa rồi thuận tay vung một cái, lá bùa không cần lửa mà tự cháy.
Hà Văn Hiểu nhìn mà sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT