Dũng Sĩ Diệt Trà

Chương 3


1 tháng


7

Hai má Hạ Nghi đỏ bừng, cô ta che miệng một cách tự phụ:

“Ai da~ Tôi đã nói với anh ấy là tôi đang muốn giảm cân chứ không phải uống trà sữa mà. Sao anh ấy vẫn nhớ ra tôi thích uống trà sữa chứ? Làm sao bây giờ?”

Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ, hiệu ứng đặc biệt tặng quà tràn ngập màn hình, vô cùng chói mắt.

"Cám ơn, tôi ăn cẩu lương no rồi."

"Xem ra thái tử gia cũng giống tôi rồi, Nghi Nghi gầy quá, không cần phải giảm cân!"

"A a a chếc mất thui, ngọt ngào quá!"

"Thì ra tôi và mỹ nữ đều có chung sở thích là uống trà sữa. Nghi Nghi chân thật quá".

"Giang cầu đứng sau chắc xí hổ lắm hê hê!”

"Hahahahaha, tôi đang tính nói luôn á!"

#Hạ Nghi trà sữa#

Nội dung liên quan đến Hạ Nghi một lần nữa trở thành chủ đề hot search.

Khoảng thời gian này, fans của Hạ Nghi tăng vọt, hàng loạt các nhãn hàng liên hệ tới ký hợp đồng, tài nguyên thi nhau đổ tới.

Địa vị của cô ta đã tăng vọt, có thể nói là cực kỳ nổi tiếng trong ngành.

Nhưng mà thôi, còn mơ được thì để cho mơ tiếp, dù sao thì cô ta cũng sớm ngã ngựa mà thôi...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chúng tôi cũng sắp đến ngày cuối cùng của chương trình này. Nhờ có drama giữa tôi và Hạ Nghi, chương trình thu về lượt quan tâm cực kỳ lớn.

Vào ngày cuối cùng, phòng phát sóng trực tiếp chật kín người xem, bình luận thi nhau nhảy như tôm như tép.

Đạo diễn giơ loa lên nói lớn:

"Chúc mừng mọi người đã đi đến ngày cuối cùng của chương trình. Bây giờ các bạn hãy nhận phiếu nhiệm vụ của mình đi!"

Hạ Nghi mặc váy voan trắng chậm rãi bước về phía trước, nhận lấy tấm thẻ từ nhân viên.

Cô ta nhìn tấm thẻ, nhẹ nhàng đọc:

"Nhiệm vụ 7. Vui lòng vận chuyển lúa thu hoạch được đến công ty Nhật Thanh."

Tôi đứng sang một bên nghe nhiệm vụ, cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa phải không?

Đợi đã, công ty Nhật Thanh?

Sao nghe quen quen ta??

Sau khi nhìn vào logo, tôi mới thực sự tin rằng đó chính là là công ty Nhật Thanh của tôi.

Nhật Thanh là món quà mà anh trai tặng tôi năm 18 tuổi, tôi chưa từng đến đó, mọi chuyện đều được sắp xếp vận hành mà không cần đến tôi.

Đó là lý do tại sao tôi phản ứng chậm như vậy.

Tôi rất mong việc quay phim này sẽ kết thúc suôn sẻ, nhưng theo định luật Murphy, càng không muốn xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Khi đi lấy gạo, tôi phát hiện 17 tấn gạo đều bị mốc, bị sâu đục hạt và có mùi như nấm thối.

Chuyện này là sao? Không chỉ các khách mời mà cả ekip chương trình cũng chết lặng.

Lúa sau khi thu hoạch phải được phơi khô, nếu không sẽ bị mốc.

Người phụ trách vận chuyển và phơi lúa là Đặng Kiều Kiều.

Nhưng Đặng Kiều Kiều khẳng định là cô ta đã sấy từng mẻ. Vấn đề không thể là của cô ta.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi chỉ có thể xem lại buổi phát sóng trực tiếp.

Video được định vị vào ngày thứ 7.

Trong video, Đặng Kiều Kiều có chút chán nản vì bữa tiệc tối hôm trước.

Vì chưa đạt trọng lượng phơi một lần nên cô ta đã chất đống gạo trực tiếp xuống nền đất cạnh đó.

Tua nhanh sang ngày hôm sau, cô ta đã hoàn toàn quên mất đống gạo này vẫn còn chưa sấy mà đã bỏ thẳng vào kho cùng với gạo khô.

Ngoài ra, môi trường nơi chúng tôi đang ở rất nóng và ẩm.

Vậy nên mới tạo điều kiện cho nấm mốc và sâu một sinh sôi lan sang phần gạo khác.

Đặng Kiều Kiều lo lắng cắn móng tay, nhìn Hạ Nghi:

"Chị Nghi, em xin lỗi, em không cố ý. Nhật Thanh là công ty của cô Kỷ, chị giúp em được không?"

"Nếu cô ấy không đồng ý cũng không sao. Em hiểu rồi... chị có thể liên lạc với cô ấy để em nói chuyện trực tiếp với cô được không?"

Hạ Nghi hít một hơi, nhéo mạnh vào lòng bàn tay, vẫn mỉm cười trước ống kính:

“Không sao đâu, để tôi đi nói chuyện với cô nhỏ, cô nhất định sẽ đồng ý.”

Hạ Nghi xin điện thoại di động của đạo diễn rồi bước ra khỏi phạm vi phát sóng trực tiếp.

Mười phút sau cô ta quay lại, bước đi nhanh nhẹn:

"Được rồi, chúng ta hãy vận chuyển gạo tới đó đi."

Đặng Kiều Kiều hoàn toàn yên tâm, hết lòng nói với Hạ Nghi:

"Quả nhiên là chị Nghi..."

Tôi trực tiếp ngắt lời lời tâng bốc của cô ta, nhìn Hạ Nghi:

“Cô có chắc cô của Kỷ Thiếu Vũ đã đồng ý không?”

Đặng Kiều Kiều sa sút tinh thần là do những trò Hạ Nghi bày ra.

Lúa thu hoạch không đủ, không cho vào máy sấy, cũng là do Hạ Nghi không nghe lời tôi, khiến máy bị trục trặc, thu hoạch không đủ số lượng.

Tất cả những điều này đều có mối liên hệ chặt chẽ với Hạ Nghi, khiến tôi không thể làm ngơ.

Hơn nữa, cô ta hoàn toàn không biết cô Kỷ Thiếu Vũ là ai, làm sao có thể giúp Đặng Kiều Kiều?

Thế nên, cô ta chỉ có thể cắn răng gánh vác sự việc. Đặng Kiều Kiều lo lắng mắng tôi: "Giang Thanh, Hạ Nghi đã nói rồi, chị còn muốn cái gì nữa?! Bản thân chị không có năng lực thì thôi, đừng có gây sự nữa được không vậy?!"

Hiện thực không hề yên bình, phòng phát sóng trực tiếp lại càng hỗn loạn hơn.

"Giang Thanh là có ý gì? Mịa cái con mụ này!"

"Không nói đến Giang Thanh, đến tôi cũng cảm thấy Đặng Kiều Kiều không phải người tốt lành gì!"

"Không sai, rõ ràng là cô ta làm sai, lại còn bắt chị Nghi Nghi giúp nữa!"

"Chị Nghi, lần sau đừng có chọn cái loại bạn này nữa!"

"Đừng cãi nhau nữa. Nghi Nghi với Kiều Kiều là bạn tốt, còn nói nữa thì cả 2 đều khó xử."

Nhưng nhìn chung, Đặng Kiều Kiều với tôi xích mích nhiều hơn, trong khi Hạ Nghi lại được khen ngợi rất nhiều.

Thậm chí, có người còn đặt cho cô ta danh hiệu “tiểu tiên nữ”.

Thú thật, tôi khá tò mò về mẻ gạo mốc đó. Không có sự cho phép của tôi, liệu Nhật Thanh có dám nhận mẻ gạo đó không?

8

Chúng tôi lấy xe của nhóm chương trình bắt đầu xuất phát đến Nhật Thanh.

Sau khi xuống xe, một người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi chào đón chúng tôi. Anh ta chính là là quản lý kho.

Anh ta chạy tới chỗ Hạ Nghi:

“Cô Hạ, đây là chìa khóa nhà kho, cô vận chuyển vào trong đi.”

Hạ Nghi dè dặt cầm lấy chìa khóa, chỉ đạo chúng tôi vận chuyển mẻ gạo mốc vào kho.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, cau mày nhìn anh ta:

"Anh làm gì vậy? Hàng hóa vào kho không kiểm tra sao? Có vấn đề gì thì vẫn cho vào kho à?"

"Giang Thanh lại "làm gì" nữa? Vẫn muốn gây chuyện ồn ào nữa à?"

“Khách hàng không nói gì, chủ kho cũng không nói? Cô ta là cái thá gì mà nói chuyện ở đây?”

Hạ Nghi buồn bực:

“Giang Thanh, cô đừng có cố tình muốn gây sự chú ý nữa! Chuyện cô mặc đồ ngủ quyến rũ bạn trai tôi trong khách sạn tôi còn chưa giải quyết xong với cô, giờ cô lại muốn giở trò gì?"

Tôi cười lạnh, thờ ơ nói:

"Dụ dỗ? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi dụ dỗ bạn trai cô? Kỷ Thiếu Vũ mà xứng à? Cô mù không có nghĩa là tôi cũng thế!"

Hạ Nghi sắc mặt sa sầm:

"Giang Thanh, cô vẫn còn muốn giả vờ à? Cô làm những chuyện đó mà vẫn không biết xấu hổ sao? Giáo dưỡng của cô như thế đấy à?!"

Hạ Nghi vừa dứt lời, một chiếc Bentley màu đen đã chạy tới.

Cửa xe mở ra, một bàn tay thon dài đặt lên cửa, theo sau là Kỷ Thiếu Vũ ngang ngược bước ra, tay cầm bông hồng.

Mắt phượng nheo nheo hơi nhướng lên, quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng khóa chặt lấy tôi trong đám đông.

"A a a a là Kỷ Thiếu Vũ a a a"

"Mẹ ơi, con cuối cùng cũng nhìn thấy Kỷ Thiếu Vũ thật sự!"

"Ha ha, ha ha, tới rồi tới rồi!"

"Tôi ngứa mắt Giang Thanh từ khi bắt đầu đến giờ rồi, cuối cùng bây giờ cô ta cũng đến ngày tàn. Tôi đi mua pháo ăn mừng đây!"

"Hạ Nghi vẫn quá tốt bụng đi, phải chờ người yêu đến giải quyết hộ rắc rối. Ai vui? Chắc chắn không phải tui đâu!"

Đặng Kiều Kiều huých Hạ Nghi:

“Đi nhanh đi~”

“Hoa đẹp quá, thái tử gia chuẩn bị kỹ càng mới đến đây nha~”

Đặng Kiều Kiều nói rồi quay lại nhìn tôi đầy tự hào.

Trong ánh mắt ghen tị của mọi người, Hạ Nghi tế nhị bước tới gần hắn.

Mặt mày Kỷ Thiếu Vũ cũng ánh lên vẻ vui mừng.

Hạ Nghi đưa tay ra.

Êkíp đạo diễn còn đặc biệt quay cận cảnh bàn tay, có dán filter màu hồng.

Đúng lúc mọi người cho rằng Kỷ Thiếu Vũ sẽ dâng hoa, ôm chặt mỹ nhân trong ngực thì...

Hắn lập tức quay lại, đưa bó hoa cho tôi đang đứng cạnh:

"Cô nhỏ, mừng cô quay xong chương trình!"

Khung cảnh im lặng như nấm mồ.

Nhìn khuôn mặt tái mét của Hạ Nghi, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta luôn á!

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên dừng lại, rồi phát nổ.

"Ôi mẹ ơi, thái tử gia vừa tặng hoa cho Giang Thanh, đúng không!???"

"Mẹ kiếp! Hắn gọi Giang Thanh là gì?!"

"Cô???"

"Giang Thanh, Nhật Thanh, tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ?"

"Vậy ra Giang Thanh mới đúng! Nếu tôi là cô ấy, chắc tôi nhảy được lên trần nhà rồi á!"

“Con giáp thứ mười ba biến thành cô nhỏ, quay xe nhanh vll!”

Hạ Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt không muốn tin:

“Sao có thể???”

Tôi vẫy vẫy tay với cô ta bằng bàn tay không cầm hoa:

“Chào cháu dâu nhé, không ấy mình cùng ôn lại với cháu trai cô xem mấy ngày hôm nay như thế nào đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play