9
Kỷ Thiếu Vũ nhớ lại những gì mình đã nghe trước khi xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Nghi.
Lúc trước đi tìm Kỷ Thiếu Vũ, tôi đã điều tra ra hắn đang ở giai đoạn cuối tuổi nổi loạn, trong lòng chỉ muốn đối đầu với cha mình thôi, lại bị sự dịu dàng và tốt bụng trá hình của Hạ Nghi thu hút. Sau đó đồng ý hẹn hò với Hạ Ngh thậm chí còn bỏ nhà ra đi vì cô ta.
Lúc này, chiếc mặt nạ dịu dàng của Hạ Nghị đã nứt ra.
Phơi bày sự ích kỷ xấu xí bên trong.
Nhưng dù sao cũng hẹn hò với nhau khá lâu, hắn vẫn cố lừa mình dối người rằng Hạ Nghi không biết tôi nên mới làm vậy.
"Thật là kịch tính. Hạ Nghi coi Giang Thanh như con giáp thứ mười ba, cuối cùng Giang Thanh hóa ra lại là trưởng bối trong nhà."
"Ừ, cô ta còn gửi đăng bài chê bai Giang Thanh nữa, đào lại bài viết của cô ta coi bộ cũng hay ho phết!”
"Vậy không phải Hạ Nghi mới là kẻ nói dối à? Cô ta nói cô nhỏ nhà thái tử gia thích cô ta lắm, mà theo tôi thấy, là thích dữ chưa!?"
Fans của Hạ Nghi vẫn cố cãi:
"Không phải chị Nghi nhà tôi cũng làm việc chăm chỉ không phải sao!"
"Mặc dù nói dối là sai, nhưng chả lẽ Giang Thanh không sai?!"
"Giang Thanh cố ý, nếu không tại sao cô ta không nói cho Nghi Nghi thân phận ngay từ đầu chứ?"
Sau khi khiêu khích, đã đến lúc bắt tay vào việc rồi. Tôi không có biểu hiện gì, lấy cây lăn bột đã chuẩn bị từ lâu trong túi ra.
Gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nhìn Kỷ Thiếu Vũ:
"Cháu đã nhờ quản lý thu lại 17 tấn gạo mốc đó phải không?"
Quản lý kho hàng không có quan hệ gì với Hạ Nghi nên chắc chắn sẽ không dám nhận nếu không có sự sắp xếp của cấp trên.
Kỷ Thiếu Vũ, còn ai trồng khoai đất này nữa.
Tôi không muốn gây rắc rối cho quản lý kho, anh ta đâu có sai đâu?
Tôi chỉ quan tâm đến thủ phạm đầu sỏ.
Kỷ Thiếu Vũ nhìn thấy cây lăn bột thì có chút lo lắng, nhưng khi nghe thấy điều này, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Gạo gì? Cháu mới tới mà dì."
Tôi tin hắn sẽ không nói dối, và tôi cũng không thèm nói dối.
Nhưng nếu không phải hắn thì là ai vào đây?
Khi tôi hỏi quản lý kho thì anh ta nói đó là lệnh của lãnh đạo cao nhất tại trụ sở chính.
Kỷ Thiếu Vũ trực tiếp gọi trợ lý để kiểm tra.
Kết quả, trong điện thoại trợ lý nói:
"Anh Kỷ, tôi được biết mệnh lệnh này là do thẩm quyền của anh ban hành."
Kỷ Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm nói:
"Không thể nào, tôi chưa bao giờ ra lệnh này."
Hắn có trí nhớ rất tốt, không thể nào quên nhanh thế được. Có lần tôi đang hợp tác với công ty khác, dữ liệu trên ổ USB bị mất nên tôi còn nhờ hắn làm lại dữ liệu để hoàn tất việc hợp tác cơ mà.
Trợ lý trực tiếp gửi thông tin và ảnh chụp màn hình thu được.
Hắn phóng to ảnh chụp màn hình ra, phát hiện ra địa chỉ IP theo lệnh cấp được hiển thị chính là nơi diễn ra chương trình.
Có cơ hội lấy được tài khoản của cháu trai tôi ở làng Yonggang, chỉ có tôi và Hạ Nghi.
Mặc dù cháu tôi và cô ta hẹn hò, nhưng dù sao nhà chúng tôi cũng không phải đơn giản, người thừa kế nhất định phải được bồi dưỡng chuyên nghiệp, không cớ gì mà Kỷ Thiếu Vũ lại cẩu thả như vậy. Chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ điều gì gây tổn hại đến lợi ích của công ty xảy ra.
Lúc này, hình ảnh Hạ Nghi trong lòng hắn đã gần như tan vỡ.
Tôi bình tĩnh nói: “Nhật Thanh không nhận mẻ gạo này, các người có thể đem đi!”
10
Đến lúc này, đám người mới bắt đầu hoảng sợ khóc lóc xin lỗi tôi.
Tổ chương trình ghét họ vô cùng, một chương trình hay lại bị hủy hoại vì sự lừa dối của Hạ Nghi.
Mắt thấy bản thân sắp phải gánh một khoản nợ lớn, Đặng Kiều Kiều tự tát mình hai cái, nói rằng trước đây cô ta đã bị Hạ Nghi bỏ bùa mê thuốc lú nên không thể nhận rõ người, chứ đây không phải là ý định ban đầu của cô ta.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi quỳ trên mặt đất:
“Chị Thanh, ai sống cũng không dễ dàng, chị giúp em, chị giúp em trả tiền với. Chị giàu như vậy, số tiền ít ỏi này cũng chỉ là giọt nước trong đại dương thôi. Xin chị, từ giờ em tuyệt đối sẽ nghe lời chị mà!"
Tôi giận dữ cười:
“Thứ cho tôi không tốt bụng được đến vậy nha. Tiền của cô là tiền, còn tiền của tôi chắc tự dưng trên trời rơi xuống hả?"
Đặng Kiều Kiều không thể tin nhìn tôi:
"Sao chị lại ác độc như vậy? Bỏ sự thật sang một bên, chuyện này có ảnh hưởng gì lớn đến chị đâu?"
Tôi nâng cằm, đặt tay lên mặt cô ta:
"Bỏ qua sự thật đi? Là tôi bảo cô chểnh mảng không sấy gạo à? Là tôi xui cô gạo chưa sấy đã bỏ vào kho sao?"
Tôi cũng lười nói chuyện với cô ta, danh tiếng của cô ta giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn ai thèm lợi dụng. Món nợ đó chắc chắn sẽ ám ảnh cô ta suốt quãng đời còn lại, cho đến khi chết.
Và cả Hạ Nghi.
Bây giờ cô ta đã bị fan quay lưng, ném đá thậm tệ.
Các nhãn hàng đua nhau rút hợp đồng, và vì hợp đồng bị hủy do danh tiếng thối nát của nghệ sĩ, cho nên chính Hạ Nghi phải bồi thường hợp đồng.
Hơn nữa, việc cô ta sử dụng trái phép tài khoản của Kỷ Thiếu Vũ đã cấu thành hành vi vi phạm pháp luật, phải đối mặt với trách nhiệm hình sự.
Nhưng cũng có một số "fan cứng" còn sót lại cho rằng idol nhà mình chỉ là không biết gì mà thôi, vẫn nhảy cẫng lên để bảo vệ cô ả.
Tôi sử dụng weibo để tải lên bản ghi âm và biên nhận cảnh báo.
Sau chương trình này, tôi tìm thấy bản ghi âm trên máy tính của mình. Thật bất ngờ, máy ghi âm đã tải bản ghi lên đám mây trước khi bị tắt.
Không ngờ tại hiện trường vụ án, Hạ Nghi lại có thói quen tự nói chuyện một mình.
Những “fan cuồng” đã hoàn toàn biến mất kể từ đó.
Về phần Kỷ Thiếu Vũ.
Hắn trở về nhà, xin lỗi anh trai và chị dâu tôi, một nhà ba người lại hòa thuận.
Nói thẳng ra thì vẫn còn non lắm, mắt không những mù còn ngốc ngếch bị người ta chăn như chăn bò.
Nửa năm sau,
Sau khi tôi vừa lột mặt nạ ra, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo, là chị dâu tôi.
Tôi nhấn nút màu xanh, giọng nói lo lắng của chị dâu vang lên trong điện thoại:
“Thanh Thanh, Thiếu Vũ lại có bạn gái mới, bố nó không đồng ý, hiện tại nó lại trốn đến khách sạn chỗ em rồi, em giúp chị tới thuyết phục thằng bé có được không?”
“....??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT