Vóc người của Du Hiển Duẫn rất tốt, cơ ngực rộng, eo vừa thon vừa khỏe, cơ bụng cùng với thắt lưng phác họa rõ được một cơ thể mạnh mẽ gợi cảm, Chân Lạc Mặc không cẩn thận mà bắt gặp được Du Hiển Duẫn đang lỏa thể, cho nên cả người liền trong nháy mắt mà cứng lại, còn Du Hiển Duẫn khi thấy Chân Lạc Mặc thì cũng theo bản năng mà dừng bước lại.
Chân Lạc Mặc ngây ngẩn cả người, tuy rằng cậu chưa từng có ý đồ vượt quá giới hạn gì đó đối với Du Hiển Duẫn, thế nhưng cái cảnh trước mắt này cũng đánh vào thị giác người ta quá mạnh rồi đó. Nhất là khi nước trên người của Du Hiển Duẫn chưa có khô hẳn mà cứ nhỏ từng giọt từng giọt xuống, làm cho Chân Lạc Mặc quên mất phải thở luôn. Cậu cứng ngắc mà hô lên một tiếng xin lỗi rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đồng thời còn đóng cả cửa, thế nhưng được một giây sau thì Chân Lạc Mặc liền tỉnh táo lại, cậu lại nói xin lỗi một lần nữa rồi liền đẩy cửa phòng bước vào. Lần này Chân Lạc Mặc cũng không có nhìn Du Hiển Duẫn nữa, mà là vọt thẳng về phía Trăn Trăn đang gào khóc.
Du Hiển Duẫn chăm sóc cho bé con rất là cẩn thận, trước khi ra khỏi phòng thì anh đã chặn lại xung quanh giường, phòng khi Trăn Trăn ngủ sẽ lăn xuống đất. Bây giờ thì Trăn Trăn đang nằm giữa cái giường được vây như một cái thành, vẻ mặt suy sụp mà khóc lớn.
Trăn Trăn cứ khóc miết, sau đó còn liếc nhìn cái vệt nước ở ngay giữa giường, nhìn xong rồi thì lại càng khóc thảm hơn nữa.
Chân Lạc Mặc đi đến bên cạnh giường, cậu liền nhanh chóng gạt cái mớ đồ chặn giường đó qua một bên, sau đó rất là quen tay mà cởi cái quần con ướt nhẹp của Trăn Trăn ra, rồi rút mấy tờ giấy ở đầu giường mà lau sạch cái mông nhỏ của bé con.
Sau khi xử lý sơ qua cái “hiện trường gây án” thì Chân Lạc Mặc lúc này mới bế Trăn Trăn lên, vừa vỗ vỗ lưng an ủi bé, vừa dịu dàng mà dỗ dành: “Ngoan, không khóc, mọi người khi còn nhỏ ai cũng đái dầm hết, đái dầm không có gì xấu hổ cả, khóc nhè mới là xấu hổ đó.”
Nước mắt của Trăn Trăn cứ từng giọt từng giọt mà rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Nhưng con cũng gần năm tuổi rồi, phải biết chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, chú Mộc Mộc nói, đàn ông mà không kiềm chế được nửa cái thân dưới của mình là đồ tồi đó, con đúng là một thằng nhóc xấu xa mà.”
Trăn Trăn nói xong thì lại càng khóc thương tâm hơn, Chân Lạc Mặc kiềm chế cái xúc động nửa đêm nửa hôm mà muốn đập chết Tịch Triều Mộc của mình lại, tiếp tục nói cho bé con hiểu: “Là do hôm nay con đã đóng phim mệt quá thôi, chuyện này là do chú không tốt, đáng lý ra phải đánh thức con dậy. Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, sáng mai anh trai Du Hiển Duẫn còn phải đi làm việc nữa, chúng ta không nên làm phiền anh ấy, mình dọn dẹp một chút rồi lại tiếp tục ngủ nhé, có được không?”
Trăn Trăn khóc chít chít rồi “ừ” một tiếng, rồi liền quay sang phía Du Hiển Duẫn mà nói: “Anh trai, xin lỗi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT