Bảy giờ rưỡi sáng, Du Hiển Duẫn liền đúng giờ mà thức dậy, anh nghiêng đầu qua thì liền nhìn thấy Chân Lạc Mặc đang ngủ say cùng với Trăn Trăn đang ngủ bên cạnh chân của cậu. Đây là lần đầu tiên có người bên cạnh anh khi anh thức dậy, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh mình, Du Hiển Duẫn thầm nghĩ, hình như nó cũng không tệ như anh đã tưởng, ngược lại còn có một chút vi diệu nữa.
Đến tối thì Trăn Trăn mới có cảnh quay, tối qua Chân Lạc Mặc ngủ muộn cũng có thể ngủ bù được, Du Hiển Duẫn muốn cho bọn họ ngủ thêm một chút nữa, cho nên khi xuống giường thì rất là nhẹ nhàng, anh thậm chí còn không sử dụng phòng tắm trong đây mà là quay về phòng của mình.
Khi Du Hiển Duẫn đi ngang qua phòng khách thì liền thấy được Trác Hành Kiện đang ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt trống rỗng, khi Du Hiển Duẫn đã sửa soạn xong xuôi hết rồi đi ra thì Trác Hành Kiện vẫn là ngồi ở bàn ăn với cái vẻ mặt đó.
Trác Hành Kiện rất mong chờ để có thể hỏi Du Hiển Duẫn chuyện gì đã xảy ra, mà Du Hiển Duẫn thì lại không hề quan tâm đến anh ta tí nào, trực tiếp ngồi vào bàn ăn mà ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Du Hiển Duẫn thích đồ ăn Trung, cho nên Trác Hành Kiện đã gọi cho anh cháo hoa, đồ ăn kèm cùng với tiểu long bao, Du Hiển Duẫn hớp được một ngụm cháo thì liền nhìn Trác Hành Kiện mà dặn dò: “Một lát nữa anh gọi thêm một phần cháo, nhớ dặn bọn họ là cho thêm thịt nạc với củ từ vào, nhiều người không biết cho nên cứ cho con nít ăn không đủ chất(*), nhất định phải đầy đủ chất đạm thì mới được, buổi sáng cho Trăn Trăn ăn món đó là tốt nhất.”
(*) Chỗ này mình không hiểu QT cho nên mới chém nha, nó vầy nè: “rất nhiều người cũng không biết cần phải cho tiểu hài tử kiện tỳ”.
Du Hiển Duẫn nói xong thì liền nghĩ đến Chân Lạc Mặc, nhớ lại cái dáng vẻ ngồi co rúc ở bên cạnh sô pha của cậu, làm cho anh không biết phải nên cảm thấy như thế nào thì mới đúng. Chân Lạc Mặc không có tội nghiệp đến mức anh phải đồng tình với cậu, hai người bọn họ cũng không có thân đến mức để mà anh phải đau lòng, thế nhưng cái cảm giác đó lại không thể nào quên được, cũng không hề thoải mái một tí nào.
Du Hiển Duẫn liền dặn dò thêm: “Anh nhớ kêu khách sạn làm thêm một phần cháo hải sâm, Chân Lạc Mặc cũng cần phải được bồi bổ nữa.”
Nếu như Trác Hành Kiện không hiểu Du Hiển Duẫn rất rõ thì có lẽ lúc này anh ta đã móc điện thoại ra báo cảnh sát rồi. Chú cảnh sát ơi, tối hôm qua ở đây có người trước mặt con nít mà dám giở trò đồi bại với đồng nghiệp tuyến mười tám nè, còn tới mức làm cho người ta cần phải bồi bổ nữa đó. Chuyện này đúng là cả người và thần cũng phải nổi điên, ông trời khó dung mà!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play