Sống trên đời có ai mà vô tình với mọi thứ, có ai mà không nhung nhớ, không yêu thương một ai?
Không có tình cảm, làm sao chúng ta sống được?
Dương Ngọc Hân tôi lại không cho là như vậy,..
Con người chỉ không ăn, không uống, không thở mới không sống được. Chứ làm gì mà không yêu thì không sống được. Đó là suy nghĩ của tôi cho đến khi gặp được thằng - Phạm Hoàng Nhật. Không biết khi nào tôi đã bước vào trò chơi mèo vờn chuột với nó. Với con người trăm trận trăm thắng như tôi, từ lúc gác kiếm về làng thì tôi chưa có ngán thằng nào hết, với châm ngôn '' Đã không chơi thì thôi, một khi chơi thì phải thắng'', tôi xin tuyên bố là thằng đấy nó không có tuổi.
Kết quả sự ngông cuồng của cả hai, đó là không ai chịu cúi đầu. Nhưng thắng hay thua chỉ có bản thân biết rõ nhất. Lúc này tôi mới thấm. Nhà thơ Xuân Diệu không sai, chỉ là tôi chưa gặp được người thích hợp, gặp được rồi mới biết. Như thế nào là mất ăn mất ngủ, nhớ cũng không được mà gặp cũng không xong.