Ăn uống xong thì hai người về trường học. Đường Mạch không hổ là giáo bá, ngày ngày đều trốn học, hai người bước vào lớp thì đang ở giờ chuyển tiết nên không có giáo viên. Hôm nay chỉ còn ba tiết cuối liền đến giờ về, cậu lúc này mới vào lớp. Đường Mạch bước vào thì thu được vô số ánh mắt.

Trong lớp mọi người có một cái group riêng, bên trong toàn là fan girl, fan boy của Đường Mạch, họ đang nhiệt tình nhắn tin trên ấy.

"Giáo bá, vừa vào lớp! Hôm nay giáo bá cũng thật xinh đẹp."

"Mau chụp ảnh, mau chụp ảnh rồi gửi vào, thật lâu không nhìn thấy giáo bá thịnh thế mỹ nhan."

"Có giỏi thì cậu chụp, Trình Nhiên còn ở bên cạnh giáo bá, thì làm sao tôi dám chụp. Có tin anh ta một tát là tôi bay màu không."

"Lầu trên nói quá, Trình Nhiên cũng rất đẹp trai chứ bộ... Nhưng không đẹp bằng giáo bá, hắc hắc... (Nụ cười đáng khinh)"

Đây là lớp chọn của trường, tổng số chỉ có 20 học sinh, tất cả đều thuộc top 20 trong các cuộc kiểm tra toàn khối. Cộng thêm Đường Mạch là 21 người, vì để Đường Mạch được vào lớp này nên nhà cậu đã quyên góp một toà thư viện cho trường cùng với máy lạnh cho tất cả phòng học.

20 học sinh có thể thay đổi nhưng Đường Mạch vẫn không đổi, các học sinh khác cũng không có ý kiến, vì Đường Mạch là số lẻ, cậu cũng không chiếm danh gạch của ai.

Mọi người vì được cùng lớp với Đường Mạch nên ra sức học tập, chỉ vì gương mặt này. Không thể không nói, đây đúng là thế giới xem mặt, từ khi có Đường Mạch, top 20 trong một năm hoàn toàn không thay đổi! Chỉ khi Bạch Cẩm Niên chuyển đến thì mới thành công ép bạn top 20 ra lớp. Người bạn kia khóc hết nước mắt, đang điên cuồng học tập để leo top.

Đường Mạch sở dĩ là giáo bá vì cậu thường xuyên trốn học, ngủ trong giờ học nhưng chưa từng đánh người hay ảnh hưởng việc học của người khác. Người đầu tiên khiến cậu "ra tay" là Bạch Cẩm Niên.

"Kể từ lúc giáo thảo chuyển đến, thì giáo bá ngày nào cũng đi học! Đây là chân ái!" Lớp trưởng hưng phấn nhắn tin.

"Không đúng, giáo bá cùng Trình Nhiên mới là chân ái!" Lớp phó nhắn.

"Hai người im đi, giáo bá với Ôn Lễ mới là cp chính xác!"

"Không được, không được, giáo bá là của mọi người, đừng hòng độc chiếm!"

Advertisements

"Ây nha, tại hạ nghĩ là np... Hắc hắc..."

"Báo cáo, Ôn Lễ đang về lớp, mau dẹp điện thoại vô, anh ta mà biết về cái group này thì sớm muộn gì chúng ta cũng xui xẻo!" Một bạn học nhanh tay nhắn tin vào.

Trước khi Ôn Lễ vào lớp mọi người liền dẹp điện thoại vào, hoặc là mở sách ra học.

Ôn Lễ vào lớp thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm về phía Đường Mạch, anh đi đến chỗ Đường Mạch kéo một cái ghế rồi ngồi vào cạnh cậu, đám đàn em cũng nhắn tin về chuyện Đường Mạch tỏ tình với Bạch Cẩm Niên cho anh nghe.

Ôn Lễ ánh mắt ám ám nhìn Trình Nhiên, như đang nói Trình Nhiên thật vô dụng, còn tạo cơ hội cho cái tên Bạch Cẩm Niên kia. Trình Nhiên hờ hững nhìn Ôn Lễ, hai người thường tranh với nhau, không nhờ lần này lại bị chen một chân. Chưa gì lại có thêm một người đoạt nổi bật.

Ôn Lễ quay mặt nhìn Đường Mạch thì lại hoàn toàn khác, Ôn Lễ người cũng như tên ôn tồn lễ độ, bề ngoài văn nhã dịu dàng, rất có phong cách con nhà người ta. Hình tượng bên ngoài này chỉ lừa được Đường Mạch, không thấy các bạn học đều sợ anh sao?

Ôn Lễ nhẹ giọng, chỉ có hai người có thể nghe, nói: "Tôi biết một sở thích của Bạch Cẩm Niên."

Đường Mạch khinh hỉ hỏi: "Thật sao?"

"Thật, cậu nhích lại đây, tôi nói cho."

Đường Mạch không hổ là thiếu gia chưa hiểu việc đời, linh thú độc thân trăm năm trên núi, nghe vậy liền tin, chủ động đưa tai qua kề sát mặt của Ôn Lễ.

Ôn Lễ được như ý muốn liền cười, cố ý kéo gần khoảng cách của hai người, chóp mũi chỉ cách một cm liền đụng vào vành tai của Đường Mạch. Thành công thu được vô số ánh mắt ghen ghét từ bốn phía của các bạn học.

Đường Mạch lỗ tai đều cảm nhận được hơi thở của Ôn Lễ, mẫn cảm đỏ lên, cậu hơi lùi về phía sau một ít, muốn đem lỗ tai của mình tránh khỏi nó.

Trình Nhiên liếc mắt hừ lạnh một tiếng, văn nhã bại hoại.

Ôn Lễ cũng không ép buộc, nhỏ giọng nói một câu: "Bạch Cẩm Niên thích người chủ động."

Đường Mạch liên tục gật đầu, nói: "Tốt!"

Trình Nhiên và Ôn Lễ liếc nhau, Đường Mạch từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng chịu cực chịu khổ. Để cậu chủ động theo đuổi Bạch Cẩm Niên, chắc chắn cậu sẽ không kiên trì lâu dài, đến lúc đó sẽ từ bỏ thôi.

Vì lý do nào đó từ khi sinh ra Đường Mạch liền ốm yếu, Đường Mạch không hài lòng với cơ thể này, mới sinh linh thú còn mạnh hơn cậu, điều này làm Đường Mạch càng quyết tâm làm nhiệm vụ.

Lúc này Bạch Cẩm Niên bước vào lớp, sau khi rời khỏi hẻm nhỏ anh liền về lớp, thật là một học sinh chăm chỉ.

Đường Mạch thấy anh bước vào liền từ trên bàn ngồi dậy, nhìn áo sơ mi được giặt đến trắng bệch cùng chiếc cặp sách đã cũ. Nhớ đến giữa trưa tập sách của anh cũng bị đàn em làm hư, Đường Mạch rất áy náy, nam chính thật đáng thương.

Đường Mạch lấy từ trong cặp của cậu ra mấy quyển sách, đi đến trước mặt Bạch Cẩm Niên rồi để lên bàn anh, nói: "Cho anh!"

Ánh mắt hóng hớt từ bốn phía nhìn về hai người, lớp trưởng hưng phấn bưng kín mặt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn qua.

Bạch Cẩm Niên nhìn sách rồi lại nhìn Đường Mạch, ánh mắt kỳ quái đánh giá cậu.

"Sao vậy, anh không nhận sao?" Đường Mạch khó hiểu nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn hỏi.

Bạch Cẩm Niên nhấp môi trả lời: "Đây vốn là sách của tôi."

Tiểu O bổ sung. [Mấy quyển sách này là ký chủ đã lấy của nam chính vào ngày hôm qua.]

Đường Mạch: “…” Cậu nhìn xuống mấy quyển sách, đúng là có hai chữ Cẩm Niên ngay ngắn viết ở trên bia, đây là bằng chứng phạm tội của cậu!

Lúc này liền xấu hổ, Đường Mạch cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Niên, thấy anh ta bình tĩnh nhìn mình thì càng thêm xấu hổ. Đường Mạch giả vờ không để ý quay về chỗ ngồi, lấy hết các món đồ mà cậu đã “trộm” của anh ra, lén lấy thêm vài món của cậu sau đó đưa cho anh, xem như muốn xin lỗi.

"Trả anh, lần trước tôi chỉ mượn dùng mà thôi, dùng xong rồi, trả anh" Đường Mạch nói, sau đó đưa cho Bạch Cẩm Niên một hộp sữa, xem như quả cảm ơn.

Đưa xong Đường Mạch liền đi về chỗ ngồi, úp xuống bàn giả vờ như bản thân muốn ngủ. Gương mặt dưới cánh tay đã đỏ bừng, đỉnh đầu muốn bốc khói. Aaaa …

Trình Nhiên ngồi bên cạnh cậu, họ đều nhìn thấy chóp tai đỏ hồng của Đường Mạch. Anh không vui, ngón tay anh nhéo nhéo vài cái, xem cục gồm hình con thỏ như lỗ tai của Đường Mạch mà nhéo nó. Hộp sữa

đó là anh mua cho cậu, lần này lại đem cho người khác Đường Mạch thì xấu hồ xấu hổ liền đã ngủ, thân thể quá yếu luôn yêu cầu giấc ngủ. Trình Nhiên thấy cậu hô hấp thong thả liền biết cậu đã ngủ, anh thuận theo tâm ý của mình mà nhẹ nắm lấy chóp tai của Đường Mạch.

Vành tai đường cong xinh đẹp, lỗ tai mềm mại, xúc cảm lạnh lạnh, càng niết càng nghiện. Đường Mạch trong lúc ngủ giống như cảm nhận được hơi ẩm từ tay anh, cả người run lên, trong lúc mơ màng nhỏ giọng nói "Trình Nhiên muốn ngủ"

Trình Nhiên khẽ cười, ngước mặt lên thì chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Lê, cả hai đều thấy đối phương thật ngứa mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play