Đường Mạch không chạy bao xa liền kiệt sức, Trình Nhiên theo thói quen muốn đưa nước cho cậu nhưng anh không cầm theo, chỉ có thể vào cửa hàng tiện lợi mua, Đường Mạch đứng ở ngoài chờ, cậu cũng tranh thủ thời gian giao lưu với Tiểu 0.
Hệ thống số hiệu 000000, là hệ thống đầu tiên ở hàng 0 tự nên được gọi là tiểu 0, hệ thống dùng dung lượng bộ nhớ của nó để suy nghĩ đưa ra kế sách cho ký chủ. Tuyến thời gian hiện tại đã là hai tuần kể từ khi Bạch Cẩm Niên chuyển trường, Đường Mạch bắt nạt anh cũng đã hai tuần, mười ngày sau sẽ là tận thế.
"Tiểu 0, tôi OOC rồi, từ lúc nhỏ đã OOC! Tích phân của tôi sẽ thành số âm mất." [Ký chủ yên tâm, vì là thai xuyên nên ký chủ không cần phải diễn theo nhân thiết, chỉ cần làm nhiệm vụ là được.]
Đường Mạch thở phào một hơi, cậu nói không sai, kể từ khi cậu sinh ra thì cốt truyện đã chạy lệch 180° luôn rồi. Lúc năm tuổi gặp nhân vật chính, 12 tuổi gặp Trình Nhiên, hiện tại còn "tỏ tình" với nam chính, chưa kế thanh mai trúc mã của cậu cũng là nhân vật quan trọng.
Trong cốt truyện, pháo hôi ỷ vào giá thế mà ức hiếp nam chính, sau khi đến mạt thế pháo hôi vì tinh mạng nên đã đấy nam chính vào miệng tang thi. Nam chính sao có thể chết, thành công tiến hoá thành tang thi có trí tuệ, quay về xử lý pháo hôi.
Anh trai vì báo thù cho pháo hôi nên hãm hại nam chính, anh trai của pháo hôi
thành boss lớn. Nam chính từ từ lớn mạnh trở thành tang thi hoàng, tiêu diệt
boss, biến thành "người" mạnh nhất thế giới.
[Lúc này thế giới đã rách nát, khí hậu thay đổi làm nhân loại không thể sinh tồn,
nam chính tạo ra một tang thi triều khổng lồ, biến tất cả nhân loại thành tang thi.
Lại dùng dị năng của mình thức tỉnh trí tuệ cho họ, từ đây một chủng tộc mới xuất
hiện, từ nhân loại "tiến hoá" mà thành - tang thì tộc.]
[Tư liệu thế giới này là bối cảnh của tinh tế thời đại. Sau khi tang thi tộc xuất hiện,
vì tang thì sẽ không cảm thấy mệt mỏi nên ngày đêm làm nghiên cứu, khoa học
kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, 200 năm sau họ tiến vào thời đại tinh tế, trở thành một
trong năm chủng tộc lớn.]
[Nên giúp nam chính trở thành tang thì hoàng là một bước cực kỳ quan trọng.]
Còn Trình Nhiên là trợ thủ đắc lực của nam chính, hai người gặp nhau lúc trốn
chạy tang thi. Trình Nhiên và nam chính không học cùng một trường cấp ba,
nhưng hiện tại vì Trình Nhiên gặp được Đường Mạch nên mới chọn trường giống
cậu và học cùng nhau.
[Ký chủ đã "cướp" đàn em của nam chính luôn rồi.] Còn khiến trợ thủ đắc lực trở thành tình địch.
Câu thứ hai hệ thống không nói, ngoài Trình Nhiên ra, ký chủ của nó còn "cướp" luôn đồng đội của nam chính - Ôn Lễ. Món nợ này không biết phải trả làm sao?
"A..." Tiếng thét chói tai vang lên.
"Cứu người, mau cứu người!"
Đường Mạch quay sang nhìn thì thấy một đám người tụ tập lại, cùng nhau nhìn trên cao. Cậu cũng nhìn theo hướng đó thì thấy trên ban công có một đứa bé đang trèo lên lan can, hình như bé muốn lấy quả bóng bay bị vướng trên cây. [Vị trí lâu bốn, phòng 403, trong nhà không có người, cửa số ban công không được khoá lại.]
Mà đứa bé càng leo càng cao, nữa người đã vươn ra khỏi lan can, nếu trượt chân lập tức sẽ rơi xuống, tình huống hết sức nguy hiểm. Đám người phía dưới đang la hét, có người lấy điện thoại phát sóng trực tiếp.
Đường Mạch nhìn lại thân thể này của cậu, chỉ có thể thở dài nói với hệ thống:
"Tiểu 0, bật chế độ ngụy trang."
"Nhường đường, mau nhường đường!"
Dứt lời Đường Mạch liền chen qua đám người, đạp lên bồn hoa lấy đà nhảy lên, cậu lợi dụng ban công ở từng tầng lầu để leo lên cao, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ trong chớp mắt liền đến lầu ba. Nhờ có Tiểu 0, nên trong mắt người khác, người đang mạo hiểm kia là một người thanh niên trưởng thành, khuôn mặt tàm tạm.
"A... Nhanh lên nhanh lên!"
Đứa bé lúc này lại bị trượt chân, cả người rơi ra ngoài! Vì quả sợ hãi nên đã gào
khóc, chỉ có đôi tay đang bám lấy lan can nhưng chỉ cầm cự được vài giây.
Đường Mạch cần răng đùng tốc độ nhanh nhất leo lên, ở giây cuối cùng đứa bé
buông tay, thành công ôm lấy bé, cả người cậu cũng trèo lên lan can, ôm bé vào
nhà. Cửa phòng lúc này bị mở ra, quản lý chạy vào phòng ôm đứa bé vỗ về, đến
bây giờ cũng chưa thấy ba mẹ của bé đâu.
Đường Mạch không ở lại lâu, trong lúc hỗn loạn liền chạy về phía sau cửa hàng
tiện lợi. Tiểu O cũng đã giúp cậu hack vào camera nên không sao. Vấn đề duy
nhất bây giờ là Đường Mạch, tay chân cậu nhũn ra, ngã ngồi xuống dưới đất, đôi
tay đã không còn cảm giác, cậu chỉ có thể há miệng thở dốc, mồ hôi từ trên trán
tuôn ra như mưa, sắc mặt cũng không tốt tẹo nào.
Đường Mạch thậm chí có thể nghe thấy trái tim của mình đang điên cuồng đập,
cậu vẫn chưa thể điều chỉnh lại nhịp thở, cả người run lên như có thể tắt thở bất
cứ lúc nào. May mắn là Tiểu 0 đã sớm dùng tích phân của nó mua một bình nước
thuốc phục hồi cho ký chủ.
Đường Mạch trái tim nhịp đập dần trở lại bình thường, cậu chỉ là leo đến lầu bốn
mà thôi, trong khi mỗi tầng đều có lan can làm điểm tựa, vậy mà cơ thể đã không
chịu nổi, cơ thể của cậu yếu hơn cậu tưởng rất nhiều, mạt thế đến thậm chí sẽ
không chạy thoát tang thì nói gì mà giết nó.
Khi này không phải là cậu xúc động, cậu thai xuyên, từ nhỏ liền biết bản thân sức
khỏe không tốt nên chưa bao giờ thử xem giới hạn của mình là ở đâu. Lần này
xem như một cơ hội, hiện tại cậu không biết cậu cứu đứa kia là đúng hay sai, vì
bé hiện tại sống sót, tương lai đối mặt sẽ là tàn khốc mạt thế. Nói không chừng hiện tại chết đi mới là cái chết dễ chịu nhất.
[Ký chủ làm không sai.] Nếu được chọn lại, nó biết ký chủ vẫn sẽ cứu lấy đứa bé đó.
Trình Nhiên bước ra thì không thấy Đường Mạch ở đâu, anh không hoảng, nhìn xung quanh xem có chỗ nào mát mẻ và có ghế ngồi không, Đường Mạch chắc chần ở đó. Đúng như anh nói, Đường Mạch đang ngồi dưới một tàn cây chờ anh. Giữa trưa nắng nóng, thiếu niên ngồi trên băng ghế đá, lưng hơi dựa ra sau, cả người đều toát ra vẻ lười nhác. Loang lổ ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhỏ, cầm hơi năng như một chú mèo cao quý đang nghỉ ngơi.
Không hề thay đổi.
Trình Nhiên năm lớp 6 liền gặp cậu, khi cuộc đời của anh đen tối nhất. Năm đó mẹ anh vừa mất, một tuần sau ba liền đem về một người mẹ kế và người anh trai lớn hơn anh 5 tuổi. Trình Nhiên bị đẩy ra thành một đứa con hoang trong mắt mọi người. Tên anh trai kia rêu rao ở lớp học là anh không phải mẹ hằn sinh, nói mập mờ che che giấu giấu, khiến người liên tưởng. A... Thì ra đó là con riêng, cả cô giáo cũng không thích anh.
Trình Nhiên không có người thân, không có bạn bè, bắt đầu bỏ học đi đánh nhau,
trong một lần đánh nhau, vì đối phương người quả nhiều anh miễn cưỡng mới đánh thắng, khi ấy Đường Mạch đứng từ xa nhìn tất cả. Vài lần Trình Nhiên đi đánh nhau, phía sau luôn có một cái đuôi nhỏ đi theo, tránh ở một nơi mát mẻ nhìn đám người đánh tới đánh lui, anh đánh cậu xem, còn thỉnh thoảng quay phim lại. Khi nhỏ Đường Mạch rất hâm mộ cơ thể khoẻ mạnh của Trình Nhiên, luôn lén đi theo anh, không biết đến khi nào thì hai người bỗng trở thành bạn của nhau. Đổi thành Trình Nhiên đi theo Đường Mạch.
"Mạch Mạch, mau uống nước." Trình Nhiên đưa cho cậu một lon nước ép lạnh.
"Cảm ơn!" Đường Mạch nhận lấy uống một hớp lớn, cả người đều thoải mái.
"Cậu có vị hôn phu từ khi nào thế?" Trình Nhiên giống như lơ đãng hỏi. Trong giọng nói đều lộ ra vẻ ghen ghét, chua muốn chết, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hậm hực.
Đường Mạch lúc năm tuổi thì về quê chơi, khi ấy thì gặp 6 tuổi Khang Cẩm Niên (anh đang theo họ cha). 6 tuổi Cẩm Niên, môi hồng răng trắng, ngoan ngoãn dễ thương, Đường Mạch liền muốn làm bạn trai nhỏ của anh.
Trong cốt truyện, pháo hôi không muốn về chơi mà chọn đi du lịch nước ngoài nên mới không gặp nam chính. Còn Đường Mạch thì thích rừng núi nên không ngần ngại chọn về quê chơi, còn thành công trở thành bạn trai nhỏ của nam chính.
Đương nhiên sau khi lớn lên Đường Mạch quên luôn chuyện này, nhìn thấy Bạch Cẩm Niên cũng không nhận ra, lại bị ký ức hỗn loạn nên làm theo cốt truyện bạo lực học đường với anh. Lần này ký ức đầy đủ cộng với hệ thống nhắc nhở nên Đường Mạch mới nhớ ra. Liền lấy nó làm lý do, nhân tiện làm cái cớ để tiếp cận anh.
"Là lúc nhỏ, Bạch Cẩm Niên là bạn trai nhỏ của tôi." Đường Mạch không để ý nói. Trình Nhiên hừ lạnh một tiếng, khi anh học cấp hai mới gặp Đường Mạch, tên kia
chỉ là may mắn hơn thôi.