Đường Mạch mơ hồ nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, hiện tại đầu cậu rất đau, trước mắt chỉ là một mảnh trắng xoá, cậu cũng không thể tự điều khiển cơ thể của mình, bên tai không ngừng vang lên các câu nói lớn tiếng ồn ào, lộn xộn tạp âm làm Đường Mạch rất khó chịu.
"Bạch Cẩm Niên, ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi thì ông đây sẽ tha cho."
"Đúng đó đúng đó, không phải lúc nhận được điểm thi thì rất cao ngạo hay sao."
"Ahahaha..."
"Bạch Cẩm Niên..." Đường Mạch vô thức nói, cái tên giống như đã cởi bỏ trói buộc trên người cậu. Đường Mạch lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt dần khôi phục, cậu có thể nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Trước mắt là một thiếu niên đang đứng dựa lưng vào tường, đồng phục lộn xộn, sách vở rơi rớt xung quanh còn có rất nhiều dấu chân dơ ở trên đó, thiếu niên ánh mắt tối tăm nhìn về đám người phía đối diện. Nói đúng hơn là nhìn về phía Đường Mạch, Đường Mạch chưa hiểu ra sao thì hệ thống hợp tình hình vang lên.
[Ting! Cập nhật thành công.
Nhiệm vụ: Giúp vai chính trở thành tang thi hoàng.
Thời hạn: 3 năm.
Đối tượng: Bạch Cẩm Niên.]
Đường Mạch đứng đối diện Bạch Cẩm Niên, bên trái cậu là "đàn em đắc lực", phía sau lưng cậu thì có rất nhiều đàn em, những câu nói thô tục lúc nãy là do đám đàn em phía sau nói. Cậu hiện tại là giáo bá và bản thân đang bạo lực học đường vai chính.
Đường Mạch: "..."
[Thật xin lỗi ký chủ.] Hệ thống nhỏ giọng nói.
"Không sao."
Đường Mạch vốn là một con linh thú, vừa thành tinh đã bị cục quản lý thời không chọn trúng, cậu thành công gia nhập. Đây là lần đầu cậu làm nhiệm vụ, hệ thống chuyên dụng của cậu cũng mới tinh, hai cái gà mờ cùng nhau bước vào thế giới đầu tiên. Nhưng trong lúc dịch chuyển, họ bị một nguồn năng lượng kỳ lạ ảnh hưởng, thành ra Đường Mạch bị xuyên sai, xuyên đến 18 năm trước, lúc cốt truyện còn chưa diễn ra. Đường Mạch thành thai xuyên...
Hệ thống vì bảo vệ cậu nên đã tự đóng cửa cập nhật, Đường Mạch ký ức bị khoá lại, giống như thật sự đầu thai. Cậu cứ như vậy lớn lên ở thế giới này, đến hai tuần trước Đường Mạch mới từ từ lấy lại ký ức. Hậu quả của ký ức hỗn loạn là Đường Mạch bắt đầu làm theo cốt truyện, bắt nạt Bạch Cẩm Niên. Vì trong thế giới này, thân phận của cậu là pháo hôi, vị này pháo hôi thường bắt nạt nhân vật chính, đến khi tận thế xảy ra thì pháo hôi là người bị nhân vật chính xử lý đầu tiên.
Mà nhiệm vụ chân chính của cậu lại là giúp đỡ nam chính, chứ không phải làm pháo hôi! Đường Mạch ôm ngực, từ từ... tôi có thể lại cứu vớt (chính mình) một chút.
Trình Nhiên thấy Đường Mạch không nói chuyện, liền nhẹ giọng hỏi, giống như bản thân nói lớn sẽ dọa sợ đến cậu: "Đường Mạch, cậu không khoẻ sao?"
Trình Nhiên hiện tại đang rất hối hận, biết vậy anh đã không dẫn Đường Mạch đến xem họ bắt nạt Bạch Cẩm Niên, Đường Mạch làm gì gặp cảnh bạo lực thế này. Mặc dù là họ bạo lực người khác.
Trình Nhiên cũng để ý đến Đường Mạch khác thường, ân cần hỏi cậu: "Hay là tôi dẫn cậu về trước?"
Đường Mạch lắc đầu, tôi về thì mấy người dẫn đầu bạo lực nam chính à? Không về không về!
Trình Nhiên thấy hai tuần này Đường Mạch rất kỳ lạ, từ lúc Bạch Cẩm Niên xuất hiện, Đường Mạch liền chú ý anh. Còn thường giở trò ức hiếp như lấy đi bữa trưa của Bạch Cẩm Niên, lấy sách của anh, lấy áo khoác của anh, lấy... Bạch Cẩm Niên gia đình nghèo khó, cha cờ bạc, mẹ đã mất, anh còn đi học trễ hơn bạn cùng lứa một năm. Nên hành động lấy đi đồ dùng của anh giống như đang bạo lực học đường với anh vậy.
Nhưng Trình Nhiên thấy Đường Mạch không giống như đang bắt nạt người khác mà giống như muốn... thu hút sự chú ý của Bạch Cẩm Niên, tán tỉnh?
Trình Nhiên trong lòng chuông cảnh báo kêu vang, Đường Mạch sao có thể thích Bạch Cẩm Niên được! Anh không cho phép! Nên anh thường lén Đường Mạch đi ức hiếp Bạch Cẩm Niên, hai người đánh nhau cũng không phân cao thấp, Bạch Cẩm Niên không phải bộ dạng ốm yếu mà Đường Mạch biết.
Lần này anh dẫn theo nhiều người, muốn cho Đường Mạch xem bộ dạng thảm hại của Bạch Cẩm Niên. Tốt nhất nên làm cho Đường Mạch chán ghét Bạch Cẩm Niên, trước khi cậu nhận ra cậu thích anh, nhưng chưa kịp làm gì thì Đường Mạch đã đơ người ra.
Trình Nhiên thấy tình hình không đúng, liền đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho đám đàn em tiến lên xử lý Bạch Cẩm Niên, còn mình thì kéo Đường Mạch sang một bên.
Đường Mạch bị anh kéo lảo đảo, vừa đứng vững thì đám đàn em đang quần ẩu nam chính! 1, 2, 3, 4, 5, 6 người đi đánh một người, nam chính cỡ nào đáng thương!
"Dừng tay!" Đường Mạch miệng nhanh hơn não liền thốt ra. Giáo bá có khác, vừa lên tiếng thì đàn em đã tránh sang một bên.
Trình Nhiên nghĩ rằng Đường Mạch nhìn thấy Bạch Cẩm Niên vô dụng thì đã thông suốt, nên hỏi: "Cậu muốn tự ra tay sao?"
Trình Nhiên biết Đường Mạch thân thể không tốt, từ nhỏ ốm yếu, cậu làm sao đánh lại Bạch Cẩm Niên, nói không chừng Đường Mạch tay đều đỏ còn Bạch Cẩm Niên thì không đau không ngứa, nên anh nói: "Vậy để tôi đè hắn lại, cậu cứ thoải mái mà đánh, cầm gậy đánh như vậy không đau tay."
Đường Mạch: "..." Tôi đánh để tôi chết sớm hơn à, còn mười ngày nữa là đến mạt thế, anh nhặt xác cho tôi sao? Không được! Bạo lực là không đúng!
Thấy Đường Mạch cầm gậy gỗ, Trình Nhiên vén tay áo lên muốn tự mình đè lại Bạch Cẩm Niên, Bạch Cẩm Niên đề phòng nhìn họ.
Đường Mạch thấy vậy liền buông gậy gỗ, chạy lại chắn giữa hai người, hùng hổ nói: "Bạch Cẩm Niên là vị hôn phu của tôi, xem ai dám đánh!"
Bạch Cẩm Niên: "?"
Trình Nhiên: "!!!"
Đám đàn em: "..."
Hệ thống hưng phấn vỗ tay, ký chủ giỏi quá!
Đường Mạch, nhiệm vụ là khiến nam chính trở thành tang thi hoàng, nếu cứ là hình tượng pháo hôi thì chết càng sớm, cậu phải dùng vài ngày ít ỏi này để thay đổi hình tượng của cậu trong mắt anh. Không cần quá nhiều, chỉ cần nam chính biến thành tang thi không giết cậu là được!
Bạch Cẩm Niên nhìn bóng lưng của Đường Mạch, cười nhạo nói: "Nga... Tôi không biết bản thân còn có một vị hôn phu a."
Trình Nhiên nghe Đường Mạch nói có vị hôn phu thì còn chưa phục hồi tinh thần, lại nghe Bạch Cẩm Niên giọng điệu ngứa đòn, anh liền muốn đi lên đánh Bạch Cẩm Niên nhưng ngại Đường Mạch còn ở nên chỉ có thể hậm hực thu tay lại.
Đường Mạch vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, giống như anh đã cô phụ tình cảm chân thành, đau đớn vô cùng nói: "Anh không nhớ sao?"
Đường Mạch cũng chỉ còn cách nhâm mắt bịa chuyện mà nói: "Tại anh không
thèm để ý tôi, mỗi lần đều lạnh nhạt tránh đi... Tôi, tôi chỉ muốn anh chú ý thôi."
Càng nói âm thanh càng nhỏ, âm cuối mềm mại, nghe lên như cậu đã chịu ủy
khuất rất lớn, thương tâm muốn chết. Đến cả Đường Mạch cũng phải tự khen
chính mình một câu.
Bạch Cẩm Niên trầm tư nhìn Đường Mạch, Trình Nhiên thì sắp tức chết rồi, anh
lập tức đi lên ngăn giữa Đường Mạch và Bạch Cẩm Niên.
"Mạch Mạch, chúng ta đi về trước để giáo thảo có thời gian suy nghĩ?" Trình
Nhiên dụ dỗ nói. Từ "Đường Mạch" chuyển thành "Mạch Mạch" cố ý nói cho Bạch
Cẩm Niên nghe. Trình Nhiên nhìn Đường Mạch và Bạch Cẩm Niên đứng cùng một chỗ, hình ảnh ngứa mắt vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Cẩm Niên cũng đầy địch ý.
Đường Mạch nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, ngoài mặt thì nhỏ giọng nói với nam chính: "Chờ, chờ đáp án của anh." Nói xong liền kéo Trình Nhiên chạy đi nơi khác, bộ dáng thẹn thùng mới biết yêu.