[Spideypool] Peter and his friends - Peter và những người bạn

Chap 5


4 tháng

trướctiếp

 


“Chào buổi sáng.” Peter lầm bầm trong miệng và ngáp một cái, tay đưa lên vuốt qua mái tóc vốn đã bù xù của mình. Chàng trai bước vào bếp và chợt dừng lại khi nhận ra America đang cột tóc cho Bucky. Và người đàn ông có vẻ không khó chịu mấy trước việc đấy.

“America, em đang làm gì vậy?” Peter hỏi sau một lúc nhìn chằm chằm vào người đang ăn pancake một cách từ tốn với America đứng sau lưng cột tóc anh ta thành đuôi ngựa.

“Em nhận ra tóc dài khá vướng víu, nên sau khi cột tóc mình lên thì tiện thể em cột cả cho Bucky luôn.”

Thật sao? Giờ thì con bé còn gọi anh ta là “Bucky”, cứ như thể nó không sợ người đàn ông bị làm phiền sẽ túm cổ nó bẻ ngược ra sau vậy. Phải nói bao nhiêu lần con bé mới hiểu rằng nó đã mang về một con người chứ?

Peter khẽ thở ra và lắc lắc đầu, rũ mọi lo âu ra khỏi tâm trí, tiến đến ngồi trên bàn đối diện với Bucky.

America lấy cho chàng trai một đĩa pancake và rưới siro lên, đặt nó trước mặt cậu cùng cốc nước cam. Con bé ngồi trở lại ghế và ăn đĩa của mình, xem như không khí căng thẳng trong phòng hoàn toàn không hiện hữu.

“Anh Barnes …” Peter mở lời. “Anh có nhớ mình là ai không?”

Chàng trai biết người đàn ông bị mất trí nhớ, và cậu muốn biết hiện giờ anh ta là Winter Soldier hay James Barnes. Mong là vế sau.

Bucky ngồi im lặng một lúc và tiếp tục từ tốn ăn phần ăn của mình.

“James Buchanan Barnes. Winter Soldier. Bạn thời thơ ấu của Steve Rogers, phục vụ cho quân đội Mỹ vào Thế chiến II. Sau đó trong một tai nạn bị mất trí nhớ và tay trái, trở thành sát thủ cho Soviet.” anh ta bỗng nói như học thuộc lòng . “Đó là tóm tắt cho những gì tôi tìm được trong thư viện thành phố.”

Peter khẽ gật đầu.

“Làm thế nào anh lại đến đây được? Tại sao anh lại nằm ở bờ hồ?” Peter tiếp tục đặt câu hỏi, không chắc mình có nên làm vậy hay không. Chàng trai không muốn khiến người đàn ông cảm thấy bị tra khảo.

“Tôi không nhớ.” Bucky trả lời đơn giản. Giọng anh ta trầm và khàn, như thể khẽ vang lên ngay từ lúc từng thanh âm phát ra. Nó không chứa đựng sự khó chịu hay bực tức. Nó chỉ có chút lạc lõng .

Giọng người đàn ông làm cậu nhớ đến giọng của mình những tuần đầu sau sự ra đi của Bác Ben.

Peter lại khẽ gật.

Chàng trai ăn một miếng bánh và để ý người đàn ông đang nhìn cậu.

“Cậu sẽ giao tôi cho đám người đó chứ?” anh ta chợt hỏi. Peter nhận ra “đám người đó” mà Bucky nói đến có ý chỉ S.H.I.E.L.D.

Peter hơi suy nghĩ một chút. Một phần nào đó cậu muốn la lên rằng cậu muốn anh ta đi đi, vì Chúa, nhưng một phần nhỏ khác lại nói rằng người này cần một chỗ trú ẩn. Một mái nhà.

Peter nhớ về lần đầu nhìn vào đôi mắt Loki khi hắn ta nói “Tôi mất hết sức mạnh rồi”. Và rồi giọng nói của Bucky khi anh ta nói “Cậu sẽ giao tôi cho đám người đó chứ?” vang lên trong đầu cậu.

Họ cứ như thể hỏi ý kiến cậu vậy, trong khi thật sự, cả hai đều có thể dùng sức mạnh của mình để ép buộc cậu, đe dọa cậu, hoặc đơn giản là hơn giết chết cậu.

Tại sao?

Peter nhìn qua phía America. Con bé im lặng hơn hẳn thường ngày và tập trung vào ly nước cam cũng như đĩa bánh của mình. Ánh mắt của nó bắt gặp Peter, và nó chợt mỉm cười. Nụ cười xoa dịu nhất, thấu hiểu nhất mà con bé có thể.

Peter trầm ngâm nhìn nó, nhìn Bucky, và nhìn xuống dưới bàn tay đầy mồ hôi từ lúc nào của mình.

Chàng trai chợt mỉm cười. America nói đúng, con bé nói đúng.

“Không, tôi sẽ không giao anh cho bất cứ ai cả nếu anh không muốn.”

Bucky nhìn cậu.

“Vậy …” anh ta nói.

“Vậy …” Peter khẽ hít vào một hơi. “Anh có muốn ở lại đây chứ?”

 

= = = = =

 

Ngày thứ hai của tuần thứ hai sau khi Bucky trở thành thành viên thứ tư trong nhà.

Mọi chuyện … đều ổn?

Peter không chắc lắm.

Bucky rất ít nói. Anh ta thường hành động nhiều hơn. Như gật và lắc khi Peter đặt câu hỏi, hay bỗng dưng xuất hiện sau lưng America và giúp con bé với thùng đồ nặng trịch. Không phải America không bưng được, nhưng con bé vẫn để cho người đàn ông làm giúp. Có lẽ anh ta muốn cảm thấy mình có ích.

Loki thi thoảng ngồi ở ghế mây ngoài vườn với Bucky và đàn mèo dưới chân.

Họ cứ ngồi thế và im lặng nhìn quang cảnh, không nói một lời nào. Loki khá dễ chịu với sự hiện diện của người đàn ông, vì Bucky luôn trầm tĩnh. Đôi khi Loki cũng bắt chuyện, hỏi về việc anh ta nghĩ sao về vị chủ nhà, mà theo lời hắn nói: “Luôn nhặt bất cứ thứ gì nhúc nhích về nuôi”. Bucky không biết phải trả lời thế nào. Anh ta thấy Peter rất tốt bụng, hào phóng kể cả khi cậu ta không có gì đáng giá ngoài căn nhà này. Peter đôi khi cũng đáng mến, nhất là khi cậu ta cười, hay khi cậu ta giúp Bucky dán giấy dán tường trong phòng mình. Cả khi cậu dẫn anh ta vào căn phòng và nói nó hơi nhỏ, nhưng thật ra người đàn ông muốn nói nó là căn phòng tuyệt nhất anh ta từng thấy.

Mọi thứ ở chàng trai đều khiến Bucky cảm thấy an toàn.

Và anh ta chắc Loki cũng cảm thấy điều đó.

Vì thế họ cảm thấy việc giúp đỡ chàng trai khi cần thiết là cách tốt nhất để đền đáp, hoặc chí ít là giúp cho tay chân không teo lại vì ở nhà suốt ngày.

Peter dần quen với sự im lặng của người đàn ông và những cử chỉ cho thấy anh ta muốn giúp mỗi khi cậu đang làm việc nhà.

Chàng trai thấy vui khi cuối cùng chỗ dột trên mái cũng được sửa, nhờ có Bucky.

Anh ta cũng giúp Peter với vườn rau nho nhỏ của cậu. Peter quyết định mở rộng vườn rau ra và trồng thêm một số loại rau phù hợp với khí hậu mùa đông sắp tới.

Nhắc đến mùa đông, có lẽ đến lúc để dành tiền để mua sắm cho mùa lễ rồi.

Peter thở dài khi nghĩ đến những dự án ở trường và công việc chụp hình tự sướng, nhầm, hình Spider-man ở toàn soạn báo, và cả công việc với Tony. Đó là chưa nhắc đến chuyện làm anh hàng xóm tốt bụng Spider-man. Mùa lễ càng đến gần thì tội phạm càng hoạt động hăng hái.

Peter cứ quay mòng mòng suốt mấy tuần lễ, và hiếm khi cậu có ở nhà. Kể cả đêm, và Loki lẫn America đều xem chuyện đó là bình thường,  ngoại trừ Bucky. Cậu vẫn chưa cho anh ta biết mình là ai.

Bucky có một lần gõ cửa phòng cậu để hỏi xem chàng trai có muốn America làm bánh quy và bỏ sẵn vào lọ không, nhưng vì không thấy cậu trả lời, anh ta thử xoay tay nắm cửa và nhận ra nó không khóa.

Anh ta thử nhìn vào xem, và thấy rằng Peter không có trong phòng.

Những ngày sau người đàn ông luôn nhìn Peter bằng ánh mắt kì lạ khi thấy quầng thâm dưới mắt chàng trai, hay cái cách cậu ta ngủ gật trên bàn ăn.

Peter ngủ gật trên bàn ăn.

Anh ta không hỏi Peter đã làm gì, đi đâu vào mỗi tối. Người đàn ông cố gắng để ý Peter từng chút một, xem liệu mình có thể giúp gì nếu chàng trai đột ngột đổ bệnh hay lại ụp mặt vào đĩa mì khi đang ăn nữa.

Peter biết Bucky vẫn hay nhìn mình, vì cái cảm giác nhồn nhột sau gáy làm cậu hơi khó chịu.

“Anh muốn mua gì sao Bucky?” chàng trai hỏi trong một lần cả hai dọn nhà kho để cho đồ không cần thiết vào.

Bucky nhìn cậu và khẽ lắc đầu, quay lại với công việc.

Peter nghiêng đầu cố gắng nhìn vào mặt người đàn ông. “Thật không?”

Bucky gật đầu.

Peter đứng thẳng người lại, chùi tay vào cái khăn lau, lông mày hơi nhướn lên. “Vậy vì cái gì anh cứ không ngừng nhìn tôi mấy ngày nay vậy?”

“Cậu … trông mệt mỏi.” người đàn ông nói sau một lúc im lặng. Bucky vẫn tiếp tục làm việc và để ý thấy cái đinh trên tường sắp bung ra. Anh ta đóng nó lại.

Peter cố gắng không để ý việc người đàn ông vừa đóng đinh bằng tay không. Cậu gãi nhẹ gò má. “Dạo này tôi hơi bận. Công việc khá nhiều.”

“Đừng cố quá.” anh ta nói.

Peter nhìn Bucky. Có phải anh ta đang quan tâm đến sức khỏe cậu?

“Cảm ơn.” Peter nói và mỉm cười, thấy cái gật đầu rất nhẹ của Bucky. Cả hai quay trở lại với công việc của mình.

Vì một lý do nào đó, Peter nhận thấy mình có thêm động lực làm việc.

 

= = = = =

 

Một ngày bình thường như bao ngày khác.

Peter ngồi xem TV ở phòng khách. Công việc của cậu đang dần bớt lại vì chàng trai đã cố gắng hết sức để hoàn thành chúng trước lễ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới chớp mắt mà chỉ còn một tuần nữa là Giáng Sinh. Tony đã gạt công việc qua một bên và đi du lịch với Steve, nhờ đó Peter bớt được một đống việc đau đầu. Dù vậy thì bỏ đi chơi như vậy cũng thật vô trách nhiệm. Nhưng ta đang nói về Tony Stark, nên cũng không lạ lắm.

Peter quyết định ném đống ảnh Spider-man vào mặt J.J và nghỉ việc ở tòa soạn sau khi ông ta gào lên với cậu về việc mặc kệ cậu có bận với trường học hay không, ông ta chỉ cần cậu lê mông đi chụp Spider-man khi ông ta gọi. Chà, Spider-man cũng đã đủ tiền để không phải chụp hình tự sướng kiếm chác nữa. Cảm ơn.

Và cứ như thế, Peter dần ngủ đủ tám tiếng một ngày và có cả thời gian ngồi chơi. Như hôm nay chẳng hạn.

America đi học về.

“Hannibal hả?” con bé hỏi khi thấy chàng trai đang dán mắt vào TV với cốc sữa trên tay.

“Ờ hớ.” cậu nói và uống một ngụm sữa. “Trường học hôm nay thế nào?”

“Anh đâu có quan tâm trường học của em thế nào, đúng không?” con bé nói sau khi nhìn chằm chằm vào chàng trai đang mải xem TV.

“Ừ.” Peter gật đầu. “Nhưng anh sẽ nghe và tỏ ra quan tâm nếu em muốn.”

America nhìn cậu.

Peter lại đưa cốc sữa lên gần miệng để uống.

“Hôm nay em đã hôn Kate.” America nói khi thấy chàng trai đã uống sữa vào. Nó làm vậy vì biết cậu sẽ phun ra ngay sau đó.

“K-K-Kate?! Kate nào?! Bằng tuổi em á?! Nó sống gần đây không?! Làm thế nào mà em…em…” chàng trai đặt ra một đống câu hỏi và lấy tay lau miệng.

America chỉ cười và bỏ đi, vẫy vẫy tay ra sau lưng.

“Em đi lên phòng đây.”

“Khoan đã!” Peter gọi với theo và khẽ nhăn mặt khi thấy sữa văng khắp nơi.

 

= = = = =

 

“Em gái tôi thích con gái.” Spider-man nói và khiến Deadpool ho sặc sụa. Chàng trai đưa tay vỗ lưng hắn để miếng taco trôi xuống.

“Cậu có em gái à?” hắn hỏi.

“Đó là cái anh quan tâm sao?” Peter nhướn lông mày.

“Tất nhiên rồi! Nếu muốn thành bạn trai một người, cậu cần phải có được cảm tình của em gái người đó! Đó là qui tắc cơ bản đấy, anh bạn.” hắn nói.

Peter khẽ gật đầu đồng ý. Chàng trai chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm trong câu nói của gã lính.

“Anh vừa mới nói anh muốn làm bạn trai tôi?” cậu hỏi, cau mày nhìn hắn.

“Duh.” hắn nhún vai, như thể chứng minh rằng Peter không bị lãng tai.

Mặt Peter hơi đỏ lên một chút. Deadpool luôn có những kiểu tán tỉnh rất thẳng thắn, và hắn luôn cho thấy xu hướng tính dục của bản thân là hướng về cả hai phái. Điều đó làm Peter thấy không biết phải phản ứng như thế nào. Cậu không biết bản chất của hắn là thích ve vãn đùa giỡn, hay thực sự hắn đang tán tỉnh. Cậu không biết hắn đối xử tốt với cậu, hay đang lôi kéo cậu vào cái bẫy ảo giác và một ngày nào đó đem đầu cậu rao bán. Cậu không biết, nhưng có một điều cậu biết rất rõ.

Spider-man đã từ lúc nào thấy sự có mặt của Deadpool là điều tất yếu.

Chàng trai khẽ hắng giọng, cố không thể hiện sự bối rối của mình qua giọng nói.

“Cô bé không hẳn là em gái tôi. Chỉ là con của một người quen thôi. Nhưng không biết sao tôi lại thích gọi con bé là … em gái. Cứ như thể nó đem lại cho tôi cảm giác có người thân bên cạnh.” Peter đổi hướng chủ đề, quay trở lại với America.

Deadpool gật đầu.

“Tôi hiểu. Tôi đã từng xem một cái bít tất là vợ, và nó thật sự đem lại cảm giác được yêu thương.”

Peter nhìn hắn bằng ánh mắt quan ngại và khẽ cười. “Anh thật sự có vấn đề về tâm lý đấy.”

Deadpool cười. Giọng hắn không có vẻ gì là bị làm cho mếch lòng, thậm chí có chút vui vẻ. “Tôi đồng ý.”

“Vậy, về vụ con bé thích con gái. Nó nói với cậu?” hắn nói sau một lúc im lặng ăn taco.

Peter lắc đầu. “Không, không hẳn.”

“Không hẳn?”

Chàng trai nhún vai. “Con bé nói nó hôn bạn của nó khi tôi hỏi về việc học hành ở trường. Sau đó nó cười và bỏ đi và hành động như thể chẳng có gì xảy ra.”

Deadpool khúc khích. “Tôi không biết con bé như thế nào, nhưng nó chắc chắn là một cô gái thú vị đấy.”

Peter cười và gật đầu.

“Cậu kì thị đồng tính hay sao?” hắn hỏi, bỗng dưng có chút nghiêm túc. Chàng trai để ý thấy hắn khẽ hít vào một hơi. Deadpool đang lo lắng.

“Không. Thật ra tôi nghĩ mình là bisexual.” Peter nhún vai.

“Cậu nghĩ?”

“Tôi có thể khá thích cặp mông của anh đấy.” chàng trai nhếch miệng.

Deadpool im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

Cứ như thể hắn bị mất kết nối ở đâu đó trong đầu vậy.

{Có phải…}

[…Spidey vừa mới…]

{…vừa mới…}

[…NÓI RẰNG CẬU TA THÍCH CẶP MÔNG CỦA CHÚNG TA ?!]

“Chỉ có của tao thôi .” Deadpool nhắc nhở .

{Sao cũng được .}

[Không liên quan nhưng không phải đây là lần đầu chúng ta xuất hiện ở đây ư ?]

{Tác giả xấu tính .}

[Thô lỗ .]

{Mất lịch sự .}

[Hoàn toàn không có sự dạy dỗ phù hợp .]

{Nhỏ nhen .}

[Ngực lép .]

{…Ngực lép ?}

[Ngực lép .]

{Chúng ta có thể làm thế này cả ngày .}

“-pool! Deadpool! Trở về Trái đất nào Deadpool!” Spider-man búng búng ngón tay trước mặt gã lính khi nhận thấy hắn bị đả kích.

Deadpool lắc lắc đầu và nhìn chàng trai chằm chằm.

“Có phải cậu vừa mới … tán tỉnh tôi?” hắn hỏi.

“Oops, bị phát hiện rồi.” Peter đưa tay lên che miệng. “Ha-ha, không.”

Hắn nhìn cậu và đưa tay lên nhéo má chàng trai.

“Ấy đau! Anh làm gì vậy!” Peter nắm lấy cổ tay hắn kéo ra nhưng Deadpool càng nhéo đau hơn.

“Ngươi là ai! Ngươi không phải Spidey! Spidey không đem tán tỉnh ra làm trò đùa!” hắn hét lên và đè chàng trai ra, vẫn cố gắng nhéo thật mạnh.

Cả hai vật lộn trên mái nhà và Peter lấy chân làm bàn đạp, cố đạp gã lính ra.

“Vớ vẩn! Tôi là Spider-man!”

“Dối trá!”

“Không có!”

“Ngươi đã ăn Spidey rồi phải không! Nói đi! Ngươi đã ăn cậu ta rồi phải không!”

“Anh coi quá nhiều Hannibal rồi đấy! Tôi là Spider-man!”

“Ngươi nói ngươi thích mông ta, ngươi muốn làm thăn mông áp chảo phải không?! Đồ man rợ!”

Peter cười khúc khích khi cuộc vật lộn để nhéo má cậu trở thành cuộc đô vật trên nền đất.

“Tôi thua, tôi thua, tôi đã ăn Spider-man của anh rồi!” cậu cười và đưa tay lên chặn tay Deadpool lại.

Hắn nắm lấy hai cổ tay cậu và cắn.

“Đồ kinh khủng! Ta sẽ ăn ngươi báo thù cho cậu ấy!” gã lính vẫn rất nhập tâm và cắn thật mạnh vào ngón tay chàng trai.

Peter khẽ kêu lên.

Deadpool ngừng ngay lại khi nghe âm thanh ấy.

Trước khi Peter kịp nhận ra mình vừa làm gì, ánh mắt cả hai gặp nhau. À thật ra qua một lớp mặt nạ thì ai biết được hắn có đang nhìn cậu không, nhưng Peter cảm nhận được điều ấy.

Deadpool nhận ra hắn đang ở trên người Spider-man, và chàng trai nằm dưới với một tay bị hắn giữ, một tay chống trên nền đất. Mặt họ bỗng dưng chỉ còn cách nhau một đoạn ngắn.

Peter nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh bạo trong lồng ngực. Cậu thậm chí còn không dám thở mạnh.

Gã lính khẽ nuốt nước miếng, quả táo ở cổ hắn kéo lên và xuống. Peter không biết được điều đó lại thu hút đến vậy.

Chàng trai không biết nói gì, và cậu quyết định mở miệng ra nói điều gì đấy thông minh.

“Ờ …”

Thông minh thật.

Deadpool đột ngột đưa một tay lên. Ngón tay của hắn miết nhẹ ở mép mặt nạ chàng trai và móc vào, kéo nó lên.

Peter không hiểu sao mình lại để yên cho hắn làm vậy.

Gã lính kéo mặt nạ cậu lên đến mũi và kéo mặt nạ hắn lên.

“Bác sĩ Lecter, tôi nghĩ mình có vấn đề rồi.” hắn thì thầm và ghé lại gần, khói thoát ra từ miệng hắn do khí trời lạnh.

“Vấn đề gì?” chàng trai thậm chí không ý thức được mình đang nói gì. Đầu cậu điên đảo khi mùi hương đặc trưng của người đàn ông phủ lên khắp người cậu, cả cơ thể hắn không còn khoảng cách nào với cậu.

“Tôi nghĩ mình yêu một người mình chưa bao giờ nhìn thấy mặt.” hắn lại thì thầm và môi hắn chạm lên làn môi lạnh của chàng trai.

Môi của Peter mềm và dễ gây nghiện, y như những gì hắn luôn tưởng tượng. Gã lính hôn sâu hơn, luồn lưỡi vào khoang miệng chàng trai, nếm nó, cắn nó, dịu dàng và mạnh bạo cùng lúc.

Đầu Peter trở nên trống rỗng. Tất cả giác quan của cậu đều đổ dồn vào người đàn ông.

Cậu cảm thấy sự thô ráp của làn da trên môi hắn, nhìn thấy từng góc cạnh của người đàn ông gần hơn bao giờ hết qua đôi mắt mờ mịt, ngửi thấy mùi hương của dầu tắm bạc hà và đồ ăn Mexico quyện lẫn trên người hắn, nghe thấy nhịp đập liên hồi trong lồng ngực hắn và nếm thấy vị taco trong miệng hắn.

Peter hoàn toàn bị Deadpool làm cho ngẩn người.

 

= = = = =


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp