[Spideypool] Peter and his friends - Peter và những người bạn

Chap 6


4 tháng

trướctiếp

 


Peter ném đĩa frisbe ra xa và Aki chạy đi, cố gắng bắt cái đĩa. Chàng trai cho tay vào túi áo khoác, khẽ mỉm cười khi chú chó chạy về, miệng ngậm món đồ. Cậu cúi xuống xoa đầu nó, lấy cái đĩa ra khỏi miệng chú chó và lại ném ra xa. Chú chó vui vẻ chạy đi. Peter nhìn quanh và tìm được ghế trống, đi lại và ngồi xuống.

Aki bắt được cái đĩa và chạy lại chỗ Peter.

America có hẹn với Kate, Loki và Bucky thì đang mải chơi cờ ở nhà, thế nên Peter quyết định mang chú chó ra công viên chơi. Một ngày Chủ Nhật rảnh rỗi và chàng trai cảm thấy hoàn toàn thư giãn.

Peter cảm thấy thích cuộc sống hiện tại.

Đi học, đi làm, có một ngôi nhà riêng, vật nuôi ngoan ngoãn và một gia đình nhỏ.

Ừ, có lẽ Peter rất muốn America, Loki và Bucky trở thành gia đình của mình. Nhưng cậu không biết họ có cảm thấy như thế hay không. Rồi một ngày họ sẽ phải đi, vì họ chỉ xem nhà cậu như một trạm dừng nhỏ.

Thậm chí sau này, họ còn có thể trở thành kẻ thù của cậu, khiến Peter phải đứng lên và chống lại họ, đối mặt với những người mà cậu từng rất thân thiết.

Peter khẽ thở ra, không khí lạnh bao trùm.

“Cậu làm gì thở dài như ông già vậy?”

Peter giật mình quay ra sau lưng và thấy Loki. Hắn mặc như mọi khi, với áo thun tay dài màu rêu và quần đen, khoác thêm áo khoác thân dài chất vải mềm. Vị thần luôn thu hút và lịch sự với gu thẩm mỹ của mình.

“Anh làm gì ở đây?” Peter nhướn lông mày hỏi. Cậu chợt nhớ ra một việc quan trọng hơn. “ANH làm gì ở đây mà không che mặt vậy?! Gương mặt anh xuất hiện trên khắp các báo và chương trình thời sự đấy!”

Loki nhún vai.

“Bucky cũng vậy kìa.”

Peter quay phắt qua nhìn về phía hắn chỉ, thấy người đàn ông được nhắc đến đang mua hot dog ở một xe đẩy.

“Hai người bị điên à?!” cậu khẽ rít lên.

Loki nhếch miệng. “Yên tâm, tôi đã tạo ra ảo giác bao phủ rồi, không ai nhận ra đâu.”

Peter đảo mắt. Cả hai ngồi im lặng đến khi Bucky tiến tới với ba cái hot dog trong tay. Anh ta đưa cho mỗi người một cái và ngồi xuống cùng họ.

“Anh cũng ăn những thứ như thế này à Loki?” Peter hỏi, có chút mỉa mai.

“Tôi chỉ muốn thử sống như những con người tầm thường cho đến khi tiêu diệt nơi này thôi.” hắn nhún vai.

Peter nhìn hắn. Từ ngày sống cùng với vị thần, chưa một lần nào chàng trai thấy hắn nhắc đến việc khôi phục sức mạnh và tiêu diệt Trái đất. Cậu đã có ý nghĩ rằng hắn sẽ từ bỏ ý định đấy.

Một lần nữa, Peter lại tự chứng minh cho bản thân thấy rằng mọi quyết định của cậu đều sai. Rằng có lẽ lòng tốt của cậu một ngày nào đó sẽ giết chết cậu.

Có lẽ nào lại vậy.

“Vậy Peter, có chuyện gì khiến cậu lo lắng và thở dài vậy?” Loki chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai.

Peter nhìn vào đôi mắt xanh của hắn, đoạn quay đi nhìn về phía Aki đang chạy lăng quăng với những chú chó khác.

“Không có gì quan trọng đâu.”

“Có đấy. Cậu luôn tránh ánh nhìn của người khác khi nói dối.” Bucky chợt nói.

Peter nhìn hai người còn lại với ánh mắt ngạc nhiên. Từ khi nào họ có thể nhìn thấu cậu như vậy?

Chàng trai thấy hai cảm xúc khác nhau đang nhộn nhạo trong bụng. Vì một lý do nào đó, Peter cảm thấy vui khi nhận được sự quan tâm từ hai người vốn rất lạnh lùng này, và đồng thời, sự quan tâm ấy lại làm cậu có chút sợ hãi. Khi họ có thể nhìn thấu tâm trí của cậu, cũng đồng nghĩa với việc họ có thêm cơ hội để chống lại cậu.

Peter khẽ cười nhạo bản thân. Là họ xấu xa từ bản chất, là họ luôn giấu kín những âm mưu tàn độc của mình – hay chính là cậu chưa bao giờ thực sự tin tưởng họ?

“Tôi …”

Cậu muốn tin rằng, đó là do cậu.

“Tôi đang nghĩ về …”

Peter muốn tin như vậy.

“Tôi đang nghĩ về một ngày nào đó mọi người sẽ rời đi, và lúc đó tôi sẽ …chán như thế nào.”

Chàng trai mỉm cười và nhìn vào hai người đàn ông.

Loki nhìn cậu và quay đi, ăn nốt cái hot dog và từ tốn đứng dậy, đem miếng giấy lót đi vứt thùng rác. Bucky dõi mắt theo theo hắn, không muốn nhìn vào ánh mắt của Peter. Nó làm anh ta thấy khó xử.

Loki quay trở lại và ngồi vào chỗ cũ giữa hai người.

Cả ba im lặng nhìn trẻ con chơi đùa và lũ chó chạy loạn cả lên.

Dân cư khu này khá ít, nhưng mỗi chiều Chủ Nhật công viên luôn tràn ngập tiếng cười. Những điều này, tất cả những điều nhỏ bé và bình dị này, chính là lý do níu giữ họ lại.

Từ khi nào, chính Loki cũng muốn gạt bỏ mọi âm mưu qua một bên. Kể cả hắn cũng có lúc mệt mỏi.

Bucky thì lại khác. Anh ta không biết phải đi đâu, anh ta lạc ngay giữa quê hương mình. Người đàn ông cần một thứ gì đó neo giữ mình lại, nói cho anh ta biết anh ta là ai, anh ta đang ở đâu. Thứ đó là ngôi nhà hiện tại.

America ở lại vì con bé cần một lối thoát. Một đáp án.

Cho dù là lý do gì đi nữa, điểm chung của họ đều là cần một mái nhà.

Một mái nhà có Peter Parker và nụ cười của cậu ta.

Cả ba cứ ngồi như vậy cho đến khi America gọi điện cho Peter nói họ về ăn tối.

 

= = = = =

 

“Peter.” Loki bỗng gọi khi cả ba đi bộ về nhà.

“Sao?” cậu hỏi.

Vị thần nhìn cậu với vẻ mặt không mấy thay đổi. “Nếu cậu cứ tiếp tục không gây phiền phức cho tôi như thế này, tôi sẽ cân nhắc về việc ở đây lâu hơn một chút.”

Peter hơi mở to mắt.

“Tôi …nếu cậu không phiền, tôi cũng muốn ở đây một thời gian dài.” Bucky nói với tông giọng đều đều, tay cho vào túi áo khoác.

Peter nhìn hai người chằm chằm.

Chàng trai khẽ nhếch miệng, đưa tay lên xoa mũi.

“Ừ.”

 

= = = = =

 

Spider-man ngồi đung đưa chân trên nóc nhà cao tầng, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp của mình.

New York lấp lánh ánh đèn luôn thu hút cậu. Nhưng có lẽ gần đây, cách nhìn của chàng trai về nó đã thay đổi đôi chút.

Có lẽ là do sự vắng mặt của Deadpool.

Deadpool.

Cậu khẽ thở dài khi nhớ đến cái tên ấy.

Sau nụ hôn ướt át lần trước, gã lính lắm điều dường như hoàn toàn biến mất. Bốc khói. Không tồn tại. Không một dấu vết.

Peter khẽ siết tay thành nắm đấm. Là hắn khởi đầu trước, là hắn nói hắn yêu cậu trước, là hắn luôn dở trò tán tỉnh trước. Và sau khi hôn được cậu, gã lính bỏ chạy.

Peter thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn đã lợi dụng lúc hôn và cấy cái gì kì lạ vào người cậu, nhưng không. Hắn chỉ đơn giản là hôn cậu và bỏ trốn.

Khốn kiếp.

Hơn cả, cậu nhận ra cậu giận hắn không nhiều bằng cậu giận bản thân. Trong một khoảnh khắc, Peter đã thực sự tin rằng hắn có cảm tình với mình. Trong một khoảnh khắc, cậu muốn hắn không chỉ dừng lại ở nụ hôn ấy.

Nguyền rủa mớ cảm xúc mà hắn đã ném vào cậu.

Peter thả lỏng nắm tay ra.

Có lẽ bản thân cậu mới là người có vấn đề.

Cho dù là M.J, Harry hay Gwen, hay bất cứ ai, cậu đều chưa từng giữ được một mối quan hệ lâu dài. Ít ra thì lần này cậu không phải là nguyên nhân khiến một mối quan hệ đứt giữa chừng.

Không phải Peter không nghĩ đến trường hợp Deadpool đột ngột gặp nạn, và có thể hắn đang cần sự giúp đỡ của cậu, nhưng bản tin sáng đã chứng minh trường hợp đấy không có thực bằng cách đăng hình hắn giải cứu một cô gái có ý định nhảy cầu tự tử.

Peter khá chắc rằng cô ta có lẽ đang cản trở công việc của hắn, vì thế gã lính mới đem cô ta xuống cho đỡ vướng.

Cho dù là vì lý do gì, nếu hắn còn muốn nhìn mặt cậu, Deadpool tốt hơn hết nên có một lời giải thích phù hợp.

Mà chắc gì hắn đã muốn nhìn lại mặt cậu chứ?

Hài ghê.

 

= = = = =

 

{Spidey đã thở dài năm lần.}

[Cậu ta đang buồn?]

{Giận thì đúng hơn.}

[Cậu ta có thể đang nghĩ cách xử thằng bự con khi gặp được nó.]

“Bọn mày có biết rằng mỗi khi cái gì đó tốt xảy ra, hai đứa mày sẽ nói là ‘chúng ta’, còn nếu xấu bọn mày sẽ chuyển thành ‘thằng bự con’ không. Tử tế thật.” gã lính lầm bầm.

{Ngại ghê, chú hiểu ý bọn anh quá.}

[Về căn bản thì bọn này ở trong đầu chú, thế nên chỉ có mình mày chịu thôi  ahihi.]

Deadpool đảo mắt.

[Tao vẫn không cho rằng đây là ý hay khi theo chân cậu ta về.]

“Chúng ta cần biết nhà cậu ấy.” hắn nói với White và tiếp tục theo Spider-man.

{Làm gì? Nhìn cậu ta tắm?}

[Biến thái quá nha Wadey.]

“Ờ … làm như bọn mày không thấy ấy. Rõ ràng là cậu ta quá đáng yêu. Chúng ta phải biết nhà cậu ta để gửi hoa đến.” hắn nói.

{Gửi hoa cho một thằng con trai.}

[Thông minh lắm, đồ ngu ạ.]

Deadpool đảo mắt. “Im đi.”

[Tao đề nghị hoa cúc.]

{Thằng điên nào tặng hoa cúc chứ, để cậu ta cắm bàn thờ à?}

“Tao không nghĩ nhà Spidey có bàn thờ.” gã lính nói.

{Không ai hỏi ý kiến của mày.}

[Hoa cúc.]

{Hoa hồng.}

[Hoa loa kèn.]

{Hoa cẩm tú cầu.}

[Đó là ý tưởng ngu nhất tao từng nghe.]

{Không ai quan tâm mày nói gì đâu.}

“Có tao.” hắn nói, giơ một tay lên.

[Cảm ơn.]

“Không có chi.”

Deadpool cố gắng chạy theo chiếc xe buýt mà chàng trai đang ngồi trên đấy.

Cả hai giọng nói im lặng vài giây. Trước khi White lên tiếng lần nữa.

[Mày nghĩ cậu ta giận vì nụ hôn lần trước?]

{Duh, nếu tao bị cưỡng hôn bởi một thằng ở dơ, lắm điều và quan trọng hơn, có gương mặt như một quả bơ chịch với một quả bơ già, thì tao sẽ ước mình đang gặp ác mộng.}

Deadpool búng ngón tay đồng ý với Yellow.

“Tao thấy hơi hối hận về việc hôn cậu ấy. Bọn mày biết đấy, vì cậu ta trông như trẻ vị thành niên vậy.”

Hắn đã trải qua một “cơn sóng cảm xúc” – như White nói – sau khi hắn hôn chàng trai và bỏ đi ngay lập tức. Deadpool thấy lâng lâng, sau đó hoảng sợ, bối rối, tức giận và cuối cùng quay lại với hoảng sợ.

Hắn lo rằng khi nhìn thấy gương mặt của hắn, chàng trai sẽ bỏ chạy.

Không phải hắn không để ý rằng Spider-man luôn cố không nhìn hắn chằm chằm khi hắn kéo mặt nạ lên đến mũi. Chàng trai không muốn hắn thấy khó xử. Hắn thậm chí còn nghĩ Spidey có thể có một chút cảm tình với mình, khi mà chàng trai không những không đẩy hắn ra khi hắn hôn cậu  mà còn hôn lại.

{Nóng bỏng luôn.}

[Tác giả đang kể má ơi, đây không phải khung thoại của mình.]

{Làm như tao quan tâm.}

Dù sao thì, gã lính đã quyết định đi tìm chàng trai sau một thời gian tránh né, cố tìm thời điểm để ra mặt và xin lỗi. Nhưng hắn vẫn chưa thấy cái thời điểm ấy đâu, thế nên hắn cứ vô thức theo Spidey và cuối cùng lại vô tình thấy cậu ta thay đồ và thấy gương mặt cậu ta .

{Và vì cậu ta quá dễ thương nên kế hoạch thay đổi.}

“Xem kìa.” Deadpool nói và nấp đằng sau một cái cây khi thấy xe dừng lại và chàng trai đi xuống.

Peter lấy ván trượt ra và bắt đầu trượt về nhà.

 

= = = = =

 

Giáng Sinh đến gần. Hai ngày nữa là lễ và Bác May sẽ đến.

Giờ thì đó là cái mà Peter gọi là rắc rối thực sự.

Chàng trai không thể đuổi những người trong nhà ra được, cũng như không thể nói người phụ nữ đừng đến. May không tổ chức tiệc ở ngôi nhà cũ của họ vì người phụ nữ muốn xem nơi ở của Peter. Bà chỉ biết chàng trai cho thuê phòng và hiện sống chung với ba người nữa, nhưng bà hoàn toàn không biết “ba người nữa” ấy là ai.

Peter thậm chí còn không nhớ về việc đó cho đến khi May gọi điện nhắc về chuyến đến thăm của mình.

“Khi nào bác ấy đến?” America hỏi trong khi chải lông cho đám mèo.

“Ngày mai.” Peter đáp, vùi mặt vào lòng bàn tay thở dài.

Cô gái tính nói gì đấy trước khi bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa. Peter nhướn một bên lông mày và đứng lên khi chuông reo lên lần hai.

“Ai đấy Peter?” America thò đầu ra hỏi khi thấy mãi mà chàng trai vẫn chưa quay vào. Peter quay lại với một bó hoa hồng to tướng trên tay phải và một tấm thiệp trên tay trái.

“Hoa?” con bé tiến lại gần. “Của ai vậy?”

“Ờm …” chàng trai lưỡng lự. “Wade Wilson.”

America nhướn mày. “Ai cơ?”

Peter nhún vai. “Chưa nghe bao giờ. Anh đã nói với người giao hoa là anh ta có thể đã nhầm địa chỉ, nhưng địa chỉ ở trên đây đúng là của nhà mình mà.”

“Em xem cái thiệp nào.” America đưa tay ra cầm lấy tấm thiệp. Con bé giở ra và đọc những gì ghi trên đấy. Bỗng nó khẽ cau mày và sau đó nhếch miệng cười mũi.

“Trong đó ghi gì vậy?” Peter hỏi và lấy lại tấm thiệp.

America quay người bỏ đi khi thấy nét mặt của chàng trai thay đổi.

“Kì quặc.” cậu nhận xét và nhét tấm thiệp trở lại bó hoa.

“Tôi là người hâm mộ bí mật của cậu. Cậu đã làm trái tim tôi tan chảy.” con bé nói vọng ra từ phía bếp, nhại lại nội dung trên thiệp và cười khúc khích.

Peter đảo mắt.

Có thể lại là trò đùa của anh hàng xóm, hoặc ai đó ở trường đại học. Peter không quan tâm. Được tặng hoa là một trong những thứ cậu ít mong muốn nhất.

Tuy nhiên hoa hồng rất đẹp. Thật lòng thì có ai không thích hoa hồng chứ?

Cậu gỡ bó hoa ra và cắm hoa vào một bình bông, đặt nó trên bàn ở phòng khách.

Mọi chuyện có lẽ cũng sẽ ổn nếu ngày hôm sau, khi May đến, chàng trai không nhận được một bó hoa khác.

Vào buổi sáng, Peter đi đón May.

Người phụ nữ ôm chặt lấy Peter và hôn lên trán cậu, xoa nhẹ hai bên vai chàng trai và nhìn cậu.

“Cháu trông tuyệt lắm.” bà nhận xét và mỉm cười trìu mến.

“Bác cũng vậy.” cậu cười.

Cả hai đi bộ về nhà Peter và Aki hào hứng chạy ra đón khi thấy họ từ xa. Bucky cho nó ra ngoài chơi loanh quanh còn anh ta lấy xẻng xúc tuyết qua một bên, dọn đường vào nhà. Người đàn ông mặc hoodie che đi cánh tay trái.

“Bucky.” Peter gọi và vẫy tay. Người đàn ông quay lại, vài sợi tóc rủ trước mắt và vài sợi chỉa ra. Anh ta đứng thẳng người lên và đưa tay ra bắt khi May chìa tay ra.

“Chào bà Parker.” anh ta nói.

“Chào cậu.” May mỉm cười. Người này trông quen quen, nhưng bà không nhớ mình đã gặp anh ta ở đâu.

Người đàn ông thấy thích nụ cười ấy. Nó làm Buccky nhớ đến những lúc Peter cười khi anh khẽ cảm ơn sau khi chàng trai xem xét cánh tay kim loại cho anh.

“Bucky là người mới đến thuê nhà.” Peter giải thích khi dẫn May vào nhà và đóng cửa lại sau lưng họ, để lại Bucky ở ngoài với công việc của mình. “Anh ấy không nói nhiều lắm, nhưng là người rất tốt bụng.”

“Ừ, bác mừng vì cháu có người ở cùng. Ở một mình sẽ rất khó khăn, nhất là …À đúng rồi, cậu ta có biết cháu là …không?” người phụ nữ thấp giọng xuống và làm vẻ mặt cháu-biết-ta-đang-nói-về-gì-rồi-đấy. “Và cả hai người còn lại?”

“Ờm …hai người còn lại biết, nhưng anh ta không biết.”

“Hai người kia cũng là ‘đồng nghiệp’ của cháu?” May hỏi.

“Không hẳn vậy. Họ …” Peter lưỡng lự, không biết phải giải thích thế nào với người bác của mình. Chàng trai cứ mở miệng ra và ngậm lại, mắc kẹt với mớ suy nghĩ.

Ngay lúc đó, Loki chọn thời điểm rất thích hợp để đi xuống từ trên lầu.

Nói gì vậy chứ, hắn luôn chọn thời điểm rất thích hợp để xuất hiện, khi mà mọi người đang trong tình huống kì quặc và sau đó hắn sẽ nói câu gì đó ngắn gọn và súc tích nhưng đủ để giải quyết tình hình.

“Xin chào.”

Như câu đấy chẳng hạn.

May nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, khẽ hít vào một hơi. Bàn tay để trên túi đồ của người phụ nữ khẽ bấu chặt lại.

“Peter …” bà nói và hơi quay người về phía chàng trai, nhưng ánh mắt vẫn ở chỗ vị thần đang nghiêng đầu cười.

Như thể vì người phụ nữ còn chưa đủ bàng hoàng, America cũng đi xuống từ trên lầu. Con bé khẽ cau mày khi thấy Loki đứng gần chân cầu thang. Nó xuống thêm vài bậc nữa và cúi xuống nhìn xem hắn ta đang nhìn gì. Và con bé bắt gặp ánh mắt bối rối của May.

“Ôi Chúa ơi, Peter!” bà khẽ kêu lên và lấy tay che miệng lại, quay qua nhìn Peter và nhìn hai người đang đứng.

Peter gãi đầu nhìn May.

Cậu muốn nói gì ấy nhỉ? Phải rồi, cuộc đời Peter là một chuỗi những rắc rối.

 

= = = = =

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp