[Spideypool] Peter and his friends - Peter và những người bạn

Chap 4


4 tháng

trướctiếp

 

Hôm nay là ngày America đi học ở trường.

“Nhớ đừng gây sự với bạn, đừng đánh nhau vì em biết chúng không đánh lại em, được chứ? Không sử dụng sức mạnh, anh không nghĩ là em muốn Tony phát hiện ra em ở đâu trước cả khi em có thể học ở trường mới.” Peter dặn trước khi America rời khỏi nhà.

Con bé đảo mắt và lép nhép miệng khi cậu tiếp tục dặn nó.

“Em biết, em biết rồi mà. Anh nói nhiều thật đấy.” nó thở hắt ra.

Peter đảo mắt. “Dặn thế đấy, đến trường lại gây chuyện đi thì anh không bao che đâu.”

“Vầng.” con bé nói và xốc balô lên. “Em đi học.”

“Tạm biệt.” Peter nói và mỉm cười. Chàng trai lập tức thu nụ cười đó lại.

Chúa ơi, mình đang trở thành một bà mẹ.

 

= = = = =

 

America đi bộ đến trường. Con bé đã đi với Nat một lần, và như vậy là quá đủ để nó tự đi đến đấy. Nó bắt gặp một vài đứa cũng đi bộ đến trường, nói chuyện vui vẻ với nhau. Con bé bỗng thấy chột dạ.

Chuyển đến trường mới không phải ý hay cho lắm. Nó nhớ bạn mình, nhớ những hôm đi chơi và luyện tập với Natasha, những khi Tony nhờ cô con gái siêu khỏe của mình giúp anh với bộ giáp, những lúc nó ôm Steve và ngửi mùi đồ ăn vương trên áo anh khi nó đi học về và thấy người đàn ông đang nấu bữa tối.

Nhưng nó cần điều này.

Nó cần sống khác đi, chạy thoát khỏi vòng quay đều đặn và nhàm chán của một cuộc sống được sắp đặt sẵn. America nghĩ nó thuộc kiểu không thể kiểm soát được. Đôi khi nó bắt gặp ánh mắt của người lớn, ánh mắt nói rằng nó quá khó bảo, quá tùy tiện, một kẻ đứng cười vào những luật lệ bó buộc.

Nhưng con bé chỉ đơn giản là sống theo quy tắc của riêng nó. America có khả năng làm mọi điều nó muốn, vấn đề là, hiện tại nó không biết nó muốn làm gì. Trở thành gì? Mục tiêu là gì? Đích đến là gì?

America không biết, nhưng nó chỉ đơn giản nhún vai và rũ bỏ mọi suy nghĩ. Chuyện gì đến sẽ đến, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ biết mình muốn làm gì.

Còn hiện tại, nó chỉ mong ngày đầu ở trường mới sẽ suôn sẻ.

 

= = = = =

 

America ngồi ngả người ra ghế, nghe thầy giáo phổ biến về nội quy. Và đó là tất cả những gì nó làm trong ba tiếng qua: giả vờ chăm chú nghe và vẽ bậy lên bàn, hoặc ngồi ngả ngớn và làm cho cái ghế nó đang ngồi đứng trên hai chân sau.

Nó thi thoảng bình luận gì đó với đứa đằng trước về thời tiết và tóc của thầy, hay nội quy đơn giản hơn trường cũ của nó. Ít ra con bé cũng bắt chuyện được với bạn mới. Hầu hết những đứa khác đều đã quen biết nhau từ trước và bọn chúng thích nói chuyện với nhau hơn. Vậy cũng được. Con bé không cần rước thêm mấy chuyện phiền phức vào người khi lỡ gặp phải đứa thích ngồi lê đôi mách nào đó.

Tiếng chuông reng lên và mọi người rục rịch thu dọn đồ ra về. Hôm nay mới chỉ là buổi tựu trường nên chưa phải học gì cả. Học sinh được ra về vào lúc 11 giờ.

America đeo tai nghe vào và nhận ra Peter đã nhắn tin cho mình.

/Em muốn ăn gì cho bữa trưa ?/

America khẽ nhếch miệng cười. Peter luôn cho con bé cảm giác được chăm sóc và quan tâm, mặc kệ việc nó đã lớn rồi và hầu hết mọi người đều nghĩ nó có thể giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối.

Con bé nghĩ một lúc và nhắn lại.

/Cà ri gà /

/Anh không biết nấu cà ri gà /

America thấy hơi ngạc nhiên khi chàng trai nhắn lại nhanh chóng. Cậu ta đã đợi con bé nhắn lại sao?

/Thế nấu bò hầm tiêu đi /

Peter lại nhắn ngay lập tức.

/Anh không biết nấu bò hầm /

America nhìn vào tin nhắn một lúc.

/Thế anh nấu gì được ? /

/Trứng ? /

Con bé khẽ đảo mắt. Nó chợt nhớ ra ngoài những món đơn giản như canh rau củ hay trứng thì Peter thường không nấu món khác. Và nó lại nhớ ra người nhận việc nấu nướng từ ngày đầu là nó.

America nhắn lại.

/Em sẽ nấu bò hầm /

/Yay ~/

America phì cười. Peter đôi lúc khá kì lạ. Cậu ta có thể rất nghiêm túc và cắm cúi vào đống thí nghiệm, nhưng nhiều lúc cũng có thể rất hài hước và trẻ con với mấy câu mỉa mai của mình. Và đôi khi mấy hành động nhộn nhộn của chàng trai làm con bé cảm thấy cậu rất dễ thương. Như kiểu anh trai dễ thương ấy, không phải kiểu bạn trai dễ thương.

Con bé nhét điện thoại vào túi áo và đi về phía cửa ra.

Một ai đó chạy từ phía sau bỗng dưng va vào nó.

Sách vở trên tay người kia văng ra khỏi tay và rơi lộn xộn dưới đất.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” người kia rối rít và cúi xuống nhặt đồ, mái tóc đen dài che hai bên mặt.

America không bận tâm lắm. Nó cúi xuống thu dọn đồ giúp.

“Lần sau nhớ nhìn đường cẩn thận đấy.” nó nói.

“À ừ, thật sự xin lỗi.” người kia cuống cuồng nhặt đồ và cả hai cùng với tay nhặt một quyển tập. Tay họ chạm vào nhau và người kia ngước lên nhìn America.

Con bé thấy người kia bỗng ngưng mọi cử động lại, liền theo phản xạ ngước mặt lên nhìn. Nó khẽ chớp mắt. Đoạn con bé cầm lấy quyển tập và đứng thẳng người lên.

“Của cậu này.” nó nói và nhếch miệng cười.

Có phải má người kia hơi hồng lên?

“Cảm ơn. Và xin lỗi.” cô gái tóc đen nói, lấy tay vén một bên tóc lên. America thích hành động đấy. Cả hai đứng đơ ra vài giây.

“Không phải cậu đang vội à?” nó nhắc nhở.

Cô gái chợt nhớ ra và nhìn đồng hồ.

“Chết tiệt!” cô nói và xốc lại đống tập vở trên tay. “Xin lỗi, tớ có việc bận bây giờ. Rất xin lỗi vì va vào cậu.”

“Không sao.”

“Vậy tớ đi trước.” cô gái vội vã bỏ đi. America nhìn theo và nhướn lông mày lên khi cô lại quay trở lại với bộ dạng vội vã. Cô gái trông thực sự rất dễ thương với vẻ bừa bộn kì lạ ấy.

“À ờ, tớ tự hỏi… cậu biết đấy… nếu cậu rảnh và muốn đi uống cà-phê hay gì đấy… như một lời tạ lỗi… à tớ đang nói gì vậy nhỉ, cậu có thể không thích cà-phê và à…”

“Thứ Sáu này thì sao?” America ngắt lời.

“Tuyệt. Thứ Sáu lúc …”

“Tan học.”

“Phải rồi, tan học.” cô gái gật gật đầu và khẽ cắn môi dưới. America thích luôn cả hành động ấy.

Cả hai đứng im lặng vài giây trước khi America lên tiếng.

“America.”

Cô gái hơi nhíu mày.

“Nước Mĩ làm sao?”

Con bé đảo mắt.

“Hài đấy. Tớ là America Chavez, cứ gọi là America.”

“Oh. Xin lỗi. Tớ thích tên cậu.” cô nhận xét. “Tớ là Katherine Bishop. Hay Kate cho gọn.”

“Vậy tớ sẽ đợi cậu ở cổng trường vào thứ Sáu nhé, Kate.”

“Ừ.” Kate mỉm cười. Cả hai lại đứng đơ ra vài giây trước khi America chỉ một ngón tay vào cô gái.

“Cậu đang vội, nhớ chứ?”

Cô mở miệng ra định nói và lại ngậm lại.

“Ôi trời, mẹ nó.” Kate lầm bầm rủa và quay người bỏ đi. Cô gái vẫy tay với America.

America nhìn theo Kate và nhận ra cô lại quay trở lại vội vàng như lúc nãy. Lại quên gì nữa à?

“Đây là số của tớ.” Kate nói và lôi bút ra viết vội vào tờ giấy note, đưa cho con bé. Sau đó cô lại vội vàng bỏ đi sau khi mỉm cười ngại ngùng.

Đáng yêu.

 

= = = = =

 

Một tuần đi học trôi qua.

America cho rằng việc thay đổi trường mới cũng không tệ lắm.

Nó được thầy giáo khen với đề tài khoa học của mình (mà trong đó Peter đã tỏ ra rất có ích và giúp con bé ), nhận ra hamburger ở trường khá ngon, dần nói chuyện nhiều hơn với mọi người và có một buổi hẹn khá vui với Kate. Và sẽ có thêm nhiều buổi hẹn khác nữa.

Hơn tất cả, hôm nay có lẽ là ngày nó cảm thấy tâm tình dễ chịu nhất.

Thế nên nó quyết định nhặt một người đàn ông nằm gần bờ hồ về nhà.

Ừ, nó nhặt về một người đàn ông.

Peter chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, bị cô gái túm cổ lôi về.

Chàng trai đưa tay dụi dụi mắt. Có lẽ cậu cần một viên aspirin, hoặc một con dao. Cậu bỗng cảm thấy một sự thúc ép mãnh liệt, nói rằng cậu cần cầm con dao lên và đâm vào mắt mình.

“Cái gì đây?” cậu hỏi và khẽ nhăn mặt.

“Anh phải hỏi là ‘ai đây’ chứ? Anh ta là con người.” con bé nhún vai.

“Cho dù là em moi anh ta ra từ đống nào đi nữa thì làm ơn hãy mang anh ta trả về chỗ cũ.” Peter xoa xoa thái dương.

Loki nghe thấy tiếng nói chuyện dưới nhà và đoán rằng America đã về. Hắn đi xuống, muốn nói với cô gái rằng hắn thích ăn lasagna và rằng cô gái hãy nấu món đó cho bữa tối.

Hắn dừng ở cuối chân cầu thang khi nhìn thấy America đang túm cổ áo phía sau của một người như thể cầm túi đi siêu thị, và đầu người kia ngoẹo một bên vì anh ta đang bất tỉnh.

Cả Peter lẫn America nhìn về phía hắn.

Loki nhìn hai người, và lại chuyển qua nhìn vào người trên tay America.

Họ cứ đứng như thế cho đến khi Loki khẽ nghiêng đầu qua một bên và nói.

“Người kia cần phải tắm.”

 

= = = = =

 

Peter xắn tay áo qua khuỷu tay và vất vả gội đầu cho người đàn ông mà America nhặt về. Cậu đã rất ngạc nhiên khi cởi áo anh ta ra và nhận thấy cánh tay kim loại và gương mặt không thể thân quen hơn của người nọ. Đó là Winter Soldier. Đó là James “Tôi giết cậu nếu cậu chọc tôi điên” Bucky Barnes. Trong số những người con bé nhặt về được, America đã nhặt về một sát thủ .

Đó là một rắc rối khác mà ngạc nhiên rằng, lần này không phải do Peter trực tiếp rước vào người.

Bucky vẫn bất tỉnh,  nên Peter để người đàn ông  ngồi trong bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn và nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho anh ta vì có vẻ như đã một thời gian rồi anh ta chưa thay đồ. Cậu cố gắng để ý từng thay đổi nhỏ nhất của người đàn ông, tránh việc xui xẻo bị bóp cổ bằng cánh tay kim loại sáng loáng kia.

“Trong đấy ổn chứ? Cứ la lên và em sẽ vào cứu anh.” giọng America vang lên từ bên ngoài phòng tắm.

“Nếu em nhận thấy việc tắm cho một người có thể giết mình bất cứ lúc nào là ổn thì, ừ, anh cực kì ổn.” Peter làu bàu trong miệng nhưng vẫn đủ để cô gái ngoài cửa nghe thấy.

“Anh có thể vứt anh ta ở ngoài cửa nhà ngay từ đầu mà.” con bé nói. Nó không cần phải nài nỉ nhiều để Peter cho phép Bucky ở lại và thậm chí còn chăm sóc cho anh ta. Cô gái biết thừa cậu là kiểu người gặp khó khăn trong việc không cảm thấy có trách nhiệm với tất cả mọi người.

“Em có thể vứt anh ta ở nơi quái nào đó anh ta đang nằm ngay từ đầu mà.” Peter nhại giọng con bé đầy mỉa mai.

“Này, anh có thể nhặt mèo về khi anh thích còn em thì lại không à?” America nói, khoanh tay trước ngực và bĩu môi dù con bé biết chàng trai không thể thấy được.

Peter đảo mắt.

“Mèo và người là hai phạm trù khác nhau. Người ta không nhặt người về nuôi và cho anh ta ăn hột mèo vào mỗi bữa ăn.”

“Anh có thể cho anh ta ăn hột mèo để tiết kiệm.” America nhếch miệng.

Peter không thể tin được mình lại dành thời gian ra để cãi lý với con bé thay vì tập trung vào quả bom nổ chậm mà cậu đang kì cọ.

Cuối cùng chàng trai cũng xong và lấy đồ của mình cho Bucky mặc. Vì đồ của Peter nhỏ hơn so với cỡ của người đàn ông nên phần bụng của anh ta lộ ra và cái quần dài ngắn lên lưng chừng bắp chân.

America cố không cười. Dù vậy con bé vẫn nhận một cái lườm từ Peter khi chàng trai giao Bucky cho con bé để nó mang anh ta lên phòng.

Loki ngồi vắt chân nhâm nhi trà và đọc sách dưới phòng ăn khi Peter đi vào, người ướt vì lôi Bucky ra khỏi bồn tắm.

“Cậu cần đi tắm đi.” hắn nhận xét khi nhìn chàng trai qua tách trà đang uống.

Peter không trả lời. Cậu chỉ ngồi phịch xuống ghế, quá mệt để đáp trả.

“Thứ đó sẽ ở lại đây sao?” hắn hỏi sau một lúc im lặng, không quá tò mò nhưng cũng đủ để thể hiện hắn đang quan tâm đến vấn đề.

Peter ngồi thừ ra nhìn về phía cửa bếp. Mãi một lúc sau cậu mới khẽ gật. Chàng trai không thích cái cách Loki gọi Bucky, nhưng cậu vẫn chưa muốn tiêu tốn thêm năng lượng vào việc giao tiếp.

“Chà, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi nếu giữa đêm cậu bị hắn moi ruột bằng bàn tay kim loại đó đấy.” hắn nói với giọng điệu thản nhiên và quay về với cuốn sách, cứ như thể hắn thật sự không quan tâm nếu chàng trai bị giết khi đang ngủ.

Thật ra hắn không quan tâm.

Có lẽ vậy.

“Peter này.” giọng America kéo Peter về với thực tại. Loki quay qua nhìn con bé, toan nói với nó hắn muốn ăn lasagna nếu con bé hỏi về bữa tối.

Cả hai hơi mở to mắt khi nhìn thấy người đứng sau lưng America.

Bucky đang giữ hai tay của cô gái sau lưng và nhìn về phía hai người, bàn tay kim loại khẽ siết nhẹ quanh gáy con bé. Mặt America không có vẻ hoảng sợ, nó giống như là bối rối hơn. Cả hai không động đậy cho đến khi Loki khẽ nhướn lông mày và hỏi.

“Sao cô không đấm hắn đi? Chờ ra lệnh nữa sao?”

“Câu hỏi hay đấy.” Peter làm vẻ mặt đồng ý với Loki và nhận cái gật đầu cảm ơn về lời khen ngợi từ vị thần .

America khẽ đảo mắt.

“Nhưng em nhặt anh ta về mà. Anh không thể làm hại thứ anh mang về được.” con bé bỗng nói bằng tiếng Tây Ban Nha.

“Anh ta không phải mèo hoang.” Peter trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha, hiểu rằng con bé không muốn Bucky hiểu được. Cậu nhìn con bé như thể nó có vấn đề nghiêm trọng với việc phân biệt giữa người và động vật.

“Anh ta không muốn làm hại em, anh ta chỉ đang hoảng sợ thôi.” con bé nói.

“Cậu Barnes, cậu sẽ không phiền buông cô gái ra chứ?” Loki chợt nói với chất giọng lịch sự của mình. America hơi ngạc nhiên trước việc hắn chủ động cứu cô gái. “Tôi cần người nấu bữa tối.” … Hoặc không.

Bucky khẽ cau mày. Anh ta nhìn dò xét về phía hai người đàn ông đối diện, nhận thấy không có ý định tấn công hiện lên trên mặt họ. Các cơ bắp của họ cũng hoàn toàn thả lỏng, và nhịp thở khá đều đặn. Anh ta chuyển ánh nhìn qua con tin trong tay. Cô gái có vẻ lúng túng chưa biết làm gì.

“Cậu Barnes, sao cậu không ngồi xuống và chờ bữa tối nhỉ? Tôi đoán là cậu khá đói rồi đấy.” Loki nhếch miệng cười và đặt cuốn sách xuống, đan hai tay vào nhau và hướng toàn bộ sự chú ý của mình về người đàn ông đang có dấu hiệu thư giãn hơn.

Bucky nhìn hắn ta. Các ngón tay quanh cổ America lỏng dần ra.

“Peter, hãy đi lấy vài món nhẹ cho cậu Barnes đây trong khi chờ bữa tối chứ nhỉ?” Loki tiếp tục nói và hơi dời ánh nhìn về chàng trai tóc nâu. Hắn hành động cứ như thể mình là chủ nhà vậy, và điều đấy khiến America đảo mắt.

“Tôi …” Peter hơi ngập ngừng , thật sự không biết vị thần nghịch ngợm đang toan tính gì. Cho dù hắn đang muốn làm gì đi nữa, thì tốt nhất hắn hãy cứ tiếp tục đi vì cậu nhận thấy vai của Bucky đang dần thả lỏng.

Loki đứng lên từ từ và Bucky khẽ giật mình, trở lại trạng thái phòng thủ và dồn mọi giác quan vào người kia.

Vị thần tiến lại gần người đàn ông, từng cử động đều tự nhiên và tự chủ. Hắn biết mình đang làm gì, và hắn biết mình có thể làm dịu con người này, thậm chí hắn có thể chơi đùa một chút với tâm trí người kia. Nhưng chưa phải lúc này.

“Peter, món nhẹ và trà cho vị khách đâu nhỉ?” Loki nhắc, vẫn nhìn vào mặt Bucky và khẽ mỉm cười. Người đàn ông chợt nhận ra bàn tay của hắn đã ở trên vai mình từ khi nào. Từng ngón tay thon dài của hắn khẽ bấu nhẹ vào vai và trượt dần xuống bả vai anh, còn bàn tay kia khẽ nắm lấy cổ tay của cánh tay kim loại, nhẹ nhàng và bình tĩnh kéo nó ra khỏi cổ America.

Peter khẽ rùng mình.

Cái khiến cậu sợ bây giờ chính là việc chàng trai chợt nhận ra mình đang ở chung phòng với hai kẻ nguy hiểm hàng đầu trong danh sách truy nã.

Một bậc thầy tâm trí và một sát thủ luôn trong trạng thái bất ổn.

Nhưng chàng trai không muốn nghĩ về nó lúc này. Cái cậu cần làm bây giờ là làm cho người đàn ông tóc nâu dịu lại. Cậu đứng dậy đi tìm bình trà và ít trà nhài – trà nhài có tác dụng an thần, sau đó cắt một miếng bánh dâu mà America làm hôm qua trong khi chờ trà ngấm.

Loki vẫn giữ nụ cười của mình, nửa ép buộc nửa dịu dàng ấn Bucky ngồi xuống bàn.

“America, đi làm bữa tối đi.” hắn nghiêng đầu nhìn cô gái với nụ cười khiêu khích. Hắn biết đây là một cơ hội tốt để sai khiến con bé vì thường ngày nó vốn là đứa cứng đầu, và vị thần không muốn bỏ lỡ điều ấy.

Con bé khẽ liếc hắn và hừ mũi. Nó cố tình nghiêng người ghé tai hắn mà thì thầm vào. “Không ai có thể ra lệnh cho America cả, cưng ơi. Ngày mai anh sẽ hối hận đấy.” Nói đoạn con bé quay người, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu bữa tối.

Loki khẽ đảo mắt. Hắn để ý thấy Bucky đã hạ rào chắn của mình xuống và chỗ nhăn giữa hai chân mày anh ta dần giãn ra khi Peter đặt đĩa bánh xuống và rót cho anh ta tách trà.

Chàng trai cho thêm ít đường vào và rót thêm cả chút sữa – điều này làm Loki hơi khó chịu. Kiểu người quái nào lại uống trà nhài với sữa chứ?!

Thế nhưng có vẻ người quái nào đấy lại là Bucky. Anh ta uống nó và nét mặt lại giãn ra thêm một chút.

Peter cố kìm lại để không thở dài. Đây sẽ là bữa tối kinh khủng nhất cậu từng có trong cuộc đời mình.

 

= = = = =

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp