[Spideypool] Peter and his friends - Peter và những người bạn

Chap 3


4 tháng

trướctiếp

 


Hai tháng nhanh chóng trôi qua và Peter thấy vui vẻ hơn bình thường vì cậu có cà chua để ăn vào bữa tối. Nhưng có hai người không vui vì cà chua là thứ họ không thích lắm, và giờ thì ngày nào cũng có cà chua trên đĩa của họ. Thịt viên sốt cà, đậu phụ sốt cà, cá thu sốt cà, canh cà, súp cà, salad với cà là thành phần chính,… Nếu bây giờ họ một ngày bỗng dưng biến thành quả cà chắc cũng không có gì lạ.

Cà chua ra quả cũng là lúc mùa thu dần đến.

Còn hai tuần nữa America sẽ đi học và Peter dẫn con bé đi mua ít sách vở và đồ dùng học tập vì đống đồ nó mang theo hoàn toàn không có gì ngoài quần áo và đồ đạc cá nhân. Cả hai mua cả giấy dán tường mới vì giấy dán tường ở nhà đã tróc ra nham nhở và lộ ra những mảng tường ẩm mốc.

“Em muốn mua cái này.” America chỉ vào cuộn giấy in hình dải ngân hà. “Trông như vũ trụ thu nhỏ.” nó nhận xét thêm vào khi Peter nhìn cuộn giấy.

Chàng trai gật đầu và mua về.

Phòng Peter sẽ có giấy in hình Spider-man. Gì? Đôi khi người ta cũng có quyền hâm mộ bản thân chứ.

Phòng của Loki, vì hắn nói mua gì cũng được  miễn đừng mang thứ kinh khủng nào đó về, nên Peter quyết định mua giấy có nền xanh nhạt và hoa văn xanh đậm nhã nhặn. Hi vọng vị thần khó tính sẽ thích nó.

Cả hai quay về nhà, tiện thể ghé siêu thị mua trứng và ít thứ khác về làm bánh.

Peter vô tình gặp người hàng xóm có con chó và bị anh ta chặn lại nói chuyện. Bữa tối lần trước Peter đi ăn với người nọ và nhận ra anh ta hoàn toàn là một người tốt bụng, dễ tính, không giống như America nói. Từ lần đó thỉnh thoảng James – tên của người đàn ông, lại  mang bia sang, hai người ngồi ở vườn của Peter và nói chuyện. Chàng trai cũng có để ý mỗi khi anh ta nói những câu tán tỉnh và những lúc như thế Peter cố tình lảng sang chuyện khác.

Có lẽ cậu chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, chưa phải lúc này.

Nhất là khi cậu còn là Spider-man, tức là vị-anh-hùng-đi-đến-đâu-gây-thù-đến-đó. Việc yêu một người bình thường sẽ khiến họ gặp nguy hiểm, đó là điều cậu học được từ mối tình với cả M.J lẫn Gwen.

America lẻn đi khi thấy hai người nói chuyện với nhau, không muốn trở thành người thừa. Con bé cho tay vào túi áo và đi vòng quanh, tiện tay bỏ sữa và mấy gói Cheetos vào giỏ. Nó nhìn lên các quầy hàng, lơ đãng ngó xung quanh xem còn cần gì nữa không.

Bỗng dưng nó va vào ai đó.

“A … Xin lỗi.” con bé nói và nhìn người trước mặt. Anh ta mặc áo khoác xám, kéo nón trùm kín đầu, thành ra chỉ có thể thấy nửa dưới khuôn mặt. Nó để ý thấy mấy lọn tóc chỉa ra ngoài vành nón và đoán rằng người kia có tóc dài. Người kia có vẻ không mấy bận tâm lắm, anh ta chỉ gật đầu và bỏ đi.

Tay trái anh ta khẽ quẹt nhẹ vào bả vai America và con bé nhận thấy nó cứng một cách lạ thường. Con bé quay ra sau nhìn theo người kia. Nó nhướn một bên lông mày và khẽ nhún vai khi người kia đã khuất dạng.

 

= = = = =

 

Một buổi tối như bao buổi tối khác.

New York yên bình và xinh đẹp về đêm, ánh đèn đường lẻ bóng hắt xuống những con phố vắng, im lặng và trầm mặc.

Đôi khi vẫn có người đi lại, tiếng gót giày gõ tạo thành nhịp, vang vọng khắp những con hẻm nhỏ. Tiếng gió thổi qua những kẽ hở đường ống nước, tiếng nhạc văng vẳng đâu đó, giai điệu của những bản nhạc xưa cũ nhẹ nhàng và hoài cổ.

Tất cả hòa vào nhau, uyển chuyển và gợi chút lẻ loi.

Peter bắn tơ phóng qua tòa nhà này đến tòa nhà khác, cảm nhận không khí mát lạnh của buổi tối.

Chàng trai đi tuần và dường như hôm nay là một ngày vô cùng yên bình. Không tiếng la hét thảm thiết, không cướp giật, không đánh nhau, không tiếng còi cảnh sát vang khắp đường phố. Chỉ có tiếng cười nói của một vài cặp đôi, tiếng xe, tiếng đóng cửa của những cửa hàng.

“Có lẽ mình cũng về ngủ thôi.” Peter lẩm bẩm với bản thân và đưa tay phóng tơ về phía một tòa nhà. Cuối cùng cậu đáp xuống trên sân thượng của một tòa nhà khác, nơi gần với trạm xe buýt. Vì cậu ở ngoại ô, nên việc sử dụng tơ và bay qua bay lại không phải ý hay cho lắm khi mà nhà ở đó không xây quá cao và san sát nhau như trong nội thành.

Chàng trai lấy cái túi được giấu sao chậu cây trên sân thượng ra và mở nó ra, có ý định thay thường phục và xuống bắt xe buýt. Hoặc đi bộ. Chắc là phải đi bộ rồi. Peter thở dài khi nhìn vào điện thoại và thấy đã qua giờ hoạt động của xe buýt.

Cậu cầm quần áo đứng dậy tính tìm chỗ khuất một chút để thay đồ. Không thể cứ đứng trên nóc nhà người ta và trần truồng được. Cậu quay người lại.

Peter bỗng giật bắn người khi thấy có kẻ đứng nhìn mình ngay sau lưng. Hắn ta đứng khuất trong bóng tối, cách Peter một khoảng nhất định. Chàng trai hoàn toàn không biết hắn đứng ở đấy.

“Ai đấy?” cậu hỏi nghi hoặc, khẽ nheo mắt để nhìn rõ hình dáng người kia. Chỉ có một số lần giác quan nhện của Peter không nhói lên, và những lần đấy thường không có kết quả hay ho chút nào.

Người kia khẽ cười khúc khích và bước ra chỗ sáng hơn, để lộ ra dáng người cao lớn và bộ đồ đỏ đen không lẫn vào đâu được.

“Cứ tưởng sẽ được thấy cậu khỏa thân chứ, Spidey.” hắn nói và cười nhăn nhở dưới lớp mặt nạ.

Peter đảo mắt.

Là Deadpool. Gã lính đánh thuê mồm mép. Tên biến thái nhiều chuyện.

Bằng một cách quái quỷ nào đó, Peter luôn đụng mặt hắn khi đi tuần thành phố. Hắn không có vẻ gì muốn tấn công cậu, chỉ là luôn xuất hiện bất ngờ và im lặng nhìn chàng trai cho đến khi cậu giật mình phát hiện ra. Một dạng như kẻ bám đuôi.

“Anh muốn gì?” Peter hỏi với giọng khó chịu. Chàng trai mệt mỏi, buồn ngủ và đói bụng, thế nên cậu chỉ muốn về thật nhanh chứ không phải đứng đây tám nhảm với gã nhiều chuyện nhất thế giới.

Deadpool tỏ vẻ thất vọng. “Thôi nào, cậu không thích tôi đến vậy sao?”

“Nếu anh cứ tiếp tục làm mấy cái trò dị hợm như đứng sau lưng tôi thì, ừ, tôi không thích anh.”

Deadpool khẽ cười.

“Vì cậu rất dễ thương khi không để ý có người khác ở quanh mình.”

Peter đảo mắt. “Cái lý do kiểu quái gì vậy chứ.” cậu thở dài. “Nghe này, tôi không hiểu sao anh cứ đi theo tôi làm gì trong khi thậm chí tôi còn chả dính líu tới anh, cũng chưa bao giờ bắt chuyện với anh cả. Và–”

Peter bị cắt ngang khi một tiếng gì đó nghe như phát ra từ bụng cậu.

À ừ, thật ra nó phát ra từ bụng cậu.

Chàng trai đỏ mặt khi thấy Deadpool bật cười, và cậu cảm ơn là mình đang đeo mặt nạ.

Người đàn ông tiến lại vài bước.

“Đói bụng hả? Có muốn đi ăn cái gì đó không?” hắn hỏi.

“Không. Tôi về nhà mới ăn.”

“Tôi đãi đấy.”

Peter suy nghĩ một lúc.

“Làm sao tôi chắc được anh không bỏ thuốc vào chờ tôi bất tỉnh và cắt đầu tôi chứ?” cậu hỏi sau một lúc im lặng.

Deadpool lại cười. Giọng hắn trầm và rung, đó là thứ duy nhất khiến Peter thấy thích ở người đàn ông này. Và cả thân hình của hắn nữa, nhưng sẽ không có chuyện cậu muốn thừa nhận điều đó.

“Đi thôi.” hắn quay người và hất đầu, tỏ ý muốn chàng trai đi theo.

“Sao tôi lại phải theo anh chứ?!” Peter nói với theo khi người đàn ông nhảy qua nóc tòa nhà bên kia. Cậu đảo mắt và thở hắt ra khi nghe tiếng cười khúc khích của hắn.

Peter bắn tơ theo sau Deadpool.

Vì Chúa, Peter thật sự là kiểu người thích rước rắc rối vào người.

 

= = = = =

 

Cả hai đứng xếp hàng ở một xe taco nhỏ đậu gần khu người Mexico. Gọi là xếp hàng chứ thật ra chỉ có Deadpool và Peter đứng đấy. Người bán hàng ban đầu không ngạc nhiên lắm trước sự xuất hiện của Deadpool, điều đó cho thấy hắn là khách quen ở đây. Tuy nhiên người kia lại mở to mắt khi thấy theo sau gã lính là ai. Phải mất một lúc nhìn chằm chằm ông ta mới quay lại với thực tại và làm hai cái taco cho hai người.

Họ cầm lấy taco và ngồi ở ghế gỗ ở công viên gần đấy.

Trời đã tối, nhưng chưa quá muộn để ngăn những cặp đôi hẹn hò với nhau. Họ đi ngang qua chỗ Deadpool và Peter với ánh mắt tò mò, một số người nghĩ đó là cosplay hay gì đó đại loại thế, cho đến khi họ nhìn thấy súng và kiếm của Deadpool là hàng thật. Một số cặp cố đi qua thật nhanh, một số dừng lại và hỏi Peter liệu cậu có thể kí tên lên áo họ. Sau một lúc thì công viên vắng dần.

Peter cảm thấy kì quặc khi hai thằng đàn ông ngồi với nhau trên một cái ghế và im lặng ăn. Cậu khẽ ho và toan bắt chuyện, nhưng người đàn ông đã lên tiếng trước.

“Ngon chứ?”

“Hả? À ừ, rất ngon.” Peter hơi lúng túng.

“Cậu có biết để làm ra một cái taco rất phức tạp không? Chỉ vỏ bánh thôi mà đã phải chọn lựa hai loại bột, nếu muốn giòn thì dùng bột bắp, còn muốn mềm dùng bột mì. Khi nhào bột nếu không dùng nước ta còn có thể dùng sữa nữa. Và cái bánh của cậu là nhân thịt viên, thì thịt viên người ta phải cho thịt băm, vụn bánh mì, trứng và cả tá các thể loại gia vị khác nữa. Khi nướng bánh thì –”

“Whoa whoa, ngừng lại nào anh bạn. Anh rủ tôi đi ăn chỉ để chia sẻ công thức làm taco thôi à?” Peter cắt ngang, nhướn lông mày lên mặc dù biết rằng hành động ấy không thể thấy qua lớp mặt nạ.

Deadpool nhìn cậu một lúc và chợt bật cười. Tiếng cười của hắn pha chút ngại ngùng và cả thật lòng.

“Xin lỗi, chỉ là tôi hơi hồi hộp.”

“Hồi hộp?” Peter cười. “Gì chứ? Anh là nữ sinh trung học à?”

Hắn lại cười to hơn, lần này có vẻ thật sự thích thú trước chàng trai.

“Rồi, hiểu rồi. Cậu thật sự là một anh chàng biết nói mỉa nhỉ.”

Deadpool ngừng một chút.

“Ý tôi là, tôi đã theo đuôi cậu khá lâu rồi, và cậu có vẻ không ưa gì tôi. Việc cậu bất chợt nhận lời theo tôi quả là khá lạ đấy, Spidey.”

Peter cắn một miếng taco. Chúa ơi, thứ này ngon kinh khủng.

“Tôi thường không từ chối lời mời đi ăn.” cậu ngừng một lúc để cắn miếng khác. “Nhắc đến việc theo đuôi, vì cái gì mà anh cứ theo tôi vậy? Đừng nói anh là fan cuồng của Spider-man nha.”

Deadpool cười. “Có thể nói vậy. Cậu khá tuyệt đấy, cậu biết chứ? Ừ, nhất là cặp mông.” hắn nói, khẽ thì thầm ở câu cuối như thể đang đồng ý với ai đấy.

Peter ngừng nhai. Cậu đã từng coi phim về những vụ như thế này. Gã điên nhân vật chính sẽ dụ dỗ cô gái tóc vàng xinh đẹp nào đó, trong trường hợp này cậu là cô gái đấy, sau đó hắn sẽ hiếp dâm và lột da cô ta ra hay cái gì đó kinh dị tương tự vậy. Và riêng vụ Deadpool tự nói với bản thân mình cũng đủ để thấy rõ ràng hắn sẽ thủ vai chính.

Chàng trai khẽ nuốt miếng taco nhai dở xuống và nhìn hắn. “Anh sẽ không hiếp dâm tôi đấy chứ?”

Deadpool nghẹn ngay miếng bánh đang ăn.

“Hụ … cái … cậu nói cái gì vậy?! Hụ!” hắn quay đi chỗ khác và ho sặc sụa. Hắn nghĩ là bánh lên đến tận mũi rồi.

Peter khúc khích và vỗ vỗ vào lưng người đàn ông.

“Tôi chỉ thấy anh khá là kì lạ thôi, và thường những người kì lạ tôi gặp sẽ hoặc là cố gắng treo cổ tôi lên, hoặc là cố xem dưới lớp mặt nạ này là ai và sau đó treo cổ tôi lên.”

Deadpool khịt mũi và quay qua phía chàng trai. Hắn nhìn cậu, thi thoảng ho một cái. Peter để ý gã lính rất hay nhìn cậu, không quá lâu cũng không quá nhanh, vừa đủ để khiến chàng trai vẫn thấy thoải mái nhưng đồng thời thấy trong bụng nhộn nhạo lạ thường.

“Tôi cũng rất muốn nhìn thấy cậu dưới lớp mặt nạ đấy.” cuối cùng hắn nói, khẽ nhếch miệng. “Và tất nhiên là bỏ phần treo cổ cậu. Tôi không có thói quen giết những người xinh đẹp.” hắn nháy mắt.

Peter khẽ đỏ mặt. Cậu thấy xấu hổ và có chút cáu cùng một lúc.

“Anh đang cố tán tỉnh tôi đấy à? Tôi là đàn ông đấy.” chàng trai dùng mu bàn tay đánh vào bả vai hắn.

“Chúng ta sẽ xem xét lại chuyện đó, nhóc con.” hắn bật cười.

“Tôi đã hai mươi tuổi rồi, là một ngươi hoàn toàn trưởng thành rồi!” Peter gắt.

Deadpool lại cười. Tiếng cười hắn thoải mái, sang sảng và khiến chàng trai muốn nghe hắn cười nhiều hơn.

 

= = = = =

 

Deadpool chia tay Peter ở chỗ mái nhà cũ.

“Cảm ơn vì bữa ăn.” Peter vỗ vai hắn trước khi người đàn ông bỏ đi.

Nụ cười giãn dần trên gương mặt hắn. Gã lính đột ngột đánh mạnh vào mông chàng trai khiến cậu kêu lên giật mình. Hắn bỏ chạy và nhảy qua nóc tòa nhà bên kia.

“Cậu hét như con gái ấy!” hắn cười ha hả và bỏ đi, lẫn vào bóng tối.

Peter đảo mắt. Tên khốn.

Chàng trai khẽ nhếch miệng. Có lẽ những điều người ta nói về gã lính điên khùng trước đây đều sai. Có lẽ hắn không đáng sợ lắm. Có lẽ vậy.

 

= = = = =

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp