[Spideypool] 4 steps to have a boyfriend

Chap 3


4 tháng


 

STEP 3: LÀM THÂN VỚI BẠN THÂN (KHÁC) CỦA NGƯỜI TA.

 

{Nếu tỏ tình mãi mà người ta không đồng ý thì chú mày nên xem lại bản thân.}

“Tao hoàn hảo, cảm ơn.” Hắn lầm bầm, tống mạnh bạo thìa ngũ cốc vào miệng. Lần này Peter mua ngũ cốc ngọt, và hắn nghĩ đó là do hắn thích ngũ cốc ngọt chứ không phải vì chàng trai thích nó. Peter không phải là kẻ hảo ngọt cho lắm.

{“Hoàn hảo”? Mày mới từ đâu chui ra vậy? Hành tinh ảo tưởng?}

[Cụm từ mà mày đang tìm là “kinh tởm đến hoàn hảo”.]

{Với cái mặt như pizza có gấp đôi lượng dứa kết hợp với mozzarella…}

[… và làn da như nạn nhân bị tạt acid…]

{…và khiếu hài hước thúi quắc. Đến tao còn thấy rùng mình khi tưởng tượng đến.}

“Bọn mày éo giúp được mẹ gì hết, bọn mày biết chứ?” hắn nói, nhìn chằm chằm vào cái TV – thứ duy nhất phát ra ánh sáng lúc này trong căn hộ được ánh đèn mờ mờ bên ngoài thắp sáng.

[Bọn này đang giúp đấy chứ.]

{Phải đấy, giúp chú nhận ra sự thảm hại của mình.}

[Giúp chú bỏ cuộc sớm để khỏi tốn thời gian và công sức.]

{Nghĩ đi nào, bạn hiền, Petey trông nóng bỏng như nồi lẩu ấy, còn mày trông như…ờm…}

[Món canh hầm đóng mỡ vào mùa đông?]

{Tao để ý là nãy giờ toàn nói về đồ ăn nhỉ?}

“Tác giả đói, tao đoán vậy.” Deadpool nói với vẻ mặt cau có, tống một thìa ngũ cốc khác vào. Hắn đang bắt đầu mất bình tĩnh khi mà hai giọng nói trong đầu cứ không ngừng nói, ồn ào không thể chịu đựng được.

{Dù sao thì, vấn đề là mày không nhận ra rằng Petey-pie đang dần phát bệnh với sự dai dẳng của mày.}

[Như một thằng con đòi hỏi, không ngừng làm phiền mẹ nó vậy.]

{Mẹ còn rất tươi trẻ, mẹ cần không gian và thời gian để tìm người yêu, tha cho mẹ đi mày.}

Hắn thở hắt ra, trán nhăn lại khó chịu, cầm điều khiển lên chuyển kênh liên tục  mong sao tìm được thứ gì đấy đủ hay để dời sự tập trung của mình khỏi hai giọng nói khó ưa trong đầu. Nhưng hắn không may mắn đến vậy vì các chương trình TV dường như không thể nào át đi được hai cái thứ ồn ào đang lải nhải. Cứ mỗi khi gã lính ở một mình và có việc gì đó thật sự cần hắn suy nghĩ kĩ càng thì hai giọng nói lại ồn hơn hẳn thường ngày, cứ như thể chúng muốn phá đám hắn vậy. Giống như khi hắn phá đám người khác.

[Mà nói mới nhớ, sao giờ này Petey vẫn chưa về ấy nhỉ? Ê, tao biết nè!}

[Vì cậu ta đã phát ngán với việc nhìn cái bản mặt mày rồi.]

{Khốn nạn! Ai cho mày giành thoại của tao!}

[Gì? Đánh nhau không?]

{Nhào vào!}

[Bố sợ mày chắc!]

“Sao bọn mày không tỏ ra có ích bằng cách ngậm mồm lại nhỉ?” hắn nạt hai giọng nói, và nghe thấy chúng nó cười như được mùa.

{Ôi nó nạt mình kìa mày!}

[Tao sợ vãi linh hồn rồi, mày thì sao?]

{Vãi phụ tùng luôn, há há há há há há há há!!!}

[Đây, thôi để anh giúp chú mày cua cậu ta cho. Trước hết, mày cần đi tắm.]

{Mày bốc mùi như mày vừa đi ra từ bãi rác thành phố vậy.}

[Sau đấy thì kiếm một bộ vest lịch sự mặc vào, mua một bó hồng và mời cậu ta đi ăn tối ở một nhà hàng nào đấy sang nhất New York.]

{Tao có ý hay hơn.}

[Sao?]

{Đi chết đi và giúp cậu ta đỡ phải dính vào một thằng bần như mày!}

[Huh, nghe có vẻ có lý hơn lời khuyên của tao.]

{Nhưng mà tùy mày nhé, đừng đổ cho anh nếu mày phá hỏng mọi thứ.}

Deadpool im lặng, dằn mạnh cái bát ngũ cốc xuống bàn. Hai giọng nói im đi vài giây, nhưng ngay sau đó lại cười phá lên. Chúng đang cười nhạo hắn, cười vào cái bản mặt của hắn. Gã lính từ từ đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

{Cho dù mày có đi ngủ thì vẫn phải nghe bọn tao nói, quên à?}

Hắn lơ đi Yellow, mở cái ngăn kéo tủ đầu giường lấy khẩu Colt M1911 ra, mở chốt an toàn và lên đạn, dí nó vào thái dương mình.

[Ê khoan, manh động quá đ-]

Nhưng tất cả những gì White có thể nói chỉ dừng ở đó.

 

= = = = =

 

Peter ngáp dài, mở cửa vào nhà. Cậu thấy lạ khi đèn tắt hết, nhưng nghĩ có lẽ do Deadpool lại đi đâu đấy nên không quan tâm lắm. Chàng trai dựa khuỷu tay vào tường, đè một chân lên giày của bên chân còn lại để cởi nó ra, tiện tay bật đèn lên.

Cậu cởi cái áo khoác ra, vắt nó lên cái móc đứng và để ý thấy đôi combat boots mà hắn hay đi để gần đấy. Vậy là hắn có nhà.

“Wade, tôi về rồi. Hôm nay đến lượt anh nấu ăn mà, lại ngủ quên à?”

Cậu ngáp lần nữa, đoạn lập tức ngừng ngay đấy khi ngửi thấy mùi thuốc súng. Mặc dù đã bay đi ít nhiều nhưng nó vẫn còn vương đâu đấy trong nhà, và tim cậu nhói lên khi nhận ra mùi thuốc súng, và cả mùi tanh nồng của máu, xuất phát từ phòng Deadpool.

“Wade?” cậu gọi, vứt cái ba-lô ngay sàn và từ từ đi vào phòng gã lính, cẩn thận không gây tiếng động.

Peter không thấy giác quan nhện nhói lên, vì thế cậu thử gọi hắn lần nữa. Vẫn không có tiếng trả lời nào. Chàng trai nhận ra không có mối nguy hiểm nào trong nhà nữa nên bước hẳn vào phòng gã lính.

Một mùi tanh bốc lên đến tận mũi.

Qua ánh sáng mờ mờ của căn hộ, cậu có thể thấy rõ Deadpool – kẻ đang nằm trên sàn với một vũng máu và một đống nhầy nhụa gì đấy dính trên giường và trên sàn, gần đấy là một khẩu súng. Cậu nghĩ mấy thứ nhầy nhụa đó là não.

“Cái quái gì thế này,…” cậu lầm bầm, khẽ nghiến răng và chạy vội đến chỗ hắn.

Peter quỳ xuống cạnh hắn, không biết nên làm gì lúc này. Chàng trai biết hắn có khả năng tái sinh cực nhanh, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy như mình vừa nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng quan trọng bị tước đi. Cậu không dám bật đèn lên, vì cậu sợ sẽ phải nhìn thấy hắn nằm một cách thảm thương trên sàn nhà. Cậu cũng không dám đụng vào hắn, vì cậu sợ rằng bằng một cách nào đấy, mình sẽ đụng đến lòng tự trọng của hắn khi làm vậy.

Vì thế Peter chỉ ngồi bệt xuống bên cạnh gã lính và vũng máu.

Bóng tối dần bao trùm, nền trời xám lúc nãy nay đã hoàn toàn trở thành một mảng đen kịt. Ánh sáng từ dưới đường không thể làm sáng hoàn toàn căn phòng, để lại những vệt mờ cùng ánh đèn lạnh từ ngoài phòng khách lọt vào.

Chàng trai mệt mỏi dựa người vào thành giường, khẽ nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được thứ gì đó đang dồn lên mũi và mắt mình, cay xè và khó chịu.

“Tại sao cứ phải làm vậy chứ?”

 

= = = = =

 

Deadpool thức dậy trên sàn nhà lạnh cóng, với ánh nắng ban ngày chiếu thẳng qua khung cửa sổ vào mắt hắn. Hắn thấy khá thoải mái vì lâu rồi mới được ngủ một cách yên bình mà không bị làm phiền bởi hai giọng nói trong đầu như vậy. Gã lính đưa tay qua đầu và vươn người.

“Anh dậy rồi đấy à?”

Deadpool giật mình khi nhận ra cạnh mình còn người khác. Peter ngồi đấy, trên chỗ máu khô đen của hắn, nhìn xuống gã lính bằng ánh mắt khiến hắn thấy như vừa bị đâm một cú ngay ngực. Như thể cậu ấy đang trách móc hắn. Như thể chính cậu ấy mới là người vừa cầm súng bắn vào đầu mình.

Không để gã lính có một lời giải thích nào, chàng trai chống tay đứng dậy, trông có vẻ hơi choáng váng.

“Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển đến ở với bác. Tối nay tôi sẽ sang ngủ nhờ nhà bạn, đừng chờ.” Cậu nói, sau đó đi về phòng mình. Hắn vẫn nằm đấy, chống tay nhỏm người dậy nhìn theo gót chân  của cậu rồi khỏi tầm mắt mình. Tối qua trời rất lạnh, và Peter đã ngồi dưới sàn suốt đêm.

Hắn bật dậy, chạy qua phòng cậu và thấy Peter đang bắt đầu sắp xếp quần áo vào cái ba-lô.

“Tôi có thể giải thích-”

“Giải thích gì?! Anh nghĩ tôi còn muốn nghe giải thích à?!” Peter chợt quát lên, quay ra sau nhìn hắn, “Đó là lý do tại sao tôi không muốn nhận lời hẹn hò với anh đấy! Vì anh quá bất cần! Tôi không muốn biết anh lo chuyện gì, nhưng cứ việc bắn vào đầu mình cho xong chuyện và để tôi chứng kiến cảnh đó, anh nghĩ như vậy là cách hay sao?!”

“Peter-”

Chàng trai lắc đầu, quay mặt đi tiếp tục thu dọn đồ đạc, “Không, đừng gọi tôi như vậy. Anh biết tôi sẽ mềm lòng. Như vậy thật không công bằng, Deadpool. Không công bằng tí nào.”

Hắn, gã lính với cái mồm máy khâu, nay trở nên im lặng trước giọng nói khản đặc của một chàng trai. Của người mà hắn cảm thấy quá sợ hãi để nhìn vào mắt cậu ấy lúc này.

Gã lính cứ đứng đấy cho đến khi Peter thu dọn vội vàng xong đồ đạc, đi ngang qua mặt hắn và vào phòng tắm thay đồ, sau đấy ra ngoài đi giày vào. Hắn thấy tay cậu ấy run, và cả cái cách chàng trai thậm chí đi không vững.

Cho tận đến khi cánh cửa đã đóng lại, Deadpool vẫn không dịch chuyển.

 

= = = = =

 

Peter đã đi được hai tuần. Cậu ấy không đòi lại tiền nhà, cũng không liên lạc với hắn nữa. Chàng trai thậm chí cũng không về nhà để lấy nốt đồ đạc, mà chỉ nhờ Gwen – cô bạn thân – về lấy giùm. Họ chỉ gặp nhau khi làm nhiệm vụ, nhưng cả hai đều tránh giao tiếp ngoại trừ những lúc quá cần kíp. Hắn để ý, dường như cậu gầy đi một chút.

“Này, tên khốn.” Tony ngoắc hắn sau một vụ mệt mỏi khác. Peter đã chuồn lẹ trước khi có ai đó kịp nhìn thấy cậu ta.

Gã lính chỉ vào mặt mình và nhìn xung quanh, “Anh gọi tôi á?”

{Trong đám thì mày là đứa duy nhất hợp với “tên khốn” nhất còn gì.}

[Anh ta trông như vừa bị ai đó đấm vào mặt vậy.]

{Sự thật là anh ta vừa bị đấm vào mặt.}

“Cậu đã làm gì với Spidey hả?”

“Làm gì?” hắn hỏi. Hắn không kể chuyện giữa họ cho ai nghe cả, và hắn cũng khá chắc rằng Peter không phải kiểu người đi bô lô ba la lên về những chuyện như thế, thế nên việc Tony hỏi khiến hắn có chút khó chịu.

Bộ giáp của Tony không diễn tả được biểu cảm của anh ta, nhưng hắn cảm thấy như có một luồng không khí ngột ngạt bao trùm mọi thứ xuất phát từ nó. Hắn hơi lùi lại, tính lượn trước khi người đàn ông nổi đóa, cho dù là vì lý do gì đi nữa. Nhưng trái ngược với dự đoán của hắn, anh ta chỉ bỏ đi.

“Trông hai người thật là ngứa mắt mà.” Anh ta nói, và điều đấy khiến hắn muốn cầm cái gì đó ném vào anh ta. Tên hống hách.

“Anh với cái biểu tượng của nước Mỹ mới là ngứa mắt!” hắn nói với theo và nhận ngay một tia repulsor nhắm về phía mình.

 

= = = = =

 

Gã lính nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn khẽ rên lên, kéo mình dậy khỏi cái sofa và đống vụn khoai chiên, lê bước đến cái cửa. Từ ngày Peter chuyển đi, gã lính chỉ ăn mấy thứ linh tinh này cho qua chuyện, sau đó nằm ỳ ra như mấy tên độc thân vô công rỗi nghề, nốc bia đầy bụng và ngủ một mạch tới tận năm sau.

[Sự thật là trước giờ chúng ta đã sống như vậy rồi.]

{Đây chỉ là trở về với cuộc sống không có bạn cùng nhà thôi.}

“Sao cũng được.” hắn lầm bầm, cho tay vào áo gãi gãi bụng, mở cửa ra.

Gwen đứng ở bên ngoài, với cái áo khoác màu be và khăn quàng đen quấn quanh cổ. Trời bắt đầu trở lạnh mấy hôm nay và hắn có thể thấy điều đấy qua cái mũi đỏ lên của cô gái.

“Chào anh,” cô gái cười, “Anh mặc mỗi áo thun thôi à? Sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Hắn rút tay ra khỏi cái áo, cho ra sau đầu xoa gáy. “À ờm tôi quen rồi… Vào đi.”

Gwen bước vào sau khi gã lính đã tránh đường cho cô, cởi áo và khăn ra, sau đó tháo giày. Deadpool đi vào trong bếp trong khi cô loay hoay với đôi giày, nói vọng ra, “Cô muốn uống gì ấm chứ? Trà? Cà-phê? Cacao?”

“Tôi sẽ uống cacao, cảm ơn.” Cô nói, đi đến cái sofa và ngồi xuống. Cô cầm mấy chai bia rỗng đang nằm lăn lóc dưới đất lên, xếp chúng thành hàng dưới chân bàn cà-phê, sau đó thu dọn đống vỏ hộp pizza rỗng và đi đến thùng rác bỏ chúng vào.

“Thật xin lỗi vì nhà bừa bộn.” hắn nói vọng ra, giọng ngại ngùng.

{Ngại éo. Mày không lừa được ai đâu.}

[Đấy là phép lịch sự, thằng ngu.]

{Phép lịch sự? Không thằng nào được phép tỏ ra lịch sự trong nhà tao!}

[Nhưng cô ấy là một quý cô đáng mến, mày không thấy xấu hổ sao?]

{Chắc cũng có một tẹo…}

[Tốt.]

{Đừng nói như thể mày là mẹ tao!}

[Đừng nói như thể mày có mẹ!]

{Damn!}

“Hình như vẫn còn một ít đồ trong phòng cậu ấy nhỉ? Có lẽ hôm nào đấy tôi sẽ dọn chúng và chuyển phát đến nhà cậu ấy, cô không cần phải đến nữa.” hắn nói, đi ra từ trong bếp với một cốc cacao. Hắn đặt nó xuống trước mặt cô gái và ngồi phịch xuống ghế, gác chân lên bàn như thói quen.

[{Má, bỏ chân xuống coi thằng kia.}]

Hắn bỏ chân xuống và nhìn Gwen. Có lẽ là do hắn tưởng tượng, nhưng hình như cô ấy đang cười khinh hắn.

“Thật không hiểu anh có gì tốt mà Peter lại thích cho được,” cô gái lầm bầm trước khi cầm cốc cacao lên uống, sau đấy đặt nó xuống và cho chân lên ghế, kiếm thêm chút hơi ấm từ lớp vải thô, “Tôi không đến để lấy đồ. Tôi đến để nói chuyện.”

Hắn nhướn một bên đã-từng-là-lông-mày lên, nhìn cô gái tò mò. Deadpool đã đoán được cô muốn nói về vấn đề gì, và hắn cho chân lên ngồi xếp bằng trên ghế, chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện dài và có lẽ sẽ vô cùng nặng nề.

“Rồi, bắt đầu đi.” Hắn nói như thể đang có cuộc hẹn với nha sĩ và ông ta sắp nhổ răng hắn.

Gwen thở ra, “Thứ nhất, cậu ấy đã khóc và kể cho tôi chuyện anh làm.”

Hắn mở miệng ra tính nói gì đấy, nhưng cô gái nói tiếp luôn, “Không phải cậu ta tự kể đâu. Tôi đã phải cạy miệng Peter cả tuần đấy, và cũng mới chỉ kể cho tôi hôm qua thôi.”

Hắn khẽ gật đầu. Bình thường hắn nói như một cái máy, nhưng cứ hễ có chuyện gì liên quan tới Peter là hắn lại tự động ngậm miệng lại. Cậu ấy như nút tự ngắt của gã lính vậy.

Gwen nhìn hắn, đoạn cúi xuống nhìn vào bàn tay mình, “Peter chắc chắn không kể cho ai nghe cả, chỉ có người thân và một số người bạn biết thôi, thế nên anh không biết cũng không lạ. Chuyện là, bác của cậu ấy đã chết sau khi bị một tên cướp bắn. Bố mẹ Peter đều đã qua đời từ khi cậu ấy còn rất nhỏ, vì vậy người bác ấy giống như bố của cậu ấy vậy.”

Trán hắn nhăn lại.

“Thế nên, cái việc anh làm ấy, giống như một sự tra tấn vậy, anh Wilson.” Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt xanh toát lên sự phẫn nộ hiếm thấy, nhưng đồng thời lại rất điềm tĩnh, phán xét hắn.

“Tôi biết anh có lý do để làm vậy. Không ai đang yên đang lành lại tự bắn mình, thế nên tôi chắc anh đã gặp khó khăn. Chỉ là, tôi muốn giải thích cho hành động của Peter và sự bất thường của cậu ấy… và mong anh có thể làm gì đấy. Tôi không thể giúp gì cho Peter cả, và nó khiến tôi đau lòng khi nhìn thấy bạn mình như vậy.”

Hắn đã định nói gì đó khi thấy cô gái gần như sắp khóc, nhưng ngay lập tức Gwen đứng lên, khịt mũi một cái và tằng hắng ngượng ngùng. “Xin lỗi vì đến đột ngột như vậy,” cô nói, sau đó cầm cốc cacao, hơi giơ nó lên, “Tôi nghĩ tôi sẽ uống nốt và đi về. Cảm ơn.”

Họ bỏ ra một khoảng thời gian để im lặng, với hắn đi theo cô gái và sau đó tiễn cô ra cửa. Khi Gwen đã ra ngoài và định đi, hắn gọi cô lại.

“Tôi,” hắn nói, cố gắng sắp xếp lại đống từ ngữ lẫn lộn trong đầu, “Tôi sẽ sửa lại chuyện này. Nhưng tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.”

Gwen mỉm cười, “Cái đấy anh phải tự lo thôi. Nếu tôi có thể giúp gì, hãy gọi vào số lần trước tôi đã đưa anh.”

Và với vậy, cô gái bước đi, tiếng giày gõ lộp cộp trên nền gạch, vang vọng trong hành lang rộng lớn.

 

= = = = =

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play