[Spideypool] 4 steps to have a boyfriend

Chap 4


2 tuần



STEP 4: THỬ LẠI LẦN NỮA! (Lần này kèm theo màn tỏ tình epic)

 

“Peter, ra mở cửa đi cháu!” May nói vọng ra từ bếp khi tiếng chuông cửa kêu lên.

Peter khẽ rên một tiếng, lười nhác ngồi dậy từ cái sofa. Cậu cảm giác như dạo này mình ngày một lười di chuyển, thậm chí có hôm cậu đã nằm cả ngày ngoại trừ lúc đi tuần.

Chàng trai vươn người và nghe một tiếng rắc sau lưng.

“Nghe như có hai hành tinh vừa va vào nhau sau lưng mình vậy…” cậu khẽ lầm bầm và đưa tay lên miệng ngáp dài, đi ra mở cửa, chuẩn bị gặp hoặc là bạn của bác, hoặc là Gwen.  Mong là Gwen, vì mấy bà bạn của May thường rất thích đụng vào người cậu, như xoa đầu, đánh mông hay ôm ấp chẳng hạn. Cậu luôn cằn nhằn với May về việc đấy, rằng cậu không còn là Petey-pie học tiểu học nước mũi thò lò nữa, nhưng May thường cười cho qua vì chính bà cũng hay làm thế.

“Đến đây đến đây.” Peter nói khi cái chuông cửa dường như đang bị hiếp bởi ngón trỏ của người đứng bên ngoài kia.

Cậu khịt mũi một cái, mở khóa và xoay tay nắm, mở cửa ra.

“…Chào.”

Cậu nhìn chằm chằm vào kẻ đứng bên ngoài. Hắn ta đang mỉm cười ngại ngùng và tay cầm bó hoa hồng giơ lên.

Chàng trai nhìn hắn thêm vài giây, sau đó lùi vào trong và đóng cửa lại.

“Khoan!” gã lính lập tức phản ứng lại, giơ bó hồng ra chặn cửa.

{Oh shit.}

[Đáng lẽ mày phải lấy TAY chặn cửa, không phải lấy bó hồng giá 70 đô để chặn.]

 

= = = = =

 

“Sao cháu không mở cửa?!” May cau mày đi ra từ trong bếp, lau tay vào cái khăn. Người phụ nữ đi ngang qua ghế chỗ Peter nằm để ra mở cửa và ngay lập tức bị chàng trai nắm tay kéo lại.

“Đừng!” cậu hét lên trước khi nhận ra mình đang hành động vô cùng khả nghi, “Đấy… ờm… đấy là một tên… ở trường… ờm…”

“Bạn cháu?”

“Bạn?.. À phải, vâng, bạn.” cậu nói, chỉ chỉ ngón tay lung tung vào không khí.

May nhướn một bên lông mày và khoanh tay trước ngực, “Thế sao cháu không mời người ta vào? Và cháu đã kết bạn với cái thể loại người gì mà cứ bấm chuông không ngừng như vậy?! Mà khoan đã, kia là hoa à? Sao lại có hoa kẹt ngay cửa thế kia?”

Người phụ nữ mất kiên nhẫn và lại toan đi ra mở cửa, có lẽ là để lườm người kia trước khi mời hắn ta vào nhà. Peter lại kéo bà lại và ngồi bật dậy.

“Không, đừng mở cửa… anh ta…” cậu cố gắng tìm lý do gì đó để May cứ mặc kệ vị khách không mời kia đi, nhưng có vẻ như khá là khó.

“Cháu bị quấy rối ở trường à?” May hỏi sau một lúc nhìn thằng cháu đang lúng túng.

“Hả?” Peter giật mình nhìn vào mặt bác mình.

“Người ngoài đấy là biến thái phải không?” chưa để chàng trai kịp trả lời hay thậm chí tiếp nhận thông tin, người phụ nữ giằng ra khỏi nắm tay của cậu, giận dữ đi đến cửa.

“Khoan!”

Nhưng May đã mở ra.

Deadpool đứng ngoài cửa, tay vẫn còn mải mê ấn ấn cái chuông, ngóc đầu lên nhìn người phụ nữ. Mặc dù hắn cao hơn bà rất nhiều, nhưng vì hắn đang còng lưng tập trung vào cái chuông còn May lại đứng thẳng và nhìn xuống hắn, khiến hắn trông như một thằng nhóc trước mặt bà.

“A… xin chào! Bà chắc là-”

Một bàn tay bay đến, nhắm thẳng vào mặt gã lính.

{Chúng ta…}

[Vừa bị ăn vả. Yep.]

{Lâu lắm rồi mới bị tát nhỉ?}

[Tao nhớ lần cuối là một cú từ Domino. Nghe “chát” một cái đã tai lắm luôn.]

{Cú này cũng đau phết, may mà có cái khẩu trang giảm bớt lực.}

Gã lính vẫn còn ôm mặt ngơ ngác nhìn thì May đã trợn mắt lên.

“Tôi sẽ báo cảnh sát nếu anh còn dám làm phiền cháu tôi! Giờ thì cút đi trước khi tôi-”

“May!” Peter chặn người phụ nữ lại trước khi bà kịp vớ lấy cây treo cờ dựng ngay góc tường để đánh hắn.

Chàng trai đã toan chạy lên phòng và leo qua cửa sổ trốn đi, nhưng nghĩ lại thì đây là nhà cậu và chả có lý do gì để cậu làm thế cả. Nhưng mà nếu cứ ở trong này và nhìn hắn bị May cho ra bã thì cũng không đành, vì cậu biết May bình thường tuy rất bình tĩnh và lịch sự với mọi người kể cả khi họ làm điều gì khiến bà cáu lên, nhưng chỉ cần đụng đến cậu là người phụ nữ lại vô cùng đáng sợ.

Và đó là lý do vì sao cậu đứng ngay đây, trong một tình huống vô cùng kì quặc.

 

= = = = =

 

Deadpool ngồi ngay ngắn trên cái sofa trong phòng khách nhà May, lưng thẳng và hai tay để ngay ngắn trên đầu gối.

{Mày là gì? Gái mới lớn? Bỏ kiểu ngồi đấy đi.}

[Và xích Petey của bọn tao ra chút.]

Nhưng hắn không xích được, vì chiều dài cái ghế có hạn và cả cậu lẫn hắn đều đang ngồi ở hai phía tận cùng rồi.

Họ ngồi đấy trong bầu không khí khó xử, nhìn vào lọ hoa đế trên bàn, bên trong có cắm bó hoa nát bấy của hắn.

{Tao thấy cũng nghệ thuật phết đấy chứ.}

[Ừ, chúng tỏa đều ra xung quanh.]

{Trông như chim lúc chưa dựng ấy nhỉ? Èo uột.}

[…]

{Gì nào?}

[Đéo có gì.]

Hắn muốn nói gì đó để không khí bớt căng thẳng, nhưng tất cả những gì hắn nghĩ được bây giờ là việc trông bó hoa thật sự rất buồn đời, và hắn sợ chỉ cần mở mồm ra là mình sẽ nói một trò đùa tệ hại nào đấy về nó.

May thay, May có ở đấy để giải quyết vấn đề. Người phụ nữ đi ra từ bếp với hai cốc cà-phê trên tay, đặt chúng xuống trước mặt hai người và ngồi xuống chính giữa họ – chỗ duy nhất còn trống trên cái ghế.

Bà vỗ vỗ hai tay lên đùi mình, nhoẻn miệng cười ngại ngùng, “Xin lỗi vì lúc nãy đã tát cậu. Tôi cứ tưởng Peter bị quấy rối và bị theo về đến tận nhà.”

Hắn cười, đưa tay lên xoa gáy, “À chuyện đó cũng thường xảy ra, không sao đâu.”

{Mày đang gián tiếp nói rằng mày là biến thái đấy.}

[Thông minh lắm.]

May không biết nói gì thêm, ngồi thêm một lúc trong cái không khí im lặng bất thường, sau đấy lại vỗ hai tay lên đùi và đứng lên.

“Bác chợt nhớ là Sarah hôm qua rủ bác đi mua sắm, nên bác đi nhé.”

“Không phải bác ấy vừa bị xe tông hai hôm trước à?”

May im lặng một vài giây, “Oh,” bà nói, “Vậy chắc là Lisa nhỉ?”

“Lisa đang có ca trực…”

May khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống đứa cháu, “Từ khi nào mà cháu điều tra bạn bè của bác vậy?”

“Lúc nãy lúc nấu ăn bác kể cho cháu nghe mà…”

“Oh,” bà lại nói, “Ờm… ý bác là, bác có hẹn, vậy đấy.”

Nói đoạn người phụ nữ bỏ đi lên phòng thay đồ và lấy tiền. Lúc sau khi bà xuống, hai người kia vẫn ngồi im như phỗng. Bà khẽ thở dài, đi ra mặc áo khoác và đi giày vào, sau đấy tạm biệt họ và bỏ đi. Cho dù là gì đi nữa thì chúng cũng sẽ giải quyết được thôi, bà nghĩ.

 

= = = = =

 

“Bác cậu… thực sự rất đáng mến.”

“Ừ.”

“Làm thế nào mà cậu chưa bao giờ dẫn tôi đến gặp bác ấy nhỉ? Chúng ta là bạn đã lâu lắm rồi mà.”

“… Xin lỗi.”

Cả hai lại rơi vào im lặng.

Hắn nuốt nước miếng, lén nhìn chàng trai ngồi phía bên kia cái ghế. Peter trông có vẻ khỏe hơn lần cuối họ gặp nhau, mắt không còn quầng thâm và lấy lại được vẻ sinh động vốn có. Cậu mặc một cái hoodie khá to so với thân người mình, tóc hơi rối do lúc nãy nằm ườn trên sofa.

Hắn thấy nhớ hình ảnh này, một Peter không mặc spandex hay mặc đồ chỉnh tề, mà chỉ trông rất đơn giản, thậm chí bừa bộn. Họ đã ở cùng nhau một thời gian dài và hắn đã quen với việc nhìn thấy cậu như vậy, để rồi sau vài tuần không gặp, gã lính chợt nhận ra mình thích nhìn cậu ấy mặc đồ đơn giản đến thế nào.

Hắn nhớ cậu. Đó là điều hắn cố không nhắc đến trong mấy tuần qua, vì hắn sợ bản thân sẽ lại làm gì đó khiến cậu tổn thương nếu hắn tìm đến. Gã lính đã cố, nhưng dường như những lời Gwen nói đã khiến hắn phải nghĩ lại về quyết định đấy.

Deadpool biết có lẽ mình sẽ không được tha thứ, nhưng hắn vẫn tìm đến vì hắn còn nợ cậu một lời xin lỗi.

Cố lên, mày đã tập trước gương rất nhiều rồi mà, hắn nghĩ.

Gã lính khẽ hắng giọng, “Ờm… xin lỗi về vụ bó hoa. Tôi sẽ mua bó khác…”

“Không cần đâu.” Cậu đáp, từ tốn bưng cốc cà-phê lên uống. Cà-phê đắng nghét chảy xuống như đốt cháy họng cậu, nhưng cậu nghĩ có lẽ đó là vì cậu bỗng cảm thấy không khỏe chứ không phải vì May quên bỏ đường vào. Có lẽ là vậy, vì sự hiện diện của hắn khiến cậu thấy khó chịu. Cậu không còn ghét hắn nữa, mà sự thật là cậu chưa bao giờ ghét hắn. Cậu chỉ tức giận, vì hắn đã hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy, vì hắn đã nằm đấy như thể hắn thật sự đã chết rồi.

Một tuần đầu trôi qua, tất nhiên cậu dần nguôi cơn giận. Nhưng điều đấy không có nghĩa cậu không nhớ lại cảnh tượng ấy hằng đêm. Cậu không muốn nhớ lại, nhưng những cơn ác mộng, chúng cứ ập đến, dồn dập và liên tiếp, đan xen lẫn nhau giữa hình ảnh của Ben và của gã lính. Mọi thứ chân thực đến đáng sợ, cứ như thể cậu đang một lần nữa tận mắt chứng kiến chúng.

Chính vì vậy cậu tránh hắn. Cậu ước mình chưa bao giờ gặp hắn. Cậu ước mình chưa bao giờ có cảm xúc gì với hắn.

“Peter.” Hắn gọi, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.

“Tôi… thực sự xin lỗi vì đã làm như vậy trước mặt cậu. Tôi không biết-”

Peter khẽ thở dài, đặt cái cốc xuống bàn, “Tôi biết là Gwen sẽ đến gặp anh mà. Đấy không phải lỗi của anh, không cần phải cảm thấy dằn vặt. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng nhà nữa-”

“Ý cậu là cậu sẽ không phải thấy mặt tôi nữa.” hắn cắt ngang, gật gù đồng tình.

“Không… ờm…” cậu nói, nhưng rõ ràng đã bị bắt đúng bài.

Hắn nhún vai, uống một ngụm cà-phê, “Vậy, chúng ta vẫn là bạn thân chứ?”

Cậu, lần đầu tiên trong buổi gặp, quay qua nhìn hắn. Ánh mắt của chàng trai rất khó để miêu tả. Nó bối rối, lúng túng và thậm chí có gì đó tiếc nuối. Có lẽ cậu hối hận vì những điều mình sắp nói ra.

“Tôi thấy… có lẽ chỉ nên là người quen thôi, Dead- Wilson.”

Hắn nghĩ, tim mình vừa bị ai đó moi ra và bóp chặt trong lòng bàn tay. Hắn sợ hãi khi nghe thấy cái cách giọng nói của cậu như bị bóp nghẽn gọi hắn bằng họ. Trước đó cậu thậm chí còn định gọi hắn là Deadpool. Đôi lúc khi họ còn sống chung và thân thiết, cậu vẫn hay gọi hắn như vậy khi muốn gây sự, nhưng lúc này đây, đó giống như một dấu chấm hết vậy. Peter đã chặn hắn lại trước cả khi gã lính có thể sửa chữa sai lầm của mình.

 

= = = = =

 

“Anh lại làm cái gì vậy hả?!”

Hắn giật bắn người khi nghe giọng Gwen tức giận đứng bên giường. Gã lính nửa tỉnh nửa mê lồm cồm ngồi dậy, hốt hoảng tìm cái mặt nạ hay bất cứ thứ gì có thể che được mặt mình. Thật may hắn nhận ra giọng của cô gái trước khi cơ thể tự động phản ứng và dí súng vào mặt cô.

Gã lính cuối cùng túm lấy cái chăn rớt dưới đất lên, quấn lên đầu như phụ nữ Hồi Giáo. Gwen có vẻ không kìm được cơn giận, nắm lấy cái chăn và cố gắng giật nó ra.

“Tôi! Không! Quan! Tâm! Tới! Bản! Mặt! Anh!” Cô gằn từng chữ, giằng co với hắn, “Thế nên thôi cái trò này đi và đối mặt với tôi như một người đàn ông! Chết tiệt!”

Hắn nhất quyết không buông ra, cuối cùng giằng lại được cái chăn. Cô gái thở không ra hơi, mắt như muốn phóng tia điện vào hắn, lấy chân đá vào cạnh giường một cái, đoạn cầm cái gối dưới đất ném vào người hắn.

“Cô điên rồi!” hắn gào lên.

“Tôi điên đấy!” cô vung hai tay lên trời, sau đấy đưa tay lên vò đầu y hệt hình ảnh những bệnh nhân tầm thần hắn vừa mới xem trên TV hôm qua, “Tôi phát điên lên vì hai người rồi! Vì Chúa lòng lành!”

Hắn nhìn người phụ nữ điên rồ đi qua đi lại, bắt đầu nói không ngừng như mấy bà mẹ mắng con mình sau khi xem phiếu báo điểm hàng tháng.

“Hôm qua tôi lại thấy mắt của cậu ta sưng lên như bị ong đốt, và tôi hỏi tại sao, và cậu ta nói “ồ, không sao cả, đừng lo”! Làm như tôi lo!” bỗng cô quay qua chỉ vào mặt hắn, “Trông mặt tôi có giống như đang lo không?!”

Hắn nhìn quả đầu xù lên vì bị vò của Gwen, cái cách gương mặt xinh đẹp của cô trông như muốn gây án mạng tại đây, tại nhà hắn, và hắn quyết định lắc đầu.

“Thấy chưa Peter!” cô lại vung tay lên trời, “Và vì tôi không lo, như anh thấy đấy, nên tôi đã gọi điện gọi May tám nhảm, chủ yếu là để mách bác ấy và cũng có chút, một chút thôi ý, tò mò – thế nên tôi muốn hỏi đã có việc gì, nhưng đoán xem nào, bác ấy bảo bác ấy không biết, cậu ấy đã như vậy sau khi gặp MỘT NGƯỜI NÀO ĐẤY CHE KÍN MẶT BẰNG CÁI KHẨU TRANG ĐỎ!”

Với câu cuối, Gwen hùng hổ lao đến chỗ hắn, trèo lên giường mặc cho hắn đang cố lùi ra sau càng xa càng tốt. Cuối cùng khi lưng hắn chạm tường, cô gái vươn tay ra túm lấy cái chăn trên đầu hắn, kéo hắn lại gần mình.

“Tôi bảo anh sửa chữa sai lầm, không phải bảo anh đi thêm dầu vào lửa.”

Hắn gật lia lịa.

“Tôi bảo anh có khó khăn gì cứ gọi tôi, nhưng anh không hề gọi sau khi chạy đến nhà cậu ta gây chuyện. Tin tôi đem anh ném xuống từ cầu Golden Gate không!?”

Hắn lại gật lia lịa.

“Cho anh hôm nay và ngày mai, chỉ hai ngày thôi, đi làm cái quái gì đấy để cứu lấy cuộc đời mình! Nếu ngày mốt đến trường mà Peter vẫn trông như con chó con nào đấy vừa qua đời, thì tôi sẽ kêu bố tôi gô cổ anh lại! Rõ chưa Wilson!?”

“Yes, ma’am!!!!”

 

= = = = = =

 

Peter lết vào lớp, đưa tay lên ngáp dài. Tiết buổi sáng luôn là lúc mệt mỏi nhất.

Hôm nay cậu đến vừa sát giờ vì tối qua khá bận rộn với bọn tội phạm lặt vặt. Chúng cứ như trò đập chuột chũi trong mấy khu trung tâm thương mại vậy, cứ đập hết con này thì con khác lại đã ngoi ra.

Chàng trai vừa lấy quyển sách dày cộm ra thì giáo sư đi vào. Ông từ tốn ngồi xuống, moi từ trong cặp ra quyển sổ điểm danh và lấy bút bắt đầu đọc tên. Sau khi xong, vị giáo sư tắt đèn và mở laptop ra, chuẩn bị cho bài giảng bằng Power Point của mình.

“Chúng ta sẽ tiếp tục với phần dang dở.” Ông nói, cầm lấy điều khiển và quay mặt về phía các sinh viên trong khi họ bắt đầu lọ mọ tìm bút viết để ghi chú. “Như tôi đã nói hôm qua-”

Một tiếng động lớn vang lên, nghe như ai đó vừa đóng vội quyển sách của mình lại. Mọi người bỗng dưng cười khúc khích và nhìn về phía nguồn gốc của tiếng ồn ban nãy, sau đó lại quay qua nhìn bài giảng trên màn chiếu của người giảng viên.

“Có chuyện gì thế các anh chị-” ông ngừng ngay đấy khi nhìn thấy thứ nằm chễm chệ trên màn chiếu.

Trên đó là dòng chữ “Những điều khiến tôi yêu Peter Parker” cùng với nền trái tim, hiệu ứng trái tim và mấy tấm hình ai-đó chụp lén cậu lúc họ sống chung, được đóng khung bằng mấy cái viền hoa văn hello kitty.

Peter trợn mắt lên nhìn, tâm trí hoàn toàn đã lạc qua vũ trụ khác. Mong là một vũ trụ nào đó cậu không phải một thằng ngố và không có liên can gì đến ai-đó. Bên cạnh cậu, Gwen nhếch miệng thích thú nhìn biểu hiện của chàng trai. Hãy mong rằng kế hoạch của gã lính thành công, nếu không mọi việc sẽ trở nên vô cùng khó cứu vớt.

Không ai biết Deadpool ở đâu, nhưng hắn đã bắt đầu bài thuyết trình của mình. Vị giáo sư cố gắng bấm thêm mấy cái vào cái điều khiển nhưng cuối cùng tức giận quăng nó qua một bên và bỏ ra ngoài. Có lẽ là để báo bảo vệ.

Nhưng hắn không lo, vì có vài người anh em đã phục sẵn bên ngoài rồi.

“Peter luôn hỏi tôi: “Tại sao anh lại muốn hẹn hò với tôi?”, thế nên sau đây là những thứ mà tôi nghĩ rằng sẽ khiến cậu ấy trở thành một người bạn trai hoàn hảo cho bất kì ai. Nhưng mà không ai xớ rớ vào cậu ấy nhé, Petey-pie là của tôi~”

Peter thề cậu có thể nghe thấy tiếng hắn nháy mắt và hôn gió.

“Thứ nhất: Peter rất đáng yêu!”

Hắn bấm qua trang kế với hai cái hình hắn (dĩ nhiên) chụp lén cậu. Một tấm là lúc cậu đang ngủ gật trên sofa, chân khoanh lại và laptop trong lòng. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào gương mặt điển trai của cậu và cả cái cách khóe miệng cậu hơi cong lên, có lẽ đang ngủ mớ, cũng không quá nếu nói đây là một trong những tấm hắn thích nhất. Ở dưới có dòng ghi chú “Ngủ gật nè~”.

Hình thứ hai là lúc cậu đang ăn bánh donut rắc đường và xem TV. Đường dính hết trên miệng cậu và cả một ít caramel dính dưới cằm.

Peter không hiểu hai bức hình đấy dễ thương chỗ nào, rõ ràng toàn là hình bêu xấu cậu. Nhưng cậu vẫn muốn ngồi lại để xem tiếp, không hiểu sao.

“Thứ hai: Peter cựcccc gợi cảm hihihihihihi!”

Hắn bấm qua trang kế và mọi người cười rúc rích. Peter lấy một tay che miệng, lầm bầm “chết tiệt”.

Trang kế là ba tấm hình. Một tấm chụp mông cậu khi chàng trai cúi xuống nhặt đồ, một tấm là lúc cậu vừa tắm xong và mặc mỗi cái quần thể dục với hai dây quần treo lủng lẳng, tấm còn lại chụp lúc cậu ngủ nude và trên người có mỗi cái chăn.

“Tớ sẽ không bao giờ ngủ nude nữa…” cậu nói khi Gwen vỗ vỗ vai chàng trai, cười ngặt nghẽo.

“Peter, xin lỗi vì đã đem những hình nhạy cảm như vậy chia sẻ cho mọi người, nhưng cậu cần biết làm như vậy bài thuyết trình mới đủ sức thuyết phục. Tiện nói luôn, bạn trẻ nào muốn xem thêm hình hãy liên hệ Wade Wilson, giá siêu ưu đãi 1 đô một tấm nhé!”

“Hình của cậu còn rẻ hơn giá một cái Snickers.” Gwen nói và nhận ánh nhìn cảm-ơn-thông-tin-vô-ích-vừa-rồi-của-cậu.

Gã lính tiếp tục, “Peter còn là một người quan tâm đến tất cả mọi người, yêu trẻ nhỏ và tôn trọng người già, nhiều lúc rất dịu dàng, nhiều lúc lại rất mạnh mẽ, ý tôi là, hãy nhìn cậu ấy! Mấy cái cơ bắp đấy nâng được cả Nữ thần Tự do ấy chứ!”

Và hắn bấm tiếp qua một đống hình. Lúc cậu nấu ăn, lúc cậu dắt một người đàn ông mù qua đường, lúc cậu bưng đồ giúp người hàng xóm mới chuyển đến ở căn hộ bên cạnh,… Peter thật sự ngạc nhiên về số lượng hình hắn có được, trong khi chính bản thân cậu – người khá nhạy cảm với những việc như bị chụp lén – lại không hề phát hiện ra. Và cậu cũng chợt nhận ra rằng, hắn không hề hời hợt như cậu nghĩ. Hắn thực sự để tâm đến từng chi tiết nhỏ ở chàng trai, và cũng đã thực sự nghiêm túc khi nói rằng hắn muốn hẹn hò cậu.

Sau khi bấm xong một đống hình, màn chiếu vụt tắt. Mọi người rơi vào bóng tối mờ mờ.

Giọng Deadpool vang lên.

“Peter là một người vô cùng, vô cùng tuyệt cmn vời. Bạn sẽ không thể ra cửa hàng tiện lợi nào đó và nói “Cho tôi một Peter Parker”, bởi vì cậu ấy là độc nhất vô nhị. Vậy mà, tôi, bạn cùng nhà của cậu ấy, người luôn theo đuổi cậu ấy, lại không thể giữ cậu ấy lại. Tôi đã không làm cho cậu cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh, tôi đã không đủ đáng tin cậy để cậu có thể đưa tay ra khi cần trợ giúp.” Giọng hắn vang lên nhưng Peter không thể thấy hắn. Cậu cần thấy được hắn, cậu cần biết được hắn đang ở đâu.

“Peter, tôi thực sự xin lỗi vì đã có những hành động thiếu suy nghĩ. Tôi đã không tìm hiểu về cậu để có thể hiểu cậu rõ hơn, tất cả bởi vì tôi muốn tôn trọng quá khứ của cậu. Nghĩ lại thì, như vậy cũng không công bằng tí nào. Cậu biết được quá khứ của tôi vì tôi quá ư… ờm… nổi tiếng? Ở đây ai biết Deadpool là ai giơ tay lên.”

Khoảng hơn nửa giảng đường giơ tay lên.

“Những người còn lại, thật đáng xấu hổ. Làm ơn thu dọn đồ và đi về đi.”

Mọi người lại cười. Tất nhiên họ không về, được nghỉ một buổi học và ngồi xem màn tỏ tình sẽ đi vào huyền thoại? Ai mà bỏ qua cho được chứ.

“Quay lại đoạn dang dở. Cậu biết được quá khứ của tôi vì tôi hơi hơi nổi tiếng, thế nên cậu có lợi thế hơn. Như vậy rất không công bằng.”

Peter hơi cau mày.

“Vậy nên… hãy để tôi tìm hiểu thêm về cậu.”

Một vụ nổ nhỏ xảy ra và Deadpool ho sù sự như mèo hen xuất hiện trong đám khói chỗ bàn giáo sư. Hắn mang mặt nạ và một bộ vest với caravat lịch sự, trông cũng khá ra dáng giảng viên. Nói cho cùng, có lẽ hắn chỉ muốn mặc vest thôi, vì vest trông rất ngầu.

“Cái này… đáng lẽ… phải ngầu hơn cơ… đm…” hắn vừa ho vừa nói, đi từng bước lên các bậc thang và đến chỗ cậu ngồi.

“Thế nào? Thứ lỗi cho tôi nhé?” hắn hỏi, nhìn xuống cậu.

Peter nhìn hắn một lúc, và gã lính cảm thấy vài phút trôi qua như hàng thế kỷ vậy. Nhưng hắn có cảm giác rằng lần này sẽ ổn.

Có lẽ vì ánh mắt cậu ấy nhìn hắn đã trở về như trước.

Nó không còn là một hỗn hợp của cảm xúc, không còn lúng túng hay gượng gạo, giờ đây nó chỉ đơn giản là một sắc xanh trong, xanh y hệt như trong trí nhớ của hắn về đôi mắt cậu.

Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có một nỗi sợ mơ hồ. Hắn luôn gây chuyện, biến mọi thứ thành một mớ hầm bà lằng và tìm đủ cách để sửa chữa chúng, nhưng chưa lần nào hắn sợ thất bại như lần này. Hắn sợ sẽ mất cậu.

Nếu lần này thất bại, thì mọi việc đã xác định là họ sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước nữa. Sẽ chỉ còn những cuộc nói chuyện ngắn gọn, gượng ép và xã giao. Hắn ghét điều đấy. Hắn ghét khi những người hắn từng thân thiết bỗng một ngày tạo khoảng cách giữa hắn với họ.

Hắn chỉ hi vọng, với một người vốn dĩ rất vị tha như Peter, có lẽ chàng trai sẽ cho hắn một cơ hội. Cậu luôn nói với hắn ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai, ai cũng có thể trở thành người tốt, vì vậy hắn thật sự rất mong rằng lần này, hắn đủ xứng đáng để cậu có thể suy nghĩ về việc cho hắn cơ hội sửa chữa sai lầm của mình.

Cả giảng đường dường như im bặt, không có một tiếng động nào vang lên. Tất cả ánh nhìn đều dồn về hai con người kia, và không khí như bị rút cạn sạch.

Họ chờ đợi cậu trả lời của cậu.

Họ chờ đợi Peter.

“Tôi,” cậu chợt nói, khẽ nhếch miệng cười, “Tôi vẫn còn đang nghe hay. Sao anh không nói tiếp đi?”

Hắn phì cười. Vậy có nghĩa là đã thành công rồi nhỉ? Có lẽ nhân cơ hội hắn cũng nên biện hộ cho những hành động khi trước của mình một tí, và tiện thể bày tỏ tình cảm với cậu ta luôn.

Deadpool nhún vai. Gã lính quay người, vừa đi chậm rãi vừa nói tiếp.

“Cậu Parker đây là người tôi đã tỏ tình bao nhiêu lần không kể hết, nhưng cậu ấy quả là một người có trái tim băng giá. Tôi đã nghĩ “ồ, có lẽ mình quá tệ để cậu ấy chấp nhận được”, thế nên tôi đã làm vài chuyện ngu ngốc. Mọi người có ai nghĩ tôi quá tệ không?”

“Gấu của em yêu anh, Deadpool!” giọng một chàng trai hét lên từ góc phòng và mọi người bật cười.

“Tôi thấy khá nhẹ nhõm khi được nghe điều đấy. Cảm ơn anh bạn, ai đó hãy hiến dâng cuộc đời cho cậu ta đi. Hoặc đãi cậu ta ăn trưa cũng được.”

“Peter, tôi không biết cậu sợ điều gì. Tôi không biết điều gì cản cậu không chấp nhận tình cảm vô cùngggg chân thành của tôi, nhưng tôi biết cậu đã lén hôn tôi một lần nhé! Tức là cậu cũng thích tôi!” hắn nháy mắt qua lớp mặt nạ với chàng trai.

“Lần đấy tôi xỉn!” cậu chống chế. Nhưng điều đó là sự thật, bằng cách này hay cách khác. Chính xác hơn thì lần đấy cậu bị say cà-phê. Tony đưa cậu một cốc cà-phê nguyên chất siêu đậm đặc được xay từ hạt cà-phê chất lượng nhất mà anh ta vừa mua về từ Việt Nam. Từ lần đấy thì cậu luôn phải cẩn thận với cà-phê nguyên chất.

“Thôi nào! Anh ấy đã chân thành hết mức còn gì! Tha thứ đi!” ai đó la lên, và Gwen bắt đầu đập bàn.

“Tha thứ! Tha thứ! Tha thứ!” mọi người dần đồng thanh hơn và khi cả hắn lẫn cậu vẫn chưa kịp  nhận ra, cả giảng đường dường như rung lên trước tiếng hô của họ.

Hắn cười lớn, đi đến chỗ cậu.

“Anh biết đây không phải là cầu hôn chứ?” cậu ấy nói, mặt méo xệch dở khóc dở cười.

“Sao không nhỉ? Nếu cậu muốn, tôi sẽ cầu hôn cậu tại đây.” Hắn nửa đùa nửa thật.

Peter cười, lắc đầu chán nản.

“Chưa đến lúc đâu, Wade.”

Và với vậy, cậu với tay lên, vòng tay qua vai hắn và kéo gã lính xuống. Cậu kéo mặt nạ hắn lên qua mũi, nhẹ nhàng đặt lên miệng hắn một nụ hôn.

Hắn khẽ cười.

Bốn bước để có bạn trai, quả không hề dễ như hắn vẫn tưởng.

 

= = = = =

 

Ôi đm viết xong mà tôi hú lên như cổ động viên quá khích =]]]]]]]]]]]

À đừng nghĩ tôi bị ảo hay gì, cà-phê Việt Nam thật sự nổi tiếng lắm mà =]]]]

Còn vụ say cà-phê là có thật, người ta làm thí nghiệm trên nhện và thấy so với cỏ thì cà-phê khiến nhện high đến mức mất cả khả năng dệt tơ ấy =]]]]]

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play