[Spideypool] 4 steps to have a boyfriend

Chap 2


4 tháng


 

STEP 2: TỎ TÌNH KHÔNG NGỪNG! KHÔNG ĐƯỢC PHÉP BỎ CUỘC!

 

“Thứ sáu đi Disneyland không?” Deadpool hỏi trong khi Peter đang nấu ăn. Hôm nay đến lượt cậu nấu bữa tối và chàng trai quyết định là họ sẽ ăn gà sốt nấm.

Peter nhìn hắn một lúc, sau đó quay về với cái nồi.

“Ờ.” Cậu đáp, và điều đó khiến hắn ngạc nhiên.

Peter thường không thích đi mấy chỗ đông đúc, chưa kể cậu không muốn rời New York để đi bất cứ đâu. Hắn đoán là do Cap đã nói gì đấy về việc thi thoảng cậu cũng cần một kì nghỉ. Ai ngờ được cậu ta thật sự nghe lời chứ.

“Anh muốn rủ Matt chứ?” Peter chợt hỏi. Hắn nhìn cậu đưa thìa lên nếm và khẽ cau mày.

“Không. Ý tôi là… ừm… hai người đi thôi ấy… kiểu… Túm lại là tôi không muốn anh ta đi theo.”

Peter cười khi nghe giọng hắn lắp bắp sau lưng mình. Tất nhiên cậu chỉ đùa thôi, vì dẫn theo một người mù đi vào nơi mà kể cả một người tinh mắt cũng lạc thì quả là ý tồi. Cậu thấy buồn cười khi tưởng tượng đến cái cảnh anh ta toát mồ hôi hột chen giữa một đống người, dù biết hướng của bạn mình nhưng không tài nào chen qua được đám người đang đổ xô ra xem diễu hành.

“Thế còn Johnny thì sao?” cậu hỏi sau một lúc im lặng giữa hai người.

Lần này thì hắn như nhảy bổ lên, “Càng không được! Đã bảo chỉ hai người thôi!”

Peter quay ra sau nhìn hắn với một bên lông mày nhướn lên, “Anh có vẻ phản ứng rất hăng khi tôi nhắc đến cậu ấy. Sao, phải lòng người ta à?”

{Thật sao, Parker?}

[Não cậu ta làm bằng vỏ hạt dẻ à?]

“Trò đùa của cậu thật nhạt nhẽo.” hắn nói và và nhận điệu cười mũi của cậu.

Hắn nhìn cậu và khẽ thở dài.

 

= = = = =

 

Chuyến đi đến Disneyland diễn ra khá suôn sẻ và vui vẻ. Gã lính đã đặt mua hai vé máy bay đi đến Florida, và họ không ngừng cãi vã vặt vãnh trong suốt thời gian đến đó. Tất nhiên điều đó thu hút không ít sự chú ý. Một gã to cao mặc kín từ đầu đến chân đi cùng một chàng trai trông hiền lành, như vậy thôi cũng đủ thu hút sự chú ý từ mấy cô tiếp viên rồi.

“Thấy cái cậu đó không? Xinh trai quá hí hí.” Hắn giỏng tai lên nghe và thấy một cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

{Tao thấy thật tự hào vì Petey-boo quá tuyệt cmn vời.}

[Tao muốn bọc cậu ta lại để không ai nhìn thấy cậu ấy nữa.]

{… Như vậy thì có hơi ghê rợn đó mày…}

[Mày có thấy cách mấy bà cô nhìn vào cái mặt thu hút đó và bảo rằng cậu ta “xinh” không? Peter không xinh! Cậu ta cực kì nam tính!]

{Quá chuẩn luôn người anh em!}

“Wade, làm sao anh qua mắt được hải quan vậy?” Peter hỏi và nhìn hắn.

“Hửm? Qua mắt gì?”

“Đống… đồ chơi ấy.”

“Tôi không có đem chúng.”

Peter cười, “Hẳn rồi. Làm như lừa được tôi ấy.”

Gã lính đảo mắt, “Tôi không đem theo chúng. Ở đấy tôi có người cung cấp riêng rồi. Tôi không thể để bị bắt ngay trước lúc hẹn hò với cậu được.”

Peter nhìn hắn, “Hẹn hò gì?”

“Không phải chúng ta đang hẹn hò sao? Một buổi hẹn xa xỉ, tôi nghĩ vậy.”

Peter nhếch miệng, “Anh Wilson đây nghĩ rằng anh ấy rủ người ta đi chơi và có thể gọi đấy là hẹn hò. Vỗ tay tán thưởng nào.” Và cậu ta bắt đầu vỗ chậm thật chậm như trêu tức hắn.

Hắn nhéo mũi cậu thật mạnh và cứ nắm lấy nó, “Muốn đánh nhau không?”

{Ê này, tao không nghĩ đó là ý hay đâu…}

[Mày đang tính tỏ tình với cậu ta mà.]

“Vật tay đi!” Peter đề nghị, và hai người họ bắt đầu tựa tay lên ghế và vật.

{Cái đéo!? Đó không phải là cách mày đối xử với người mày muốn hẹn hò!}

[Tao quá mệt mỏi với hai đứa chúng nó rồi.]

Cả hai vẫn tiếp tục làm mấy trò vớ vẩn cho đến khi đã đến được Disneyland. Peter không tỏ ra thích thú lắm, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vì Deadpool, tất nhiên, đã tận hưởng hết mức cái ngày nghỉ này. Hắn kéo cậu lê la hết chỗ này đến chỗ kia, chơi đủ trò từ cảm giác mạnh đến mấy cái ngớ ngẩn như cốc xoay, vòng ngựa gỗ,…

“Làm người yêu tôi đi.” Hắn nói với Peter sau khi họ vừa chơi trò cốc xoay đến lần thứ ba.

Chàng trai đang đứng khuỵu gối và chống hai tay lên đấy, cố gắng để cái đầu xoay mòng mòng của mình trở về bình thường. Peter quyết định là nếu sau này có tên ác nhân nào đấy muốn tiêu diệt thành phố của cậu thì cậu sẽ biếu hắn vé máy bay đến đây để hắn cho nổ tung cái trò nhảm nhí ấy đi.

“Thật sao, Wade?” cậu nói, thở không ra hơi, đưa cặp mắt kinh hoàng nhìn hắn. “Tôi sắp nôn hết ra đây đấy. Anh nghĩ lúc này thích hợp để tỏ tình sao?”

Gã lính nhún vai, cúi xuống xem có giúp gì được cho cậu không, “Tôi chỉ nghĩ là mình nên tranh thủ lúc đầu óc cậu không tỉnh táo để mà hỏi.”

{Kế hoạch thất bại.}

[Sao tao lại ngạc nhiên nhỉ? Tất nhiên là cái kế hoạch phi logic ấy phải thất bại.]

{Tao chưa bao giờ nghĩ có cái gì logic được trong cái cách suy nghĩ của thằng này.}

Peter chợt nắm lấy vai hắn, mặt vẫn cúi nhìn xuống đất. “Tôi,” cậu nói, và hắn cảm thấy vai mình bị siết đến sắp trật khớp, “Tôi sẽ tống anh vào họng con Donald đằng kia.”

Hắn nhìn theo hướng tay cậu chỉ, sau đó quay qua nhìn cậu khi chàng trai chạy vội đến cái thùng rác gần đấy mà tống hết thức ăn ra. Có lẽ hắn nên xua con vịt kia đi trước khi cậu ta quay lại và tống hắn vào họng nó thật.

 

= = = = =

 

“Sao cậu không nhảy xuống cái cầu nào đấy và chết đi nhỉ?” Tony nói với Deadpool.

Gã lính ôm tim tổn thương, “Thật là độc địa quá đi!”

Hắn vừa mới hỏi Tony cách để tỏ tình, vì lẽ dĩ nhiên là anh ta rất kinh nghiệm trong lĩnh vực đấy, thế nhưng tất cả những gì hắn nhận lại là vẻ mặt ăn chanh của anh ta cùng câu nói ban nãy. Tony có vẻ đặc biệt không thích cái ý tưởng rằng hắn sẽ tỏ tình với Spider-man, và anh ta có rất nhiều lý do để không thích nó.

“Thứ nhất, cậu ta là trẻ vị thành niên. Không có trẻ vị thành niên nào được phép yêu đương khi chưa có sự cho phép của bố mẹ hoặc người giám hộ.” Anh ta nói, đưa một ngón tay ra.

“Nghe ai nói kìa. Không phải anh ngủ với mấy cô tóc vàng từ năm 19 tuổi sao? Với cả, cậu ta đã không còn vị thành niên nữa.” Steve đi ngang qua, khẽ cười.

Tony nói với theo, “Đừng có vẽ đường cho hươu chạy, Rogers!”

Nhưng trước khi hắn kịp nói gì đấy, anh ta lại đưa thêm ngón tay nữa, “Thứ hai, hai người sẽ đẻ ra một đàn con cũng lắm mồm giống mình. Điều đó còn đáng sợ hơn việc bad boy đằng kia nổi giận lên ấy.”, Tony chỉ vào Bruce đang ngồi ăn đồ Hoa. Thật hiếm khi thấy anh ta không làm gì đó liên quan đến mấy thứ khoa học nhiệm màu các kiểu của mình và ngồi ăn với vẻ mặt dễ chịu đến vậy, nhưng hai người họ vẫn hơi giật mình khi người đàn ông hừ mũi khó chịu.

“Thứ ba,” Tony giơ thêm ngón nữa, “…ờm… còn gì nữa nhỉ? Phải rồi, trông hai người rất là chướng mắt.”

“Cái lý do kiểu quái gì vậy?” hắn nói, nhìn người đàn ông đi đến cạnh Bruce và thả phịch người xuống.

Tony nhún vai, không nhìn về phía hắn, “Tôi không làm phiền cậu nữa, thế nên hãy tìm cái cầu nào đó và nhảy xuống, cứu chúng tôi khỏi tai họa sắp đến từ cậu và nhóc Nhện đó.”

 

= = = = =

 

“Hãy hẹn hò với tôi, Peter Benjamin Parker!”

Peter trượt chân ngay khi sắp bước hết bậc tam cấp. Cậu thậm chí còn nghe được giọng cười vô cùng vui vẻ của Gwen và mấy người khác nữa. Chàng trai vội vàng đứng lên, trợn mắt nhìn cái tên đang đứng giữa sân trường chỉ vào mặt cậu như thể ba đời nhà cậu nợ tiền hắn.

Họ chỉ vừa kết thúc tiết cuối trong ngày và cậu đang có ý định về nhà, nấu cái gì đó ăn hoặc chỉ đơn giản là tống hết chỗ ngũ cốc vào bụng rồi đi ngủ. Nhưng không, cái kế hoạch đó phải bị gã lính lắm trò phá hỏng kìa.

“Này, chạy đi đâu đấy!” cậu nghe thấy giọng hắn lanh lảnh ở sau lưng, nhưng cậu không hề muốn quay mặt lại nhìn vì Peter biết hắn đang đuổi theo mình hết tốc lực. Đừng có mà đùa, hắn sẽ không bao giờ theo kịp cậu, không phải hôm nay!

Gã lính cứ chạy mãi cho đến khi cả hai ra đến chỗ vườn cây sau lưng khu nhà, nơi mà giờ này khá vắng vẻ. Hắn ngó xung quanh nhưng không thấy cậu đâu, đoạn đột ngột bị ai đó túm lấy áo và ép vào tường.

“Chào người đẹp, cậu đứng gần như vậy làm tôi ngại đấy.” hắn nói và cười giả lả, nhìn xuống con người rõ ràng đang vừa cáu vừa xấu hổ.

“Anh đã nghĩ cái quái gì vậy hả?” nắm tay quanh cổ áo hắn siết chặt đến nỗi trở nên trắng bệch. “Anh muốn cái gì?!”

{Tao cảm giác như cậu ta chưa bao giờ sử dụng não mình cho bất cứ việc gì ngoài mấy thứ khoa học với cả đánh nhau.}

[Tao nghĩ đó là câu hỏi tu từ.]

{Vậy trả lời đi.}

[Để ăn đập à?]

{Vui mà.}

“Tôi muốn hẹn hò với cậu.” hắn trả lời và ngay lập tức bị Peter dùng đầu đập vào mặt.

Chàng trai vẫn chưa buông hắn ra, hét lên, “Đó là câu hỏi tu từ!”

[Bingo~]

Gã lính cười cười, đưa tay lên kéo cái khẩu trang xuống, để lộ ra hai hàng máu mũi đang chảy ra như suối, “Cậu rất đáng yêu khi cậu giận đấy, sweetums~”

“Ugh!!!” Peter ngửa mặt nhìn trời, buông hắn ra. Cậu đi lại chỗ ban nãy cậu vứt cái ba-lô, nhặt nó lên và bỏ đi trước. “Về nhà thôi.”

“Này, thế là có đồng ý hay không?” hắn chạy theo, cho hai tay vào túi quần và hơi cúi xuống nhìn vẻ mặt người kia.

Peter đưa tay lên vuốt mặt. “Không,” cậu nói tiếp trước khi hắn kịp mở miệng ra than thở kì kèo, “Và đừng có lắm chuyện nếu không muốn tôi cho thêm cú nữa vào mặt.”

Thế là lần tỏ tình thứ năm trong tháng của hắn bị thất bại.

 

= = = = =

 

“Wade là một người rất tốt, nhưng tôi không muốn hẹn hò với anh ta.” Peter nói khi cả đám đang ngồi trong phòng khách của Tony. Deadpool là người duy nhất không có mặt, bởi vì hắn có lẽ đã đi tìm một cái cầu nào đó để nhảy xuống cho vừa lòng Tony thật, hoặc có lẽ hắn đang bận với việc “unalive” đứa nào đấy.

Mọi ánh mắt dồn vào cậu, khiến chàng trai chột dạ, “Gì?”

Họ quay về với việc mình đang làm.

“Không có gì,” Tony nói, “Chỉ là, cái cách cậu miêu tả tên đó nghe có vẻ không giống Wade mà tôi biết. “Tốt” thôi đã là một từ không đúng cho lắm rồi, thêm “rất” vào nghe còn chối tai hơn.”

Steve đảo mắt, “Wilson không khó ưa như anh nghĩ đâu.”

Tony hẩy hẩy tay, “Ừ ừ, nói điều đấy với những người bị nó phá đám ấy.”

Bruce ngồi trong góc nãy giờ, lúc này lên tiếng, “Anh chỉ cáu vì vẫn còn để bụng chuyện cậu ta lấy phản lực của anh và thế vào đó bằng con hạc giấy thôi.”

Tony rất muốn quay qua đấm cho Clint một quả khi tên đó cười rúc rích.

Peter nhìn đám người đang bắt đầu gây sự với nhau, khẽ thở dài. Cậu đã tính hỏi họ cách để từ chối hắn, làm sao để khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định cưa cẩm cậu mà không làm hắn tổn thương và sau đấy khiến cậu mất đi một người bạn, quan trọng hơn, một người chia sẻ tiền thuê nhà. Nhưng có vẻ chả ích gì vì họ vẫn còn đang bận rộn với việc bày trò với nhau.

“Tại sao,” Steve chợt ngồi xuống cạnh cậu, đặt một tay lên vai chàng trai, “cậu lại không muốn hẹn hò với Wilson? Theo tôi thấy thì hai người cũng khá là hợp nhau đấy chứ.”

Peter thõng vai xuống, hai tay để trên đầu gối, “Tôi có… lý do riêng.”

Steve nhìn cậu, sau đó bàn tay trên vai chàng trai trượt xuống. Anh đan hai tay lại với nhau, nhìn cậu. “Cho dù đó có là lý do gì đi nữa, thì cái chính vẫn là cậu có thích anh ta không?”

Peter xoa xoa gáy, “Có lẽ…cũng có.”

“Vậy thì cứ tiến tới đi. Cậu tính bỏ lỡ một người dành tất cả tình cảm cho cậu sao?”

Peter nhìn anh ta chằm chằm, khiến người đàn ông nghĩ có lẽ mình đã nói gì đó không phải. Cuối cùng, khi Peter lên tiếng, anh ta chỉ biết cười trừ.

“Cảm giác thật lạ khi nghe lời khuyên tình cảm từ một người đã ba tuần vẫn chưa dám mở miệng mời Tony đi ăn tối.”

 

= = = = =

 

“Không.”

Lần thứ tám.

“Không.”

Lần thứ mười ba.

“Không!”

Lần thứ hai mươi.

“Vì Chúa, Wade, không là không!”

Lần thứ hai mươi bốn.

Hắn đã thất bại hai mươi bốn lần. Nhưng hôm nay sẽ là ngày hắn không nhận thêm bất kì câu trả lời có vần “ông” nào nữa.

“Hôm nay tôi sẽ lại hỏi cậu đi chơi với tôi!” gã lính chỉ vào mặt Spider-man khi họ đang đánh với một đám xỉn quắc. Mọi chuyện có vẻ vui cho đến tận lúc này.

Peter bắn tơ vào mặt một tên đang bắt đầu nôn ra khắp nơi. “Ugh, tí nữa nhớ bo thêm cho người quét rác đấy,” đoạn cậu quay qua hắn, “Tôi vẫn sẽ trả lời là không!”

Hắn lấy báng súng đập vào gáy một tên đang lao tới, người không hề xê dịch tí nào so với ban đầu, cứ như thể hắn đang đùa giỡn với bọn chúng vậy. Tất nhiên điều đó chẳng khiến cậu thấy ấn tượng tẹo nào.

“Tại sao vậy, Spidey? Tôi cứ tưởng cậu cũng là một tâm hồn cô đơn như tôi chứ.”

Peter đảo mắt, “Anh đâu có cô đơn, anh còn có hai cái, ờm, gì đó trong đầu mình mà.”

{Cậu ta nói đúng đó, mày đã hoàn toàn quên mất bọn tao.}

[Điều đó làm tao thấy bị xúc phạm.]

“Bọn nó là hai cục nợ tôi phải vác theo mỗi ngày, cảm ơn vì đã nhắc đến chúng.” Hắn đá thêm một tên, khiến tên kia văng vào cái thùng rác to tướng gần đấy và nằm yên tại chỗ.

Và đó là tên cuối cùng. Hắn tiến đến chỗ Spider-man đang gom đám bợm nhậu lại, giúp cậu vác vài tên quăng thành đống như thể người ta vứt bọc rác. Cả hai phủi tay vào nhau và đứng chống nạnh nhìn thành quả của mình.

{Vũ điệu chiến thắng!}

“Nhảy nào!” hắn nói, nắm lấy tay Spidey. Chàng trai thở hắt ra một tiếng và bắt đầu nhảy nhót với hắn. Cậu trông không có vẻ hứng thú lắm lúc này, và điều đó khiến hắn thấy không vui. Gã lính, trong một cái chớp mắt, ngay lập tức dồn cậu vào góc tường gần đấy. Lưng Spidey đập vào mảng tường khô cứng như món cơm chiên của bác May, khẽ nhăn mày khi cảm nhận chất liệu thô nhám trên lưng mình qua lớp vải spandex mỏng.

“Gì nữa đây Deadpool?” cậu hỏi, cố tỏ ra mệt mỏi với mấy trò của hắn nhưng vẫn cảm thấy một luồng điện chạy dọc thân người khi hắn ép thân hình cao to của mình lên người cậu. Thật may là cái mặt nạ vẫn còn trên mặt cậu. Và cả trên mặt hắn nữa. Cậu không chắc mình có thể đứng gần hắn thế này và nhìn vào mắt của gã lính cùng một lúc.

“Cậu trông không hào hứng tí nào cả.” hắn nói, giọng bỗng trầm và khàn, như thể hắn đang bị sự hiện diện của Spider-man làm cho phân tán chú ý. Gã lính có thể ngửi được mùi mồ hôi hòa quyện với mùi hương không lẫn vào đâu được của chàng trai, và cái cách thân người cậu nằm gọn giữa hai cánh tay hắn, bờ vai rộng khẽ chạm vào hai cổ tay hắn.

“Đấy chỉ là vì anh còn thừa quá nhiều năng lượng thôi.” Cậu đáp, có cảm giác họ đang tán tỉnh nhau. Phải không, hay cậu đang tưởng tượng ra? Mà từ khi nào cậu lại yên cho hắn có những đụng chạm quá mức bạn bè như thế này?

“Tôi lại nghĩ là cậu cần tỏ ra vui vẻ hơn một chút… và suy nghĩ thoáng hơn một chút. Cậu như một ông cụ non vậy.” hắn nói, nhếch mép và nhướn một bên lông mày qua lớp mặt nạ. Đôi khi những thứ hắn làm với cái mặt nạ của mình thật sự khiến cậu khâm phục vì sự sinh động của nó.

Nhịp tim cậu dường như tăng lên một chút, và Peter cảm thấy thật may mắn vì đã không rủ Daredevil đi theo hôm nay. Anh ta sẽ nhìn cậu kì lạ, à không, ý cậu là hướng cái đầu anh ta về phía cậu, theo một cách, ờm, kì lạ? Sao cũng được.

Chàng trai đặt hai bàn tay mình lên ngực gã lính, bỏ ra hai giây thầm ngưỡng mộ cái cách khuôn ngực hắn thật săn chắc trong lòng bàn tay mình, sau đó đẩy nhẹ hắn ra. Thật ngạc nhiên là gã lính buông ra thật.

“Thôi được, hãy đi uống cái gì đó nào. Kỷ niệm lần thứ hai mươi lăm cậu từ chối tôi.” Hắn nói, vung cánh tay săn chắc của mình qua vai cậu.

Chàng trai hơi nhìn hắn, sau đó thả lỏng người ra và thở dài, “Ừ, đi thôi.”

 

= = = = =

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play