[Spideypool] 4 steps to have a boyfriend

Chap 1


4 tháng



STEP 1: TRỞ THÀNH BẠN THÂN VÀ DỌN VÀO SỐNG CHUNG

Nói cho đơn giản thì bây giờ Peter đang sống với một tên điên.

Cậu đăng mục tìm người ở chung và bốn tuần sau, một người đàn ông ngồi trên ghế trong căn hộ của cậu, và đang vừa nhai ngũ cốc – cũng của cậu – và xem TV – của cậu, tất nhiên.

“Làm sao anh vào đây được?” cậu cau mày hỏi, ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm vào kẻ đang mặc nguyên một cây đỏ kia.

“Cậu đâu có khóa cửa,” hắn chỉ vào cái cửa đang mở toang hoác. Hay thật, hắn thậm chí còn không thèm đóng nó lại.

Hắn nhìn cậu, ngoác miệng cười, “Mà tôi không nghĩ là Spider-man lại nghèo đến vậy đấy.”

Peter nhìn lại mình.

Ồ phải. Chết tiệt. Cậu đang mặc spandex.

“Nghe này Deadpo-”

“Gọi tôi là Wade đi, bạn cùng nhà.” Hắn nói, cố gắng nháy mắt qua lớp mặt nạ. Thật tức cười.

Advertisement

Peter đưa tay lên vuốt mặt. Sao cũng được. Cậu đã quen với tên này quá lâu để biết hắn sẽ không rời khỏi nơi này mặc cho cậu có làm gì đi nữa.

Và cậu cũng đã khất tiền nhà quá lâu để chọn lựa rồi. Rõ ràng hắn đủ tiền để mua được nhà riêng hay gì đó, nhưng ai biết được trong đầu hắn nghĩ gì chứ. Về căn bản, hắn là một tên điên, một tên điên mà có lẽ bằng cách này hay cách khác, đã trở thành bạn của cậu được ba năm.

“Thay đồ ra đi, anh bốc mùi như dưa ngâm ấy.” cậu nói, nhảy xuống khỏi bệ cửa và tiến đến giành lấy cái tô ngũ cốc trên tay hắn. Chàng trai cởi mặt nạ ra, tóc bết lại và hai má đỏ lên vì nóng.

Cậu thở ra mệt mỏi và tập trung vào tô ngũ cốc lõng bõng sữa, để lỡ mất ánh nhìn của hắn. Gã lính khẽ hắng giọng, quay về với cái TV. Không, hắn không hề cảm thán trong đầu rằng cậu ta quá thu hút, không hề nhé, cảm ơn.

[Cho dù vậy thì thật lòng mà nói, tao vẫn chưa quen với việc thấy cậu ta không đeo mặt nạ.]

{Kiểu như, nó làm thằng bự con mặc cảm chứ gì.}

“Thứ lỗiiii cho mày đó, Yellow. Tao éo có mặc cảm gì nhá.” Hắn nói to thành tiếng và cười ngại ngùng khi Peter hơi liếc về phía hắn. Chàng trai sau đó cầm tô ngũ cốc đi vào bếp, hình như là để cho thêm ngũ cốc vào, rồi trở lại ra ghế chỗ hắn đang ngồi, thả phịch người xuống và rên lên một tiếng khi cảm thấy xương mình như nhừ ra.

{Và mày sẽ định nói là “tao cũng không cảm thấy hứng lên khi cậu ta rên như vậy” đúng không?}

[Savage!]

{High ten với tao nào!}

Hắn đảo mắt nhưng không nói gì, chỉ thở ra một cái và hai người ngồi đó đến tận tối khuya, ánh đèn từ TV hắt lên hai con người đang gà gật trên cái sofa cũ của Peter.

 

= = = = =

 

Sống chung với hắn cũng không đến nỗi tệ.

Đó là điều mà Peter nghĩ đến mỗi ngày, trong vòng mấy tháng gần đây.

Họ đã thành bạn cùng nhà được gần một năm, và cho dù không muốn đụng mặt hắn thêm nữa thì Peter cũng phải chịu vì cả hai đã lập team (hoặc thứ gì đại loại thế) với một người nữa, khiến việc ở bên cạnh hắn từ “chỉ gặp vào ban đêm và một số lần ban ngày” thành “lúc nào cũng kè kè bên cạnh”. Tuy nói là còn một người nữa, nhưng hầu như người kia thường hoạt động riêng lẻ hơn, và cũng chả có lý do gì để anh ta dính vào hai thằng có khiếu hài hước không nuốt nổi này, nhất là khi việc lập nhóm hoàn toàn là ý của Deadpool.

Gã lính có vẻ rất hào hứng, đặc biệt trong vụ đặt tên nhóm. Peter đã nói, “Chúng ta không cần tên nhóm” và người kia cũng tỏ ra không mấy quan tâm, nhưng hắn vẫn bất chấp và nghĩ ra mấy cái tên nghe rất nhức nhối trước khi họ đi đến quyết định cuối cùng.

“Team Captain Deadpool.”

Loại. Vì hắn có cái quyền gì đặt tên nhóm theo tên mình chứ? Mặc dù Peter nói không cần đặt tên nhóm, nhưng cậu có vẻ tham gia khá nhiều vào việc này.

“Team Tinh mắt.”

Loại. Vì rõ ràng hắn đang cố xúc phạm thành viên còn lại kia.

“Team Avengers.”

Loại. Vì thứ nhất, có người đã lấy tên đó và thứ hai, thật luôn, họ sẽ báo thù ai chứ?

“Team… Red?”

…Huh. Cũng không tệ. Mặc dù gần một nửa bộ đồ của Peter là màu xanh, nhưng màu đỏ có vẻ là màu chủ đạo trong đồ của họ.

Nói chung, đó là cách dẫn đến chuyện hai người họ sau đấy đã sáng tạo thêm điệu nhảy chiến thắng ở cuối mỗi vụ.

“Cậu nhảy thế này, thế này rồi thế này-”

“Khoan đã Dead-”

“Uh huh that’s my shit, my shit my shit… SHIT! Peter!”

Cậu bỏ hắn lại với cái chân bị dính tơ cứng ngắc, thở dài và lượn về căn hộ của mình.

Hai tiếng sau hắn mò về và thấy cậu đang nửa nằm nửa ngồi trên cái sofa mà ngủ, nước dãi đang chảy thành một vũng.

Hắn bĩu môi, đoạn tháo giày, tháo hết đống túi và bao súng và kiếm các thứ, rồi lấy đà chạy, nhảy phốc lên trên người Peter.

Chàng trai chưa kịp cảm thấy sai lầm vì ban nãy không ngồi dậy khi nghe thấy tiếng hắn mở cửa, đã ngay lập tức bị tiếng hét của hắn làm cho thủng màng nhĩ.

“Và một! Và hai! Và ba!”, hắn vừa lấy chân khóa lấy người cậu vừa đập tay lên nệm ghế như mấy ông trọng tài đấu vật.

“Buông ra!”

Thế là hai người lăn xuống đất, tiếp tục màn vật lộn trên sàn nhà. Họ lăn đi một đoạn khi người này cố đè lên người kia và cuối cùng cũng dừng lại khi đầu Peter đập vào chân cửa phòng ngủ. Chàng trai thở ra và nhận thấy vị trí của họ lúc này không ổn chút nào.

Deadpool trông cũng không ổn chút nào. Hắn đang nhìn cậu chằm chằm. Và cái cách thân hình đồ sộ của hắn dường như che lấp toàn bộ khoảng sáng bên trên cậu khiến chàng trai thấy lồng ngực bỗng dưng thắt lại.

“Wade?”, cậu gọi hắn, giọng khàn khàn. Chàng trai nuốt nước bọt, và cậu cảm thấy dường như mắt hắn đang theo dõi chuyển động của yết hầu cậu qua cặp lens trắng trên mặt nạ.

Gã lính như vừa thoát khỏi giấc mơ nào đấy, hắng giọng vài cái và đứng dậy, một tay xoa sau gáy còn một tay đưa ra để kéo cậu dậy.

“Ờm… cậu muốn ăn gì chứ? Tôi nhớ trong tủ còn ít mì từ hôm qua…” hắn nói, buông tay cậu ra như phải bỏng ngay khi cậu đã đứng lên, sau đó vội vội vàng vàng đi vào bếp.

Peter nhìn theo hướng hắn đi, gãi gãi đầu.

“Lúc nãy tôi chờ anh lâu quá nên ăn trước rồi.”

Giọng hắn từ trong bếp vọng ra, nghe có vẻ như đang cố để làm tình huống đỡ kì quặc hơn, “Bạn bè thế đấy, thật không tin nổi cậu.”

Peter cũng vờ hùa theo, cười khì khì (Cái quái? Tự dưng cười? Mượt thật đấy, Peter), “Tại anh đấy chứ? Có mỗi tí tơ mà mất đến hai tiếng để gỡ.”

{Thật ra chúng ta còn một số chuyện cần hoàn thành.}

[Trong trường hợp này thì “một số chuyện” bao gồm việc bắn nát óc vài thằng không ngoan trong danh sách bé hư.]

{Và ngồi xem một bà già cầm ví đánh vào mặt thằng kia.}

Cuối cùng họ kết thúc buổi tối bằng việc Peter đi vào phòng ngủ, còn hắn ngồi ngoài xơi nốt chỗ mì và gặm nhấm nỗi ê chề của mình.

{Thật là một thằng yếu sinh lý.}

[Mày có thấy là cậu ta bật đèn xanh rồi không?]

{Ngu vãi lình.}

Hắn với một mồm đầy mì vặc lại, “Có mà mặt cậu ta hiện rõ hai chữ “cứu mạng” ấy. Mày nghĩ cậu ta thích được cái bản mặt Ryan Reynolds lai chó Shar Pei này à?”

[Cũng đáng để thử mà.]

{Tại mày ngu thôi.}

[Mất gì nào?]

Hắn bỏ cái đũa xuống để đếm trên đầu ngón tay mình, “Xem nào… tình bạn, người san sẻ tiền nhà, đồng đội, người ăn sáng cùng, người pha trò cùng, người có thể nói không ngừng về mấy thứ hay ho, người có cặp mông ngon lành nhất New York,…”

[Thôi được rồi ngừng lại.]

{Chỉ New York thôi sao?}

“Chỉ New York thôi, vì ở đây cậu ta nhất rồi, còn nơi khác tao không chắc lắm.” hắn nói, bưng hộp mì lên ăn tiếp.

{Cap sẽ rất buồn khi nghe điều đó đấy.}

[Mông anh ta cũng đâu đến nỗi.]

{Cũng  xịn phết.}

Hắn đảo mắt, ợ một cái trước khi vứt hộp mì rỗng lên bàn cà-phê và nằm kềnh ra sofa. Nhà có hai phòng, nhưng hắn thích nằm ngoài này hơn vì có lẽ Peter không biết, nhưng phòng hắn rác đã ngập đến tận nóc rồi.

Cậu ta chắc chắn không biết, nhưng thi thoảng cũng thắc mắc tại sao hắn lại cứ ngủ ngoài này. Dù sao thì cậu ta cũng không quá bận tâm vì sáng nào hắn cũng dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả hai.

Gã lính vắt tay lên che mắt, khẽ thở dài.

Đáng lẽ mọi chuyện không nên diễn biến theo chiều hướng này.

 

= = = = =

 

Iron-man và Captain America đứng nhìn hai đứa nhoi nhất bọn đang nhảy nhót gì đấy.

Steve gỡ cái nón trên đầu mình ra và vuốt lại mái tóc vàng, khiến người còn lại nhìn không ngừng vào anh ta.

“Hai đứa kia làm cái gì vậy?” anh ta hỏi, thở ra một hơi, khẽ cau mày hất đầu về phía Deadpool và Spider-man đang nắm tay nhau nhảy vòng tròn.

Tony hạ giáp trên mặt xuống, nhướn một bên lông mày, “Điệu nhảy chiến thắng. Chúa che chở cho những ai phải chịu trách nhiệm quản lý bọn nó.”

“Matt?”

“Không. Cậu ta chỉ là nạn nhân của hai đứa nó thôi.” Tony nói, và hai người họ vẫn dán mắt vào điệu nhảy kia.

“Này,” Peter và Deadpool quay lại khi nghe giọng ai đó gọi, “Hãy dành cái kiểu nhảy bà ngoại ấy cho lần hẹn hò nào đấy của hai đứa, còn bây giờ qua đây phụ cái coi!”

“Hẹn hò cái khỉ!” họ đồng thanh, nhưng sau đấy đứng tách nhau ra một khoảng an toàn.

Steve và Tony vẫn đứng xa xa quan sát họ.

“Muốn quá giang không?” Tony hỏi. Sau khi người kia gật đầu, anh ta luồn một tay qua eo Steve và họ bắt đầu bay về.

Tony hoàn toàn không thấy ngại khi làm vậy. Hoàn toàn không.

 

= = = = =

 

“Anh làm cái quái gì ở đây?” Peter hỏi khi thấy Wade ngồi xuống cạnh cậu. Ngay giảng đường.

“Đi học. Duh.” Hắn đáp và bắt đầu lôi từ trong ba-lô ra đủ thứ hầm bà lằng.

Peter không phản ứng gì, thậm chí cũng không đảo mắt. Tất nhiên không phải vì cậu tin hắn – hắn cần gì học chứ – nhưng cậu không muốn thu hút sự chú ý về phía họ.

Cũng may hôm nay chàng trai đột nhiên cảm thấy mình nên ngồi dưới chót, vì vậy một gã to con đeo khẩu trang đội nón trong lớp không gây quá nhiều sự chú ý. Ít nhất đó là những gì cậu nghĩ.

“Bạn mới của cậu trông như sắp chết ngạt trong đống quần áo đấy vậy. Và anh ta quá đô luôn.” Gwen nói khi cô nàng ngồi xuống cạnh cậu.

“Tớ không quen anh ta.” Cậu đáp, đẩy Deadpool một cái khi hắn thò tay qua nhéo tay cậu.

“Anh ta là bạn cùng nhà mà cậu nhắc đó hả?” Gwen hỏi và bắt đầu lấy tài liệu ra khi giáo sư vào đến.

“Cậu ấy nhắc đến tôi sao?” Deadpool hớn hở thò đầu qua nhìn cô gái.

Gwen gật đầu và cười cười, “Cậu ấy bảo rằng anh-”

Peter chặn ngang miệng cô và cau có đẩy hắn ra, “Ngồi yên không tôi tống anh ra ngoài bằng cái cửa sổ đó đấy.” ,cậu nói và chỉ vào cái cửa sổ be bé chỉ cho phép một tí nắng xuyên qua, chui vào căn phòng đã được tắt hết đèn để mở máy chiếu.

Deadpool bĩu môi và khoanh tay trước ngực, “Cậu là mẹ tôi chắc?”

Peter lườm hắn một cái.

“Xin lỗi, xin lỗi cậu.” hắn nói, mặt cứng đờ ra. Khi Peter tức giận thì cậu ta thực sự làm cho hắn gai hết cả người với mấy cái lườm chết người ấy.

Thật ngạc nhiên là hắn ngồi yên đến hết buổi thật, và sau đấy họ di chuyển đến lớp tiếp theo của cậu.

“Lớp sau có điểm danh đấy, anh không theo tôi được đâu.” Cậu nói khi họ đi trên hành lang.

Gã lính nhún vai, “Vậy tôi sẽ đi đâu đó loanh quanh cho đến khi cậu hết giờ.”

“Anh không có việc gì làm à?” cậu hỏi, cau mày nhìn hắn.

“Không hẳn. Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Chỉ là…”

“Oh shit.” Peter nhìn vào cái đồng hồ ngay sảnh lớn khi họ đi đến đó, “Tôi muộn tiết sau mất. Gặp lại anh sau.”

Chàng trai chạy vội đến phòng tiếp theo. Lần này là lớp Triết của ông thầy đầu hói có tài giảng bài vô cùng buồn ngủ, thế nên cậu chuẩn bị sẵn tinh thần ngủ trong lớp.

Sau khi đã học được tầm mười phút và Peter bắt đầu có dấu hiệu gục mặt xuống bàn thì điện thoại cậu rung lên báo có tin nhắn.

Là tin từ Deadpool. Cậu mở nó ra đọc.

/Chỉ là, tôi đột nhiên muốn gặp cậu. Vậy thôi./

Và Peter thề rằng cậu gục mặt xuống bàn không phải vì cậu buồn ngủ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play