Vóc dáng Thẩm Quyền Quyền khá nhỏ nhắn nên được đứng đầu hàng bên phải. Dù có đội một chiếc mũ bông nhưng gió lạnh vẫn len lỏi được vào trong áo, cậu vừa run rẩy vừa nhìn chằm chằm đội danh dự phía trước.

Trong đội danh dự đều là những đứa trẻ lớn. Bọn họ đứng ở đối diện, tay đeo găng trắng, mặc lễ phục màu đỏ, trên vai còn có một vài sợi tua rua màu vàng.

Đứa có nhiệm vụ đánh trống đứng trước mặt Thẩm Quyền Quyền, lễ phục không vừa người, cổ tay cùng mắt cá chân lộ ra bị đông lạnh đến trắng bệch. Nó nhận thấy ánh mắt hâm mộ của Thầm Quyền Quyền, nó kiêu ngạo quay đầu, hít một hơi thật sâu,...... khiến nước mũi sắp lộ diện bị hút trở về.

Thẩm Quyền Quyền thu hồi tầm mắt, xoay người nhỏ giọng nói với Lâm Đa Chỉ phía sau: “Tớ cũng muốn đánh trống, được mặc quần áo đẹp, còn được mang găng tay.”

Lâm Đa Chỉ không hề để ý đến cậu, ưỡn ngực đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn liếc về phía cửa lớn vài lần.

“Tùng tùng cắc, tùng tùng các……” Thẩm Quyền Quyền nhỏ giọng lẩm bẩm, hai tay diễn tả động tác đánh trống.

Lâm Đa Chỉ nghiêm túc được không quá 10 giây cũng nâng tay lên như đang gõ: “Tùng tùng cắc, tùng tùng cắc......”

Thẩm Quyền Quyền vừa lòng quay người lại thì thấy bé gái bên cạnh đang vò đầu bứt tai. Cô bé dùng tay cào đến mức khiến hai bím tóc trên đầu cũng sắp bung ra.

Thẩm Quyền Quyền có lòng nhắc nhở: “Cậu đừng gãi nữa, tóc tai rối tung che hết mắt rồi.” Sau đó liền tháo mũ bông đảo qua đảo lại đầu: “Làm giống như tớ đây này, lắc một chút là được.”

"Nhưng mà ngứa quá." Bé gái vẫn tiếp tục gãi đầu.

Một người quản lý đi ngang qua vội vàng dừng lại, lôi người ra khỏi đội ngũ, duỗi tay vạch tóc cô bé ra. Nhìn tới nhìn lui một lượt xong liền vỗ lên vai bé một cái.

"Tại sao em lại để đầu có chấy hả?" Quản lý nổi giận đùng đùng hỏi.

Tuy cái vỗ này không dùng nhiều sức nhưng cô bé vẫn bị lảo đảo một chút. Còn chưa kịp đứng vững cánh tay đã bị kéo lên hướng về ký túc xá: “Nhóm khách quý sắp tới rồi, đầu em có chấy thì sao tiếp khách được? Em về đi, chờ bọn họ đi rồi mới được ra.”

Cô bé đầu tóc bù xù, trước sự chứng kiến của mọi người, loạng choạng vừa chạy đi vừa nức nở: “Em không muốn về ký túc mà, em muốn đi Vân Điện, em không muốn về......”

Một vị quản lý khác quát lên: “Nhìn cái gì nữa, chia nhóm hai người trước sau kiểm tra lẫn nhau xem trên đầu có chấy rận gì không. Ai có thì ngay lập tức về ký túc xá.”

Bọn trẻ lập tức hành động, kéo tóc nhau xem có con gì không.

Lâm Đa Chỉ cúi đầu để Thẩm Quyền Quyền vạch tóc mình tìm, cậu nhóc khẩn trương đến mức đứng không vững, thanh âm cũng có chút run run.

“Nếu đầu tớ có chấy thì phải làm sao đây? Quyền Quyền tớ sẽ không được tới Vân Điện......”

Thẩm Quyền Quyền nhỏ giọng an ủi: “Có tớ cũng không nói ra đâu."

“Bọn họ sẽ phát hiện, con chấy sẽ nhảy nhót ở trên đầu chúng ta." Lâm Đa Chỉ nói như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Quyền Quyền nói: “Vậy nếu thấy tớ sẽ tóm nó xuống."

“Nó sẽ nhảy trên mặt đất!”

“Thế tớ sẽ bắt rồi ăn nó luôn."

May là trên đầu Lâm Đa Chỉ không có chấy, đến lượt Thẩm Quyền Quyền cũng không phát hiện ra sinh vật kia. Một vị quản lý canh gác ở bên ngoài chạy qua rào chắn, thở hồng hộc nói với viện trưởng cạnh cổng lớn: “Tới rồi, bọn họ tới rồi.”

Quản lý trưởng quay đầu hét lớn một tiếng: “Được rồi, được rồi, tất cả cười tươi lên, chuẩn bị nghênh đón khách quý!"

Đám nhóc đang tìm chấy cho nhau lập tức thẳng người, đội lễ nghi liền bắt đầu chơi nhạc, các bạn nhỏ còn lại đồng thanh hát lên theo hướng dẫn của chỉ huy.

“Sinh hoạt của chúng em hạnh phúc nhường nào, giọng hát của chúng em lảnh lót biết bao, các thiên sứ hội tụ ở chỗ này, gieo giống hy vọng……”

Trong tiếng trống rung trời cùng tiếng ca vang dội, vài ánh đè xuất hiện chiếu sáng từ đắng xa, một đoàn ô tô đang tiến tới Viện phúc lợi Thiên Sứ.

--------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play