Tiểu Ca Ca! Em Nhặt Rác Nuôi Anh!

Chương 4: Chử Nhai (1)


1 tháng


Bảy tám chiếc quân sự ngừng ở trước cổng lớn viện phúc lợi, viện trưởng mang theo một đám quản lý lên đón tiếp, mặt đầy tươi cười bồi đoàn người đi vào viện phúc lợi.

Người Vân Điện trước kia cũng từng tới viện phúc lợi, bọn trẻ đều đứng ở trong viện chờ được lựa chọn, đến khi một hai người may mắn được tuyển đi thì những người còn lại sẽ ủ rũ cụp đuôi quay về ký túc xá.

Nhưng lần này thì khác, không chỉ viện phúc lợi gấp rút tập luyện từ nửa tháng trước mà đơt này còn tới rất nhiều xe cùng khách quý. Đám trẻ cả thấy lần này sẽ chọn rất nhiều ngời, tất ca đều tập trug 100% tinh thần để biểu diễn.

“Viện trưởng Lưu thật là náo nhiệt nha” Đi đầu là một vị quan quân trẻ tầm 30 tuổi, mỉm cười nhìn về phía viện trưởng Lưu.

Viện trưởng Lưu vội vàng trả lời: “Thượng tá Cố, các bạn nhỏ đã rất mong chờ được gặp Tham nghị trưởng Ngô, Tham nghị viên Vương, Tham nghị viên Trần, Thượng tá Cố cùng Thiếu gia Chử đấy. Tuy rằng điều kiện ở viện phúc lợi rất khó khăn nhưng cũng không ngăn được sự nhệt tình nghênh đón khách quý của các em ấy.”

“Ồ, không tồi, rất sôi động và tràn đấy năng lượng.” Tham nghị trưởng Ngô đứng giữa đám người gật gật đầu.

Đoàn người đều đang cười nói vui vẻ, chỉ có thiếu niên đi bên canh Tham nghị trưởng Ngô là không nói câu nào chỉ rũ mắt nhìn dưới đất.

Diện mạo thiếu niên tuấn mỹ, khí chất cao quý, mặc một bộ vest màu xanh đen cùng một chiếc áo khoác len, dáng người cao gầy như cây thuỷ trúc. Hắn đeo một đôi găng tay da khôg quá lớn, đôi mắt để lộ vẻ không hứng thú bất cứ thứ gì, trên mặt không có lấy một biểu tình dư thừa, thờ ơ lãnh đạm.

“...... Cho nên lần này tới thị sát vực sâu, không chỉ quặng mỏ mà tới thăm viện phúc lợi cũng rất cần thiết.” Tham nghị trưởng Ngô vừa đi vừa nhìn thiếu niên bên cạnh, trong miệng lại nói với những người khác: “Chử Nhai tuổi nhỏ nhưng hành xử ổn trọng. Chủ tịch Chử có việc riêng quan trọng cần giải quyết, nên cậu ấy thay mặt cha mình tới thị sát. Nghĩ tới mấy đứa nhóc không nên thân chỉ biết chơi bời nhà tôi đúng là cách xa ngàn dặm.”

“Từ lâu đã nghe nói Thiếu gia Chử là rồng phượng giữa loài người (nhân tài kiệt xuất), khí phách bất phàm, quả thực trăm nghe không bằng một thấy.”

“Thiếu gia Chử đã tiến vào kỳ phân hoá, không lâu nữa sẽ trở thành lính gác* hoặc dẫn đường*.”

*Lính gác: Là chiến sĩ có 5 giác quan (thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, vị giác) vượt trội, bỏ xa người thường. Vì vậy lính gác rất dễ bị tạp âm hoặc cảm giác mãnh liệt kích thích, nếu làm việc hoặc chiến đấu quá sức sẽ dẫn tới tình trạng tinh thần không ổn định.

*Dẫn đường: thuốc an thần của lính gác, là người có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ có thể dẫn đường giúp lính gác tránh gặp tình trạng giác quan quá tải, mất phương hướng tinh thần.

“Khó trách mới 12 tuổi mà đã cao như vậy, nhìn có vẻ phải 1m7, cao gần bằng tôi luôn ấy chứ.

“Tiến vào kỳ phân hoá, đây đúng là đại hỉ, khó trách Chủ tích Chử dạo này tâm trạng rất tốt.”

……

Nghe được đông đảo lời khen ngợi, thiếu niên không hề tỏ ra vui mừng nhưng rốt cuộc đôi mắt cũng có chút phản ứng.

Hắn hơi gật đầu, thanh âm lạnh lùng, thái độ lễ phép: “Các chú, các bác quá khen rồi ạ.”

“Nào mọi người đừng khen nó nữa, em họ tôi da mặt mỏng, không thích nghe mấy lời này đâu.” Thượng tá Cố tủm tỉm đi tới, duỗi tay chụp lấy vai Chử Nhai: “Thấy anh họ nói có đúng không? Tiểu Nhai.”

Thân thể Chử Nhai hơi động như muốn tránh cái tay đặt trên vai kia nhưng rồi lại nhịn xuống, hơi nhíu mày một cái rồi thôi.

Đội lễ nghi đã đi về phía cuối đội hình, đoàn người Tham nghị trưởng Ngô tiến lại gần, bon họ đứng tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn những đứa trẻ đang ca hát

“…… Sinh hoạt của chúng em hạnh phúc nhường nào, giọng hát của chúng em lảnh lót biết bao, các thiên sứ hội tụ ở chỗ này, gieo giống hy vọng...... La la la, gia đình ấm áp của em, la la la, nơi em trưởng thành......”

Đám trẻ đều nghiêm túc cất lên tiếng ca, đến những đứa mầm non nhỏ nhất cũng không phải ngoại lệ. Chúng đều hy vọng mình biểu hiện tốt một chút sẽ được lựa chọn đi Vân Điện.

Thẩm Quyền Quyền cũng muốn tới Vân Điện.
Cậu đứng ở đầu hàng hát đến nhập tâm, nhắm tịt mắt ngẩng cao đầu, đến mức ngũ quan vặn vẹo, cái đầu còn run run. Trước mỗi câu đều hít một hơi dài, rồi dùng toàn lực rống ra tiếng, bảo đảm từng câu từng chữ mình phát người khác nghe thấy.

“La la la, gia đình ấm áp của em......”

Lần nữa mở mắt ra, âm thanh gào rống của Thẩm Quyền Quyền chợt ngừng lại.

Không biết từ bao giờ trước mặt cậu lại có một vị người lớn - không, đó là một đứa trẻ lớn.

Cậu chưa bao giờ thấy qua mà đứa trẻ đẹp đẽ đến đáng sợ kia đang rũ mắt, gương mặt vô cảm nhìn thẳng vào cậu.

Đây là ai vậy?

Sao mà cao thế, lớn lên cũng dễ nhìn...…

Sao hắn lại ở chỗ này? Là từ Vân Điện tới sao?
Thẩm Quyền Quyền nhất thời quên mất việc ca hát, khuôn mặt bị đông lạnh tới đỏ ửng, khoé miệng hơi nhếch, ngơ ngác đối diện cùng Chử Nhai.

Vài giây sau, hai dòng nước trong trẻo chậm rãi chảy ra từ mũi cậu.

Đồng tử Chử Nhai chợt co rút, đôi tay đang buông thõng bên sườn chợt nắm chặt, rồi đột nhiên nghiêng mặt đi, di rời tầm mắt.

Thẩm Quyền Quyền phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần, hít nước mũi vào trong, một bên nhìn chằm chằm người trước mặt một bên tiếp tục cất tiếng hát

“La la la, gia đình ấm áp của em.”

Sau khi tiếng rống của Thẩm Quyền Quyền vang lên, Chử Nhai đang nghiêng mặt đi liền nhắm mắt lại.

"La la la —— khụ khụ khụ.” Bởi vì gân cổ để hát, cổ họng Thẩm Quyền Quyền đột nhiên ngứa rát đến nỗi cậu không nhịn được mà ho khan: "La —— khụ khụ —— nơi em trưởng thành —— khụ khụ khụ.”

Cơn ho bắt đầu là không cách nào ngăn được, cậu mạnh mẽ hát được mấy chữ liền bỏ cuộc, ho khù khụ đến thở hổn hển, trong đôi mắt toát ra ánh nước.

Những người khác cách khá xa nhưng Chử Nhai lại có thể nghe rõ động tĩnh, quay đầu lại, trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ lãnh đạm mà nhìn về phía cậu.

Thẩm Quyền Quyền cũng nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Chử Nhai, nhưng hiện tại yết hầu cậu không chỉ ngứa mà còn giống như vách tường dính lại vào nhau, không nhịn được liền phát ra một tiếng nôn khan như bị sặc: “Oẹ......”

Do nhìn chăm chú vào Thẩm Quyền Quyền nên thấy cảnh này cả người Chử Nhai ngay lập tức cứng đờ, trên gương mặt thanh lãnh không chút gợn sóng kia dường như xuất hiện một vết rách.

Cũng may Thẩm Quyền Quyền cuối cùng cũng bình phục, chỉ thở phì pho không còn ho khan nữa. Mà lúc này đoạn hợp xướng đã kết thúc.

“Trân trọng kính mời Tham nghị trưởng Ngô lên có đôi lời phát biểu, xin mọi người cho một tràng pháo tay để nhiệt liệt chào mừng."

“Tiếp sau đây Tham nghị viên Vương sẽ lên chia sẻ cùng mọi người, xin trân trọng kính mời ông."

……


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play