Lúc tên nhóc kia quay đầu trở lại, Thẩm Quyền Quyền lập tức thu hồi ánh mắt, đổi từ gương mặt tức giận thành bộ dạng ngoan ngoãn.
—— cậu từng chịu không ít khổ, tự biết không thể chọc đám nhóc lớn này, tránh rước hoạ vào thân.
Lâm Đa Chỉ ở bên cạnh chậm rãi bò lên, cúi đầu nhặt chậu của mình: “Đi thôi.”
Thẩm Quyền Quyền theo sau vài bước lại không cam lòng xoay người nhìn đầu xỏ gây chuyện đã tiến vào ký túc xá. Hai tay nắm chặt trước ngực, giơ ngón trỏ cùng ngón cái ngắn ngủn. Đôi tay cậu nắm chặt trước lực, dựng thẳng ngón trỏ cùng ngón cái ngắn ngủn về phía trước, hùng hổ hô to một tiếng: “Tinh thần lực công kích!”
"Bé mồm, bé mồm thôi." Lâm Đa Chỉ vội vàng kéo lấy quần áo cậu.
Hai đứa trẻ tiếp tục hành trình đến phòng tắm, đến khi xác định không có người theo sau, Lâm Đa Chỉ mới khóc oà lên.
“Mũi tớ bị đập đau quá."
Sau lưng Thẩm Quyền Quyền cũng truyền đến từng cơn đau nhức, cậu cũng rất muốn khóc nhưng phải cố tỏ ra mạnh mẽ: “Tớ dùng tinh thần lực công kích rồi, chắc chắn hắn cũng sẽ rất đau.”
“Tớ vừa rồi cũng lặng lẽ công kích.” Lâm Đa Chỉ khụt khịt bổ sung, “Âm thầm tấn công."
“Vậy có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi."
“Ừm, chết chắc luôn.”
Cả hai rất nhanh không còn buồn bã nữa, lúc này mới để ý đến sự khác thường của đám trẻ lớn.
Bọn họ vừa đi vừa nghi ngờ nhìn, cẩn thận lắng nghe mới nắm bắt được mấy từ khoá quan trọng là "khách quý", “Vân Điện”
"A! Lại muốn chọn người tới Vân Điện sao?" Thẩm Quyền Quyền che miệng lại, trong giọng nói không che giấu nổi kích động.
Lâm Đa Chỉ không nói lên lời chỉ biết phấn khích gật đầu, gương mặt tái nhợt cũng chuyển sang màu đỏ.
Hai đứa mang chậu đi tới phòng tắm, thấy bên trong không có nhiều người thì lập tức vui mừng, có mấy vòi nước trống không cần phải xếp hàng.
Đám nhỏ chung phòng cũng ở đây, thấy bọn họ liền vội vàng ríu rít.
“Mau qua đây vệ sinh cá nhân nè, chỗ này cũng chỉ có nhóm mầm non bọn mình thôi.”
“Nhanh tay nhanh chân lên, nhỡ tý nữa mấy anh lớn lại tới thì phiền lắm.”
Tổ hợp Thẩm Quyền Quyền vội chạy qua, vặn nước hứng vào trong chậu.
Bình nóng lạnh của viện phúc lợi đã hỏng được một thời gian rồi nhưng mãi vẫn chưa thấy sửa, bọn trẻ cũng chỉ có thể dùng nước lạnh.
Tuy thời tiết chưa đến mức lạnh lẽo, nhưng vẫn có một ít vụn băng không biết từ nơi nào nổi lềnh phềnh trong chậu nước của Thầm Quyền Quyền, khiến cậu liên tục rùng mình.
Cậu thật sự không muốn rửa mặt bằng nước đá —— cậu đã nhịn rửa mặt cả tuần qua —— nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu nhất định phải trông thật sạch sẽ, tạo thiện cảm với khách quý mới có khả năng được chọn tới Vân Điện.
Từ nhỏ Thẩm Quyền Quyền đã sinh hoạt ở Vực Sâu, tuy chưa từng thấy qua Vân Điện nhưng đó vẫn là nơi mà bọn trẻ ở viện phúc lợi này mơ ước hướng tới.
Ở Vân Điện chắc chắn có thể thường xuyên được ăn bánh bao, vòi nước ở Vân Điện vặn cái là có nước ấm, bãi rác ở Vân Điện cất chứa rất nhiều bảo bối, khắp nơi đều là đồ hộp —— đồ hộp còn dư một nửa cùng vô số quả cầu pha lê...…
Vân Điện, Vân Điện...…Tr
ong lòng Thẩm Quyền Quyền kích động một hồi, rốt cuộc cũng đưa tay múc nước trong chậu hất lên mặt mình.
“A!” Cậu hét thảm một tiếng, gương mặt méo mó dậm chân tại chỗ, đấm lung tung vào không khí.
Mấy đứa còn lại cũng run rẩy rửa mặt, thấy cảnh này liệt bật cười ha ha, cũng bắt chước làm trò.
Trước bồn nước chỉ có Lâm Đa Chỉ là nghiêm túc nhất, dù lạnh đến răng va cầm cập vào nhau vẫn cẩn thận rửa sạch mặt mũi, còn xoa xoa lỗ tai.
Trong lúc đám trẻ ồn ào đùa nghịch, một vị quản lý mặc áo xám xuất hiện trước cửa phòng tắm
"Cho thời gian rửa mặt mà các em làm cái gì thế hả?" Quản lý quát một tiếng vô cùng chói tai.
“Em đang rửa, đang rửa mà."
“Lạnh quá, em sắp chết rét rồi."
“Kiên nhẫn chút đi, chờ bình nóng lạnh sửa xong sẽ có nước ấm để dùng." Vị quản lý lại hét lên.
Cả nhóm nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, cầm chậu của mình về ký tục xá. Thẩm Quyền Quyền đi cuối cùng lại bị quản lý gọi lại: “Thẩm Quyền Quyền, em đợi đã.”
Thẩm Quyền Quyền ôm chậu nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía quản lý. Hành động này khiến mái tóc dài bù xù gần như che đi đôi mắt của cậu, trên chiếc cằm nhọn còn dính hai giọt nước.
Quản lý chỉ về phía đầu cậu: “Tóc em dài quá sắp không nhìn thấy mắt rồi, sao còn chưa cắt đi hả?"
Thẩm Quyền Quyền vội lắc lắc đầu hất mấy lọn tóc trên mặt mới để lộ ra một ít vùng trán cùng đôi mắt to đen, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía quản lý.
Quản lý còn định răn dạy vài câu thì bên ngoài vang lên tiếng huýt sáo tập hợp, chỉ đành xua tay: “Về trước đi, mấy đứa về ký túc xá cất đồ đạc cẩn thận rồi lập tức ra sân thể dục.”
Hiện tại đã là 7 giờ sáng, nhưng toàn bộ Vực Sâu vẫn tối tăm như ban đêm, xung quanh đều là một mảnh u ám, chỉ có viện phúc lợi là sáng đèn. Sân thể dục không lớn lắm nhanh chóng đứng đầy người, trừ bỏ nhóm mầm non tầng hai không cần tới, tất cả những đứa trẻ còn lại đều có mặt, xếp hàng từ thấp tới cao, ước lượng cũng phải 2-300 người.
Lãnh đạo Vân Điện muốn tới thị sát, không khí ở viện phúc lợi vô cùng khẩn trương. Nhóm quản lý chayh tới chạy lui, vị viện trưởng rất ít khi xuất hiện cũng có mặt ở cổng lớn, không ngừng dò hỏi những người khác.
“Bọn họ đến đâu rồi?”
“Còn cách một khu vực nữa, sắp tới rồi."
“Những người tới lần này đều là quan chức cấp cao cùng tùy tùng của bọn họ, chúng ta không được phép để xảy ra sai phạm gì.”
“Viện trưởng yên tâm.”
“Nhắc bọn nhỏ vui vẻ tươi cười lên, có thể kiếm được đồ ăn với sữa bột hay không tất cả đều phụ thuộc vào sự thể hiện của chúng ngày hôm nay."
“Vâng ạ.”
……