[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 5: Ngủ thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp

Đã rất lâu rồi những ngày như thế này mới trở lại. Ít nhất là nửa năm. Peter nằm im lặng, cuộn mình trong chăn và nhìn vào khoảng không. Tối hôm qua cậu đã không ngủ tí nào. Khi Peter nhắm mắt lại và cố ngủ, những hình ảnh cứ đột nhiên hiện ra. Cậu học cách để yên cho chúng trôi qua và cố không nghĩ quá nhiều vì làm vậy chỉ khiến đầu đau thêm. Khi cậu thiếp đi vì mệt, những giấc mơ sẽ kéo đến. Peter không hiểu. Chúng chỉ là những giấc mơ – chưa bao giờ là ác mộng. Peter cho rằng ác mộng phải là cái gì đấy bạo lực hơn, kì lạ hơn. Nhưng ai đoán được nằm mơ lại đáng sợ đến vậy.

Tony đã ở trong giấc mơ ấy, rõ ràng và thật như thể cậu thực sự đang quỳ cạnh người đàn ông. Tony không nói gì cả, và chỉ nhìn vào khoảng không như Peter bây giờ. Máu chảy dài một bên mặt chú ấy. Sau đấy cậu thức dậy, và cứ nằm như thế cho đến khi chuông báo thức reo. Những vết thương đã khỏi hoàn toàn, thế nên cơn đau nhức khắp người này hẳn là do một đêm không ngủ. Peter ngồi dậy rồi đi học như bình thường.

Ngày hôm đấy trôi qua một cách xa xăm, như thể Peter đang nhìn vào kí ức của một ai đó. Cậu đã làm hỏng liền ba ống nghiệm, thế nên Harry chỉ cau mày nhìn cậu và để Peter phụ việc vặt. Chàng trai đứng đó và ước gì mình là một tế bào vô tri. Có thể Peter chỉ là một tế bào vô tri, và vũ trụ này thật ra chỉ là cơ thể của một người. Ai mà biết được.

Peter bỏ bữa trưa. Thật ra cậu cũng hay bỏ bữa trưa, trừ những hôm Sam làm đồ ăn cho cậu. Peter không muốn nạp vào nhiều calo hơn cần thiết, và cậu cũng không thấy đói. Ấy là thường ngày, còn hôm nay thì cậu muốn nằm xuống hơn là làm gì khác, thế nên Peter chỉ đi thẳng đến phòng nhạc mà band họ hay tập, cuộn người vào một góc và nằm đấy cho đến khi Flash Thompson đi vào.

“Petey-weenie.” Flash nói khi nhìn thấy đống người và tóc và quần áo trong góc phòng. Cậu ta luôn biết khi nào Peter thấy không ổn nhất để xuất hiện, kể cả khi họ lên Đại học. Peter thầm nghĩ có thể đó là năng lực đặc biệt của cậu ta. Flash Thompson có thể là một siêu anh hùng đi bảo vệ mọi người hằng đêm bằng cách tìm đến kẻ xấu lúc chúng có một ngày như cứt và móc mỉa đến khi chúng bật khóc xin tha.

“Cút đi,” Peter đáp. Ngạc nhiên là Flash không phản ứng gì thêm cả. Cậu ta chỉ ngồi xuống và giở quyển kịch bản ra đọc. Phòng tập này được nhiều câu lạc bộ sử dụng, vậy nên hôm nay có lẽ là giờ của đội kịch. Peter không thấy lạ khi Flash tham gia vào đội kịch của trường. Cậu ta rất giỏi trong việc giả vờ không nhìn thấy Peter và va vào cậu hồi Trung học. Khi họ lên Đại học thì mọi chuyện khác đi một chút, có lẽ ai cũng vậy cả. Flash ít gây sự với cậu lại, mặc dù họ vẫn thỉnh thoảng cạnh khoé nhau, nhưng có gì đấy khiến cậu ta dễ chịu hơn. Peter cứ nằm như vậy, không ngủ, với sự tĩnh lặng của căn phòng và tiếng giấy sột soạt thi thoảng đến từ Flash.

Được một lúc lâu thì Flash nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, lật một trang kịch bản khác và nói trong khi mắt vẫn đọc, “Tôi tưởng cậu chỉ nghèo, nhưng hoá ra cậu còn không bình thường nữa.”

Peter không đáp lại, chỉ nằm đấy. Giọng của Flash nghe như tiếng vọng khi đứng ở vách đá mà gọi, xa xôi và vang vọng khắp nơi. Flash liếc nhìn cậu, “Đội kịch sẽ đến đây trong 5 phút tới.” Khi chàng trai khẽ động đậy, cậu ta nói tiếp, “Ổn không đấy?”

Thật lạ là Flash hỏi vậy. Flash cũng đã từng hỏi vậy một lần, hồi họ vào năm nhất. Cậu ta nghe như thể đang bối rối, pha lẫn một chút giữa khó chịu và, nếu Peter không quen biết Flash trước đó, cậu sẽ gọi đấy là lo lắng. “Không.” Cuối cùng cậu đáp, giọng vỡ ra và khàn như thể vẫn đang trong giai đoạn dậy thì. Chết tiệt thật.

Vài phút sau, tiếng người nói chuyện rôm rả kéo đến từ phía xa. Đội kịch sắp tới, và có lẽ vì không muốn bị bắt gặp với Peter Quái Gở Parker, Flash lấy bút ra và ném về phía cậu, giọng khẩn trương, “Pst! Peter! Dậy đi!”

Peter im lặng đứng lên, đeo balo và đi ra như thể nãy giờ cậu không có nằm một đống dưới sàn. Khi cậu mở cửa, người của đội kịch rất ngạc nhiên và cứ tròn mắt nhìn cậu không ngừng kể cả khi Peter đã đi được một đoạn. Sau đấy tiếng cười nói của họ lại vang lên, và Peter chỉ thấy trống rỗng. Giờ nghỉ trưa đã hết, thế nên hành lang dần thưa bóng người. Peter thấy cay sống mũi, và cậu khẽ nấc lên, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra. Lại là một ngày bình thường của giai đoạn buồn đời thôi, không có gì mới.

=.=.=.=.=.=.

“Ban nãy là sao vậy?” Deadpool hỏi khi hắn và cậu ngồi ở Denny’s vào tối hôm sau, khi Peter quyết định rằng mình đủ ổn để làm Spider-Man. Hoá ra cậu đã sai. Gã lính tỏ ra vui mừng vì lần đầu được Peter chủ động rủ đi ăn và kéo cậu ngay đến đây (cậu không rủ hắn – như thể họ là bạn bè hay gì, cậu mời hắn vì hắn đã cứu cậu, nhưng Deadpool thì không quan tâm lắm đến tiểu tiết như vậy).

Peter chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa pancake thơm mùi bơ và syrup của mình, “Thấy hơi mệt thôi. Xin lỗi vì đã bỏ anh lại.”

Deadpool miệng nhai đồ ăn, lấy nĩa chỉ vào cậu, “Cậu mới phát hoảng ở giữa cuộc chiến đó nhóc.”

Sự thật là như vậy. Peter đã phát hoảng khi họ đánh nhau với Venom một lần nữa. Deadpool mang theo cả tá lựu đạn choáng kể từ lần trước họ chạm trán với nó, thế nên hắn dùng chúng ngay khi họ đối đầu được vài phút, khi Peter nghĩ mình đang kiểm soát được hướng đi của mọi thứ. Ánh sáng chói đến mù mắt và tiếng nổ đinh tai vang lên. Spider-Man lựa chọn giữa bỏ đi và hoảng lên một mình, hoặc ở lại và hoảng hốt trước hàng đống người, vậy nên dĩ nhiên cậu chọn bỏ đi và để Deadpool lại ở cái kho mà họ tìm thấy Venom. Không phải một hành động hay ho cho lắm, nhưng Deadpool sẽ thoát được thôi.

Peter kéo mặt nạ lên lưng chừng và ăn một miếng bánh. Cảm giác như giấy trong miệng cậu vậy. “Xin lỗi vì để anh lại,” cậu lại xin lỗi lần nữa, liếc lên đĩa đồ ăn vẫn còn khá đầy của gã lính. Bình thường hắn ăn rất nhanh, thế nên thật lạ khi hắn vẫn còn nhiều đồ ăn như vậy. “Chỉ là… tôi có vài ngày không ổn thôi. Ai mà chẳng vậy, đúng không?”

“Không ổn ra sao?” Hắn vẫn ăn, cử chỉ thản nhiên như thể họ chỉ đang nói chuyện phiếm chứ không phải vấn đề gì quá nặng nề như việc cậu bỏ hắn lại ngay giữa cuộc chiến với một con quái ngoài hành tinh. Nhất là với Spider-Man nữa. Người hùng thì không hoảng hốt lên như vậy và cố tháo chạy chỉ vì vài quả lựu đạn choáng.

“Anh biết đấy,” Peter nói, và cậu mong rằng cuộc nói chuyện này qua nhanh vì cậu không biết phải giải thích thế nào, “Mấy cái vặt vãnh linh tinh.”

“Không, tôi không biết,” hắn đáp, dựa lưng vào ghế và uống ly sinh tố của mình, “Kể xem nào.”

Peter đảo mắt. Cậu rất không muốn kể về những gì cậu trải qua với bất cứ ai, nhất là Deadpool, vì như thế giống như họ là bạn bè hay gì vậy. “Thì, mấy cái kiểu mất ngủ và nhạy cảm với tiếng ồn thôi,” cậu khẽ đỏ mặt, vờ ăn một miếng bánh để có cớ đưa tay lên để dưới mũi, che đi một phần gương mặt lộ ra, đoạn nhanh chóng thêm vào, “nhưng giờ mọi thứ bình thường lại rồi.”

Deadpool không nói gì thêm mà chỉ nhún vai cho qua chuyện. Họ tiếp tục ngồi ăn trong im lặng. Peter thầm thở ra nhẹ nhõm. Một Deadpool lắng nghe và một Spider-Man mở lòng không hợp với họ, đơn giản là vậy.

“Vậy, ờm, Venom ăn được bao nhiêu người rồi?” Peter hỏi, chuyển hướng cuộc nói chuyện quay lại dự định ban đầu của cậu – mời hắn ăn và nói về Venom. Với những thông tin của Sam đưa cho cậu về Venom và việc rõ ràng Deadpool có quen biết với nó, Peter muốn gặp hắn để tìm ra cách đối phó với con quái vật trong tương lai. Và dĩ nhiên là để cảm ơn hắn. Peter không phải một thằng nhãi vô ơn.

Deadpool giơ bàn tay phải bé tí của mình lên và lúc lắc mấy ngón tay, “Hai người và bàn tay của tôi.”

Peter nhăn mặt, “Xin lỗi.”

Gã lính hừ một cái, chọc vào cái lòng đỏ trứng cho nó vỡ ra rồi ăn với bánh và thịt xông khói – tất nhiên là bằng tay trái, “Nó mọc lại nhanh thôi. Hơi bất tiện, nhất là khi tôi định tự sướng tối nay, nhưng ai quan tâm chứ.”

Chàng trai mắc kẹt giữa cảm thấy có lỗi và cảm thấy ghê vì gã lính nói về tự sướng trong lúc họ đang ăn, thế rồi buột miệng xin lỗi một lần nữa theo thói quen.

Gã lính nhìn cậu khó hiểu, đoạn lấy nĩa cắm vào mấy miếng chuối và dâu trên đĩa hắn rồi bỏ vào đĩa cậu, “Giúp tâm trạng tốt hơn”, hắn giải thích, “Tôi không cần cậu xin lỗi liên tục như vậy, không giống cậu tí nào. Nhưng lần tới nếu cậu không cẩn thận như hôm nay, cậu chắc chắn sẽ mất nhiều hơn một bàn tay đấy.”

Peter chỉ nhìn chỗ trái cây, đoạn ăn thêm bánh cùng với chúng. Cậu đoán là hương vị tươi mát của chúng giúp cậu thấy thoải mái hơn phần nào. “Sao anh quen với Venom vậy?”

Deadpool hơi ngước lên trần nhà và suy nghĩ, “Xem nào… Cậu muốn hỏi về thực tại nào đã?”

Deadpool luôn có cái kiểu nói chuyện như thể hắn là nhà du hành không gian – thời gian hay cái gì đấy, và Peter luôn cho rằng ấy là do đầu óc hắn không hoạt động như người thường. Đôi lúc cậu chỉ chiều theo cái cách suy nghĩ ấy, vì xét cho cùng với những gì cậu trải qua, mấy chuyện như vậy có lẽ cũng không phải không có thật. “Thực tại này. Trái đất này.” Cậu đáp.

“Tôi kể với cậu về hồi tôi bị thí nghiệm trên người và biến thành tranh Kurt Schwitters di động chưa?” hắn nói và chỉ vào những vết sẹo chồng chéo trên mặt. Peter thấy không thoải mái lắm mỗi khi hắn đùa về bản thân như vậy, dù rằng chính cậu cũng hay đùa để thấy khá hơn về những thứ tệ lậu của cuộc đời này. “Hình như rồi, nhưng lúc ấy cậu đang nghe nhạc bằng tai nghe và tôi không biết. Dù sao thì, có một lần bọn khốn đầu khấc ấy đem tôi đến cơ sở thí nghiệm lũ kí sinh vì bọn chúng nghĩ mấy con kí sinh có thể sẽ kích thích gene ‘dị nhân’ hoạt động. Rõ ràng là không.” Hắn ăn thêm một nĩa đầy đồ ăn nữa, “Và vì tôi nói quá nhiều, Venom tự động thoát ra. Có vẻ như nó quên mất phải giết tôi ngay lúc ấy, hoặc vì cái gene khỉ gió thực sự đã bắt đầu hoạt động. Từ đó Venom ghét tôi.”

“Không lạ lắm.” Peter đáp, và gã lính khẽ nhếch miệng cười. Có lẽ vì cậu dần thấy khoẻ hơn, đủ để chọc ngoáy hắn.

“Sau đó thì tôi đụng mặt Venom vài lần và làm quen với Eddie và chúng tôi trở thành bạn thân nhất hành tinh.” hắn kết thúc câu chuyện nhỏ của mình và cụng ly sinh tố của mình với ly cà phê của cậu. Gã lính nghĩ vài giây và đổi hai ly cho nhau, lầm bầm về việc cậu không nên uống cà phê khi đang bị mất ngủ.

Peter hút sinh tố và suy nghĩ một lúc. “Vậy làm sao anh biết về những điểm yếu của Venom? Tiện thể thì, cảm ơn lần nữa vì đã cứu tôi hôm ấy.”

Deadpool trông không thể nào vênh váo hơn được nữa. Hắn luôn như vậy khi được cậu cảm ơn, như thể việc Spider-Man phải nhờ đến hắn là điều gì đấy rất đáng tự hào. Peter ngăn bản thân không đấm cho hắn vào giữa mặt. “Baby boy à tôi là lính đánh thuê đấy. Không có thông tin nào mà tôi không điều tra ra được. Chỉ là tôi muốn hay không thôi.” Hắn thả câu nói cuối ở đấy như một lời đe doạ. Peter ngừng thở một nhịp. “Nhưng mà luật thứ 122 của tôi là ‘Không điều tra thông tin cá nhân của bạn bè thân thiết’, thế nên đừng lo.”

Peter thở dài, “Anh mà cũng tuân theo luật á?”, và lờ đi việc hắn cho rằng họ là bạn bè thân thiết. Tuy vậy, nếu nghĩ theo hướng tích cực, họ thực sự là bạn. Một chút ganh đua, một chút cãi vã (oke, nhiều chút cãi vã), và một chút quan tâm – nếu không gọi đấy là bạn bè thì Peter cũng không biết gọi là gì. Bên cạnh đó… Deadpool không biết danh tính thực của cậu, và cũng nói rằng hắn sẽ không tìm hiểu về cậu. Khi không còn trong bộ đồ Spider-Man, cậu và hắn chỉ là hai người từng quẹt phải Tinder nhau và sau đó không bao giờ gặp lại. Và Deadpool thì luôn thành thực khi nói về những luật lệ hắn tự đặt ra, thế nên Peter chỉ biết mù quáng tin hắn.

Chàng trai chạm vào mu bàn tay trái và màn hình hologram hiện lên cùng với thông tin mà Sam tìm được cho cậu về vụ mà Eddie và Venom đang theo đuổi. “Xem này,” cậu nói, lướt qua một số hình chụp tội phạm đang cầm bảng tên, “Những tên lần trước anh đuổi theo”, cậu lại lướt thêm một số hình, “và những tên lần đầu chúng ta chạm trán Venom ở New York, chúng đều có hình xăm giống nhau ở chân mày phải.”

Deadpool nheo mắt nhìn hình xăm bé tí khó nhận ra và khẽ thốt lên, “Mắt cậu tinh thật. Nhưng sao chúng lại xăm hình xăm trông như thể lông mày chúng đang ngạc nhiên vậy?”

Hình xăm của bọn tội phạm là ba gạch ngang, với gạch chính giữa đứng thẳng và hai gạch hai bên hơi nghiêng. Peter lấy ba miếng khoai tây chiên đặt lên khăn ăn, “Trông giống cái gì?”

“Giống ba miếng khoai chiên ngạc nhiên?” Hắn đáp, và mắt Peter đảo lên trần nhà.

“Nó là hình cái vương miện, đồ ngốc.” cậu mắng và ăn cả ba miếng khoai.

“Vương miện? Nữ hoàng Anh đứng sau vụ này sao?!” Deadpool thảng thốt đầy kịch nghệ. Chúa ơi, cái đồ lố lăng này.

Peter nhìn xuống bụng và nghĩ rằng có lẽ cậu không nên ăn thêm nữa. Những ngày tồi tệ này đã quá đủ và cậu không cần thêm việc lo lắng về ngoại hình của mình. “Không, là Kingpin. Kingpin đứng sau đường dây buôn lậu này, Deadpool.”

Gã lính bật cười, “Cậu nên ngừng qua lại với anh chàng mù đấy đi vì nỗi ám ảnh của anh ta với Kingpin đang dần trở nên nực cười. Với cả, Kingpin không có logo riêng đâu. Sẽ thật vớ vẩn nếu tổ chức tội phạm có logo riêng, vì như vậy như kiểu hey nhìn đây, tao là tội phạm đấy.”

“Daredevil không có ám ảnh với Kingpin.” Cậu nheo mắt khi Deadpool lại cười, “Và về mấy cái hình xăm thì rõ ràng không ai để ý cả. Tôi phải dùng phần mềm tìm điểm tương đồng để phát hiện ra, và đấy cũng chỉ là vô tình thôi. Chúng rất kĩ càng trong việc làm sao để nhận ra nhau nhưng cũng không để bị phát hiện. Nhưng thôi, đấy không phải chuyện chính. Cái chính là nếu Kingpin đứng sau đường dây này, thì những người mà Venom tìm được có thể chỉ là bề nổi của tảng băng.”

“Và cậu sợ Venom sẽ làm một cuộc thanh tẩy như cơn đại hồng thuỷ nhớp nhúa nhất lịch sử.” Deadpool kết luận, nhấp một ngụm cà phê nhưng liền nhổ nó trở lại vì Chúa ơi, tại sao Peter không bỏ đường vào?

Peter gật gù, vẫn nhìn hắn trong khi tay đẩy cốc cà phê ra xa khỏi bản thân, “Không thể để chuyện đấy xảy ra được.”

Gã lính thở dài mệt mỏi, tấn công đĩa thức ăn gần hết của mình như đứa trẻ chán ngán việc ngồi một chỗ quá lâu, “Thôi nào Spidey, nếu Venom làm vậy thì đã sao chứ? Bọn chúng là kẻ xấu mà. Bụng Venom chắc chắn là nơi chúng thuộc về. Tôi không tài nào hiểu nổi cậu với cái luật ‘không giết người’ của cậu.”

Hình ảnh Tony nhìn chằm chằm vào khoảng không chợt vụt qua mắt cậu. Peter nhắm mắt lại và lắc đầu vài cái. Chàng trai hít vào một hơi và thở ra nhanh chóng. “Anh không cần hiểu. Nhưng sẽ rất tuyệt nếu anh giúp tôi ngăn cản Venom lún quá sâu vào giết chóc. Eddie rõ ràng chỉ là người bình thường, và tôi nghĩ chuỗi hành động bạo lực này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến anh ta.”

“Yeah, Eddie hay phát điên lắm.” Deadpool đồng ý và ăn nốt chỗ đồ ăn của mình, đoạn chau mày, “Khoan đã cậu vừa mới nói cậu cần tôi giúp à?”

“Ừm,” Peter chống tay lên bàn và dựa đầu vào mệt mỏi. Đã gần nửa đêm và hôm nay cậu chỉ ngủ được hai tiếng tối qua, còn ly cà phê thì vừa bị gã lính nhổ vào. “Daredevil bảo tôi không thể vừa lo Venom vừa lo Kingpin được, và dù anh ta rất muốn tự mình xử lý vụ Kingpin nhưng việc đánh bại hắn không thể thông qua mỗi bạo lực. Một người có khả năng tìm kiếm thông tin và chiến đấu tạm được như anh sẽ giúp mọi chuyện dễ dàng hơn một chút.”

“Tạm được,” gã lính cười mũi, hất tay cậu một cái để chàng trai suýt đập mặt xuống bàn, “Tôi đập cậu ra bã vài lần rồi đấy, Web-head.”

Peter không thèm cãi lại mà chỉ chống tay và dựa đầu lần nữa, miệng nhếch lên thành nụ cười méo xệch. Điều này làm Deadpool lo rằng Spider-Man sắp chết đến nơi rồi, thế nên hắn xiên miếng xúc xích của mình và quơ trước mặt cậu. “Muốn về nghỉ chưa? Chúng ta có thể nói tiếp vào hôm khác.”

Peter im lặng một lúc và hắn tưởng cậu đã ngủ gật. Chàng trai chợt ngồi thẳng lại, tắt màn hình hologram đi, “Để bữa khác vậy.” Sau đấy họ ăn trong im lặng, với Peter đãng trí uống một ngụm cà phê trước khi Deadpool kịp cản cậu và phun nó trở lại. Nhân viên quán ném cho họ cái nhìn không mấy thân thiện và cả hai quay đi như thể họ không biết gì cả.

“Này Spidey,” gã lính gọi khi chàng trai đã bắn tơ nhảy lên nóc một toà nhà. Khi cậu ngó xuống, hắn đang đứng khoanh tay nhìn lên, “cậu có thể gọi tôi đi ăn và nói chuyện bất cứ khi nào cậu muốn, cậu biết mà đúng không?”

Peter mất một lúc để hiểu hắn muốn nói gì, vì suy nghĩ cậu mấy ngày qua cứ chậm chạp một cách khó chịu. Cuối cùng cậu đáp, “Tôi đoán là vậy,” và sau đấy phóng tơ bay đi.

=.=.=.=.=.=.=

Khi Peter về đến nhà, cậu nằm phịch ra giường mất một lúc lâu. Chàng trai không hề nhận ra cơ thể mình đã rã rời đến mức này, và nếu phải ngủ luôn trong bộ đồ bó ngay bây giờ, cậu cũng sẽ dễ dàng chấp nhận. Tuy vậy việc ngủ trong bộ đồ không lý tưởng cho lắm, nhất là sau lần cậu tỉnh dậy và cảm giác tay chân tê rần, đổ mồ hôi như tắm và người bốc mùi như bãi rác thành phố. Peter thở dài, ấn trước ngực và tuột bộ đồ ra dưới sàn, cởi nốt áo và quần trong rồi cứ như thế mà ngủ.

Cậu bật dậy lúc 3 giờ sáng khi nghe tiếng xe cứu thương vụt qua. Chàng trai hoảng hồn nhìn căn phòng tối om mất vài giây trước khi nhận ra mình đang ở nhà, đoạn ngã vật ra giường và thở dốc. Không chỉ những giấc mơ khiến cậu mất ngủ. Sự nhạy cảm âm thanh dễ khiến cậu tỉnh giấc, nhất là khi cậu ngủ không sâu, chập chờn và nặng nề như thể cái lần những xúc tua của Venom siết lấy cậu. Peter cứ nằm như vậy, tay vắt lên che mắt và ổn định lại nhịp thở của bản thân.

Khi mọi thứ đã ngưng ong lên trong đầu cậu, vấn đề khác lại đến. Peter không thể ngủ lại được. Cậu cứ nằm đấy, tỉnh như sáo và nhìn vào khoảng không của căn phòng tối om. Cuối cùng chấp nhận mình sẽ không thể nào ngủ tiếp, cậu ngồi dậy và đi ra bếp. Rót đầy một cốc nước lọc, Peter uống nó và rùng mình trước cái vị của nước và khoang miệng khô rát hoà vào nhau. Chàng trai sau đấy đi vào nhà tắm, bật đèn và hơi nheo mắt trước luồng sáng đột ngột, đoạn mở vòi nước lên. Nước dần chuyển sang ấm, và Peter cứ thế đứng dưới sự thoải mái uể oải ấy đến khi da tay cậu nhăn lại.

“Mình thật xấu xí.” Cậu nhận xét khi đang đứng trước gương, hai tay chống ở thành bồn rửa mặt. Có Chúa mới biết cậu cố gắng suy nghĩ tích cực vào những ngày này nhiều như thế nào, nhưng sự thật là sự thật. Peter thật xấu xí. Bụng cậu trồi lên vì đầy những đồ ăn linh tinh trong ngày, hai quầng thâm rõ trên mặt và nhìn chung là… oẹ. Cậu nghĩ về Deadpool (vì hắn là người duy nhất có chế độ ăn không lành mạnh nhất cậu từng thấy) và thắc mắc làm sao hắn có thể giữ được cơ thể như vậy. Peter ước gì mình có thể giữ được một cơ thể khoẻ mạnh.

Khi cậu đã thay đồ và nằm trên giường, lắng nghe tiếng môi trường xung quanh, Peter cảm thấy đầu óc mình rõ ràng hơn theo cách kì lạ nào đó. Cậu nhận ra nhiều thứ. Cậu nhận ra cậu chưa từng thực sự yêu ai đó khi mới bắt đầu quen họ. Cậu nhận ra cậu là kiểu người dễ thuần phục, dễ mở lòng quá mức, để rồi tự đẩy bản thân sâu hơn vào mối quan hệ, và vẽ ra những viễn cảnh cho cả hai trong khi thực tế chưa bao giờ thực sự giao tiếp với người còn lại về những gì cả hai tìm kiếm. Cậu nhận ra cậu chưa bao giờ để bản thân một mình lâu đến như thế này. Hết Liz, rồi đến MJ, rồi đến Gwen, và trước cả những người đấy là hàng loạt mối tình thiếu niên khác – chưa một lần nào cậu thực sự để đối phương hiểu rõ mình trước khi bước vào cuộc đời họ. Và họ rời đi vì họ đã nhìn thấu được cậu.

Dòng nước mắt cứ im lặng chảy hai bên mắt cậu, chảy xuống tai và gối. Peter nhìn lên trần nhà, tay để trên bụng và không tạo tiếng động nào trong khoảng thời gian tưởng như vô tận. Cậu nằm vậy, để mặc cho tảng đá trong lồng ngực ngày một to dần lên, và cứ thể để những suy nghĩ tiêu cực bao trùm lấy mình vì thật sự cậu đã quá mệt mỏi với việc cố gắng. Hôm nay nữa thôi, và ngày mai mọi chuyện sẽ như bình thường. Peter tin vậy.

Chớp mắt vài cái, cậu nghiêng người qua một bên và vô tình ánh nhìn đáp đến đống đồ Spider-Man dưới sàn. Một mẩu giấy vàng nhỏ xíu dính trên đó nổi lên giữa những mảng xanh và đỏ. Peter với đến và tóm lấy bộ đồ, gỡ mẩu giấy ra và nheo mắt nhìn trong ánh sáng leo lắt từ cửa sổ hắt vào. “Deadpool.” Cậu thở ra, và lần đầu tiên trong những năm họ quen biết nhau, tên hắn thoát ra như một sự nhẹ nhõm. Trên tờ giấy có lẽ là số điện thoại của gã lính, cùng với logo Deadpool vẽ kiểu hoạt hình.

Nhưng cậu sẽ nói gì khi gọi cho hắn lúc này? Peter không biết. Có lẽ cậu chỉ muốn nghe hắn nói không ngừng, vì cậu rất sẵn lòng nghe bất cứ ai nói lúc này ngoại trừ những suy nghĩ của mình. Nhìn chằm chằm vào mảnh giấy bé tí một lúc, Peter nhắm mắt lại và quăng nó đi.

Không ai muốn nghe người khác than phiền vào lúc 3 giờ sáng cả. Không một ai.

Tối hôm ấy Peter ngồi chơi đàn đến sáng.

.

.

.

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp