[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 4: Bị thương thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp

 

Peter: Nay xin nghỉ nhé mọi người

          Thấy không khoẻ lắm

John: Kay Petey

Harry: Mau khoẻ nha bồ

MJ: Vắng mợ chợ vẫn đông

Ned: Không biết có backing track của phần bass không nhỉ?

Peter: Ouch

Không xem mọi người có nói gì tiếp không, Peter tắt điện thoại đi và vắt tay lên che bớt ánh sáng rọi vào mắt, đoạn khẽ rít lên vì quên mất con mắt bầm tím và cái mũi gãy của mình. Hôm nay là một cuối tuần hiếm hoi mà cậu có thời gian rảnh, vậy mà Peter phải dùng nó vào việc nằm ở nhà đợi vết thương lành. May đã đến đón cậu ở bệnh viện vào tối qua, gương mặt đầy lo lắng khi chàng trai vẫn choáng đầu và không nhận ra được bác ấy ngay lập tức. Venom thật sự đã không hề nương tay chút nào.

“Pete?”, May gõ cửa, “Bác có nấu ít súp gà này. Cháu muốn ăn chưa?”

Chàng trai ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình. Cậu chưa trả lời ngay vì một cơn say sẩm kéo đến, đoạn chớp mắt từ từ vài cái vì mắt cậu giờ vẫn sưng húp và nhức nhối, “Cháu ra ngay đây.”

Giọng May nghe nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghe cậu trả lời, “Okay khỉ con.”

Peter lấy tay chỉnh lại cái áo thun xộc xệch, đứng dậy và cảm nhận toàn thân mình kêu gọi đình công. Khẽ rên một tiếng, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm. Peter đi ngang qua gương và đứng nhìn bản thân một lúc lâu. MJ nói đúng, cậu trông như cứt vậy. Dí mặt sát hơn nữa, Peter thấy con mắt bầm của mình ngày càng sậm màu hơn – đây là dấu hiệu tốt vì điều này có nghĩa nó đang lành lại. Chàng trai cẩn thận rửa mặt nhẹ nhàng để không đụng vào những vết xước khác.

“Hey Peter,” May ngồi xuống cạnh cậu khi chàng trai đang ôm bát súp của mình, ngồi cuộn vào một góc sofa xem phim với một bên mắt, “cháu thấy sao rồi?”

Peter ngả vào bàn tay của bác mình khi bàn tay ấy chải nhẹ tóc cậu. “Khoẻ như vâm ạ.”

May vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thở nhẹ ra và môi mím lại. Họ ngồi vậy được vài giây và May bắt đầu nói về mối lo lắng của bác ấy, “Cháu hãy ngừng việc làm anh hùng này lại được không?”, bà hơi trừng mắt khi cậu mở miệng, “Bác biết cháu định nói gì. Kể từ khi bác biết cháu đi ra ngoài làm Spider-Man, chúng ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần về chuyện này.”

“Vậy thì bác biết ý kiến của cháu về vấn đề ấy rồi đấy.”

“Bác chỉ hỏi thế thôi, trong trường hợp cháu thay đổi câu trả lời.”

Peter đảo mắt. Điểm chung mà hai người có chính là sự cứng đầu.

“Cái chính bác muốn nói là đôi khi cháu không phải làm mọi thứ một mình. Hãy thử tìm một người hỗ trợ cháu xem. Vì Chúa, hãy tìm hẳn một đội hỗ trợ luôn đi.”

Ý kiến này đến một cách bất ngờ, khiến cậu mất một lúc để nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào. Trước khi Peter kịp nói gì đó, May vuốt má cậu và tiếp tục, “Đừng đẩy mọi người ra nữa, Peter.”

“Cháu đâu có đẩy mọi người ra.” Peter chỉ đáp vậy và quay lại với bát súp của mình. May luôn hành xử như cậu vẫn là thằng nhóc cấp 3 lúc trước, kể cả Sam, Bucky hay thậm chí là MJ cũng vậy. Chàng trai quyết định lờ đi luôn cả chuyện May nói về việc tìm người giúp đỡ. Peter không giỏi trong việc hợp tác với các siêu anh hùng khác. Cậu hoạt động đơn độc, và cậu muốn tiếp tục như vậy trong tương lai.

“Cháu đã luôn đẩy bác ra suốt thời gian qua, Petey.” Chàng trai nhìn lên khi May chợt nói như vậy. Đôi mắt người phụ nữ từ khi nào đã có những vết chân chim, và cách bà nhìn cậu khiến Peter muốn ôm lấy bác mình ngay lập tức. May nói tiếp, “Từ khi chúng ta trở về sau cuộc chiến của mọi người với Thanos, cháu đã luôn đẩy bác ra. Cháu không nói nhiều về những gì cháu nghĩ nữa, và mặc dù cháu đã rất giỏi trong việc tỏ ra tràn đầy năng lượng và tích cực, có điều gì trong cháu đã thay đổi. Chúng ta đều thay đổi.”

Peter đã suýt quên mất khoảng thời gian ấy. Mọi thứ cảm giác như một mẩu chuyện cổ tích chắp vá vậy. Chính phủ các nước đã phải vật lộn với việc ổn định lại tình hình thế giới khi một nửa dân số quay trở lại, và những người hùng trở thành một mảng kí ức xưa cũ tồn tại giữa cuộc sống mới. Không ai nghĩ đến việc cũng như những người lính trở về sau chiến tranh, siêu anh hùng cũng sẽ chịu những sang chấn, những tổn thương không bao giờ sửa được. Đến cả những thứ cơ bản nhất họ đáng được nhận như hỗ trợ tài chính cũng không hề có. Đó là khoảng thời gian khó khăn cho tất cả mọi người.

“Bác luôn cảm thấy bản thân mình không cố gắng đủ Peter à.” May nói, dựa tay vào thành ghế và nghiêng đầu nhìn chàng trai. Cậu nghĩ tối qua người phụ nữ đã không có một giấc ngủ ngon.

Peter lắc đầu, đặt bát súp xuống bàn, xoay người nhìn trực diện bác mình, “Không hề, May, đừng nói vậy. Cháu rất mừng vì có bác.”

May ngồi xích vào để ôm chàng trai vào lòng. Peter lập tức mềm nhũn ra, dựa vào cái ôm dịu dàng ấy. “Bác không biết phải làm gì để giúp cháu cả. Cháu nghĩ là bác không biết những lần cháu bị tấn công, bị vây đánh, bị báo chí trách móc sao? Mặt cháu xuất hiện đầy trên các phương tiện truyền thông đó nhóc.”

Chàng trai nhắm mắt và để yên cho giọng của May rung lên trong lồng ngực và truyền đến tai cậu, “Nhưng bác có thể làm gì chứ? Nấu cho cháu vài bữa ăn và hôn những vết thương để chúng một cách thần kỳ nào đó lành lại ngay? Cháu trở về từ những cuộc chiến trong những năm qua và mỗi lần như vậy càng lúc cháu trông càng tệ hơn trước.” Trán Peter chau lại và cậu đã định đẩy May ra, nhưng người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng siết vòng tay, “Cả những ngày tồi tệ của cháu nữa. Những ngày mà cháu chỉ nhốt mình trong phòng cả ngày làm cái gì có trời mới biết, bỏ bữa và không giao tiếp.”

Peter mở mắt ra, “Bác biết?”

“Bác biết.” May đáp, hôn lên tóc cậu.

Họ ngồi như vậy một lúc trong khoảng im lặng tưởng như vô tận cho đến khi Peter ngồi thẳng lên và nhìn May trìu mến, “Cháu ổn. Sẽ ổn. Cháu hứa đấy.”

May chỉ khẽ ừ, đoạn sờ lên vết rách trên má chàng trai, “Cháu không thể hứa như vậy. Và cũng không cần thiết. Cháu được quyền có những ngày không ổn. Bác chỉ muốn cháu có ai đó ngoài bác, người cũng trải qua những thứ tương tự như cháu chứ không phải một người phụ nữ bình thường.”

Peter cười, ngả lưng vào thành ghế, “Bác đâu bình thường. Bác là anh hùng của cháu. Có thể là sau Tony một chút.”

May hừ mũi và đánh vào tay cậu. Peter luôn dùng mấy trò đùa để che giấu cảm xúc và những gì cậu nghĩ. May biết điều đấy.

“Cháu nói thật mà,” Peter cãi, “Bác là người phụ nữ giàu tình thương, giỏi giang và can đảm nhất cháu từng gặp.”

May chỉ cười và lại đánh vào tay cậu, chớp mắt nhanh vài cái để ngăn không cho bản thân trở nên uỷ mị, “Thôi nào, thằng bé này. Định làm bác khóc à?”

Họ lại ngồi trong im lặng một lúc.

“Bác hiểu rằng bác không thể cấm cháu làm điều cháu muốn.” May nói, những ngón tay đan vào bàn tay chàng trai. Peter nhìn vào tay họ và khẽ nắm chặt hơn. “Và cháu cần biết rằng bác tự hào về cháu. Rất, rất lo lắng, nhưng luôn tự hào vì cháu là Spider-Man. Thế giới cần thêm những người như cháu.”

Peter nhìn người phụ nữ. Cậu không biết phải nói gì. Trước giờ cậu luôn nghĩ rằng May ước rằng cậu ngừng làm công việc nguy hiểm này lại. Cậu cũng từng ước như vậy. Cứu được một ngàn người cũng không thể bù được việc May gặp nguy hiểm. Đôi khi ta phải hi sinh, và chỉ đơn giản là vì ta cần như thế.

Peter gật đầu và May mỉm cười, đưa cậu bát súp và đứng lên, “Giờ thì ăn nốt đi và hãy nghĩ về những gì bác nói. Bác đi siêu thị đây, cháu muốn mua gì không?”

“Ừm… sữa tươi ạ.” Peter miệng vẫn nhai khoai tây, xoay ra nhìn May mặc áo khoác, “Bác muốn cháu chở đi không?”

May bật cười, lắc đầu, “Ôi bác không muốn đi cùng cháu lần nào nữa, trừ phi thật sự cần kíp Petey yêu quý ạ.”

Peter hậm hực, quay về với bữa sáng và chiếc TV khi May rời đi. May luôn phàn nàn về việc cậu chạy xe quá nhanh, đi quá gần với các xe khác hay không đi sát vào phía vỉa hè. Công bằng mà nói thì cậu luôn chạy đúng tốc độ qui định và tuân thủ các luật lệ khác. Spider-Man thì không vi phạm luật giao thông – May chỉ luôn phản ứng thái quá như tất cả các bà mẹ trên thế giới này. Peter thở dài. Đúng vậy, dù không phải là người sinh ra cậu, May chính là hình mẫu của một người mẹ mà Peter luôn trân trọng.

Khi May quay về, Peter đang tắm một cách cẩn thận để không đụng vào những vết bầm trên người và sát khuẩn cho vết thương của mình. Việc thở cũng làm cậu đau, huống chi là làm bất cứ hoạt động gì lúc này, thế nhưng cậu thật sự cần tắm sau khi lăn lộn khắp nơi vào tối qua. Cậu nghe thấy tiếng ai đó và tiếng cười của May. Họ còn nói chuyện thêm một lúc, nhưng khi Peter ra đến nơi thì chỉ còn người phụ nữ đang lấy đồ ra khỏi túi mua hàng.

Vừa mặc áo vào, Peter vừa đi lại chỗ bác mình. “Nãy bác nói chuyện với ai vậy?”

May cười, “À là Wade đấy. Anh ta giúp bác mang đống đồ lên vì chúng nhiều và nặng quá. Thật là một người tốt bụng. Và anh ta nói chuyện cũng hài hước lắm.”

Peter nhướn một bên lông mày lên, “Wade?”. Wade, cái người mà hay canh lúc cậu sơ ý là chiếm chỗ đậu xe? Cũng có thể là Wade khác.

May lúc lắc đầu, hai tay cầm hai hộp nước sốt, “Ừm, người đàn ông mới chuyển đến một thời gian thôi. Anh ta bảo mình có vợ nhưng đã li dị được vài năm rồi và không có con cái. Nghe có vẻ là một người đơn độc. Bác bảo nếu anh ta cần giúp gì thì cứ lên đây.”

“Huh,” Peter nói, không hỏi thêm nữa và bắt đầu lấy đồ ra cất phụ bác mình. Vậy là đúng Wade đó rồi. Cậu đoán là anh ta cũng không tệ lắm. Nhưng chỗ để xe vẫn là của cậu.

Sau khi xong việc, cậu nằm ra sofa và mở điện thoại coi trong khi May ngồi cạnh xem thời sự. Cả hai cùng nhìn về phía TV khi đoạn video quay trận chiến tối hôm qua được phát. Peter nhăn mặt ở cảnh cậu bị Venom tóm được và thầm ghi chú trong đầu về việc phải cẩn thận hơn nếu họ có bao giờ gặp lại nhau. May chợt chỉ lên và hỏi, “Người cosplay Spider-Man kia là ai vậy? Anh ta thậm chí còn không may bộ đồ cho đúng màu được.”

Chàng trai rên rỉ và nhắm mắt lại mệt mỏi, “Đấy là Deadpool và không, anh ta không có cosplay cháu.”

May chống cằm ra chiều suy nghĩ. “Hai người có vẻ ăn ý đấy chứ. Theo như bác thấy thì anh ta đã chặn những lần tấn công của,” May phẩy tay để tìm từ hợp lý, “cái con màu đen đó, và thậm chí đã cứu cháu khỏi bị ăn thịt, nếu bác không lầm.”

Tuyệt thật, Peter nghĩ. Điều cuối cùng cậu cần trên cuộc đời chán chường này là tất cả mọi người nghĩ rằng Deadpool đã cứu Spider-Man. Ừ thì, Deadpool rõ ràng đã cứu Spider-Man. Chỉ là, điều ấy có nghĩa là mọi người sẽ lại bắt đầu với cái giả thuyết rằng họ thân thiết với nhau, và cậu thì không muốn thân thiết với kẻ dường như luôn tự tìm đến rắc rối. Tuy vậy, Peter là một người được dạy dỗ đàng hoàng, thế nên cậu sẽ không đối xử tệ với người mình mang ơn. Lần tới họ gặp nhau, cậu sẽ mời hắn đi ăn. Hoặc mua đồ ăn mang đến cho hắn. Peter không muốn lên báo vì bị bắt gặp đang ăn tối cùng tên ấy.

“Peter này?”

“Dạ?”

“Cháu nhớ việc bác nói về chuyện cháu nên tìm người hỗ trợ chứ? Cái anh chàng Deadpool này có vẻ ổn đấy. Cháu nên hỏi anh ta thử.”

“Khồnggg.” Peter rền rĩ, lăn ra khỏi sofa và bỏ vào phòng. Cậu chắc chắn không muốn nói thêm gì về cái ý nghĩ làm đồng đội với gã lính ấy. May chỉ nhún vai và tiếp tục xem tin tức.

Chàng trai nằm ra giường và mở Tinder lên. Cậu đang nghĩ đến việc xoá nó đi lần nữa, nhưng trước đó thì mở xem có gì mới không cũng không phải ý tồi. “Chúa ơi,” Peter lầm bầm, mắt mở to khi thấy thông báo cậu đã match với không ai khác: Deadpool. Hắn thậm chí còn nhắn trước. Peter tắt điện thoại đi, nằm nhắm mắt im lặng. Một khoảng thời gian kéo dài trước khi Peter bật dậy và mở điện thoại lên lần nữa. Chàng trai nhắn và xoá, rồi lại nhắn và xoá vài lần nữa cho đến khi cậu quyết định rằng tin nhắn của mình đã đủ lịch sự nhưng cũng không quá vồn vã.

Peter: Chào đằng ấy

Chàng trai nghĩ gã lính sẽ không nhắn lại liền, nhưng ngay lập tức dòng thông báo hắn đang nhập tin hiện lên.

DP: Tôi tưởng mình bị bơ rồi chứ 😦

      Thật vui vì cậu đã trả lời

Peter: Xin lỗi, hôm qua bận quá nên ngủ quên mất

DP: Nah, không sao đâu

Peter cọ hai chân vào nhau lo lắng và lại tắt điện thoại đi. Cậu nên nhắn gì tiếp đây? Chàng trai cũng không biết sao mình lại nhắn với hắn nữa. Có lẽ cậu chỉ tò mò xem hắn muốn nói gì. Hếch mũi lên vênh váo, cậu mở điện thoại lên lần nữa. Deadpool đã nhắn thêm gì đấy.

DP: Cậu dễ thương lắm đấy, Petey-pie 

      Cậu có phải người mẫu không?

Peter đảo mắt. Chàng trai không biết hắn đang muốn tiếp tục cuộc đối thoại, hay đấy chỉ đơn giản là cách bắt chuyện của hắn với tất cả mọi người. Peter nghi rằng Deadpool đã nói vậy với tất cả những người hắn mới làm quen. Chàng trai chọn cách trả lời nhàm chán thay vì cảm ơn lời khen của gã lính, và cũng lờ luôn cái biệt danh mà hắn gọi cậu.

Peter: Không, tôi là sinh viên thôi

DP: Tiếc thật

      Trông cậu hợp làm người mẫu mà

Peter: Anh sẽ hối hận khi thấy tôi ở ngoài á LOL

DP: Hmm tôi có nên unmatch không nhỉ?

Peter: Tuỳ anh

Đến đây thì Deadpool ngừng một chút và chưa vội trả lời. Peter không biết mình có nói gì sai không. Cậu khá chắc là không. Họ chỉ mới bắt đầu cuộc trò chuyện và dù Peter vẫn luôn lỡ miệng khi mới nói chuyện, cậu không nghĩ Deadpool sẽ dễ phật lòng vậy.

DP: Đùa đấy, từ từ nào 😀

      Cậu học ngành gì đấy?

Peter: Hoá Sinh

DP: Oooh

      Để tôi tóm tắt lại nhé: cậu dễ thương, biết chơi nhạc cụ, yêu chó và còn thông minh nữa?

      Hoàn hảo luôn

Peter: Hoàn hảo nghe có vẻ hơi áp lực

          Tôi cũng bình thường thôi

Deadpool lại ngừng một lúc. Peter vươn vai và suy nghĩ về việc có nên unmatch hắn không. Cậu không muốn gã lính tìm hiểu quá nhiều về thân phận thật của Spider-Man, và cậu cũng không có ý định có liên hệ gì đến một kẻ mà nếu hắn biết được bí mật của người khác, hắn chắc chắn sẽ dùng nó để kiểm soát họ. Trước khi Peter kịp nghĩ thêm gì, gã lính đã nhắn tiếp.

DP: Chà… tôi nghĩ tôi sẽ chợp mắt một chút

      Nói chuyện sau nhe, Petey-pumpkin

Chàng trai nhướn một bên lông mày, nhưng không nói thêm gì nữa mà chỉ thả tim vào tin nhắn của hắn.

Sau đấy Peter dành cả ngày hôm ấy để chơi đàn. Tiếng bass trầm và cộc cằn một cách khó hiểu.

=.=.=.=.=

“Wow, cuối tuần nhiệt tình quá hả Petey?”, Sam nói vào sáng thứ Hai khi anh mở cửa cho cậu và thấy vết bầm trên mặt chàng trai. Giờ nó đã chuyển qua giai đoạn lành khi nó có màu vàng xanh và phần viền tím nhạt, nhưng Peter vẫn mong là nó có thể khỏi nhanh hơn nữa vì cậu không muốn gặp đám MJ với cái mặt thế này vào chiều nay. 

“Chú không xem tin tức à?”, Peter hỏi ngược lại, chen vào khoảng hở giữa Sam và cái cửa để vào nhà vì người đàn ông không có vẻ gì là sẽ né ra cho cậu vào. Bucky giật mình – dù chỉ rất thoáng qua thôi – khi nhìn thấy cậu.

Sam đóng cửa lại, trao đổi ánh mắt với Bucky và đi lục tủ lạnh lấy nước cho chàng trai. “Bọn chú về thăm Sarah và bọn nhóc nên không xem tin. Chuyện gì xảy ra vậy?”

Peter cầm lấy chai nước, khẽ cảm ơn trước khi vuốt mái tóc lù xù của mình, “Có một người tên là Eddie và anh ta có con kí sinh ngoài hành tinh tên Venom. Họ đang điều tra về đường dây buôn lậu nhưng lại bị cháu cản trở vì họ giết người, và Deadpool thì không giúp ích tí nào khi—”

“Lại Deadpool.” Sam làm vẻ mặt kiểu chú ấy đã quá mệt vì phải nhắc lại quá nhiều lần ý kiến của mình, “Chú đã bảo bao nhiêu lần là—”

“Cháu biết, cháu biết,” Peter đảo mắt, “Nhưng anh ta đã ngăn Venom ăn thịt cháu, thế nên cháu nợ anh ta lần này”, cậu nhún vai khi trông Sam như thể anh ta không biết phải nói gì trước thông tin này. Không để Sam có cơ hội giảng cho cậu nghe về việc cậu nên hạn chế việc gặp gỡ Deadpool, chàng trai nói thẳng luôn việc mình định nhờ người đàn ông. “Dù sao thì, cháu muốn chú giúp cháu tìm một số thông tin về hai người này – Eddie và Venom ấy. Venom rất mạnh. Cháu không rõ Deadpool đã làm thế nào, nhưng có vẻ như điểm yếu của nó là lửa. Cháu không thích việc có một con quái vật ngoài hành tinh mà cháu không đối phó được đi loanh quanh mọi nơi.”

“Chú không nghĩ cháu có thể kiểm soát được tất cả mọi thứ,” Bucky nói và Sam lườm anh ta, “Thôi nào, không lúc này thì đến lúc nào.”

Sam không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm một lúc lâu vào Bucky, như thể anh ta không biết mình phải làm gì với người đàn ông này nữa. Anh quay qua Peter, hai tay tựa lên đầu gối, “Peter, mặc dù Buck đề cập đến vấn đề này một cách đột ngột và không khéo léo chút nào, chú nghĩ bọn chú nên nói thẳng ra với cháu luôn.”

“Sao cơ?”, Peter nhướn mày, uống chai nước mà Sam đưa cho ban nãy.

Sam gãi nhẹ đầu mũi, tay nắm lại và đặt dưới cằm, “Cháu có vấn đề về việc thích kiểm soát. Và nó rất là không tốt. Cho bản thân cháu ấy.”

“Cháu không có thích kiểm soát.”

“Uh, có đấy nhóc con.” Bucky gật đầu từ tốn và nhìn hai người họ cãi nhau. Sam nói tiếp, “Không phải lúc nào mọi chuyện cũng hoàn hảo. Tai nạn luôn xảy ra, những yếu tố mới luôn xuất hiện và đấy không phải lỗi của cháu.” Sam nhấn mạnh. “Hoàn toàn không phải lỗi cháu nếu cháu đã cố gắng hết sức. Quan trọng hơn cả là cháu không cần làm mọi thứ một mình, còn cả tá siêu nhân ngoài kia mà.”

“Cháu không thích làm việc nhóm.” Peter bắt đầu đùa cợt, “Điểm luôn chia đều nhưng chú biết chỉ có một đứa thực sự làm bài tập còn những đứa khác là—”

“Gánh nặng?”, Sam cắt ngang, “Bọn chú là gánh nặng?”

“Gì cơ? Không, không hề.” Peter ngạc nhiên trước sự nặng nề của cuộc nói chuyện.

“Chú đang nói là nếu cháu cần sự trợ giúp, cháu có số điện thoại của bọn chú đó. Gọi đi. Thay vì gọi Deadpool, gọi bọn chú này. Khỉ thật, cháu thậm chí có thể gọi cho Strange hay bất kì ai khác nếu như bọn chú không có mặt được như hôm vừa rồi.”

“Cháu không hề gọi cho Deadpool nhé,” Peter nói, “Và chú Strange không thích cháu. Chú ấy bảo cháu nói nhiều quá.”

Bucky và Sam nhìn nhau, nhún vai. Peter không vui khi họ đồng tình với ý kiến như vậy. Với cả Dr.Strange tạo cho cậu cảm giác kiểu, người bảo vệ vũ trụ hay dòng thời gian hay thực tại gì đó hơn (cậu không rõ, nhưng Peter không hứng thú lắm với phép thuật). Venom thì chỉ là vấn đề của anh hàng xóm thân thiện Spider-Man thôi.

“Túm lại là, bọn chú sẽ giúp cháu, không chỉ với mỗi việc thu thập thông tin mà tất cả những việc khác. Ít nhất thì Bucky sẽ giúp cháu. Cậu ta rảnh mà.” Sam nói, chỉ qua Bucky đang nhìn anh bằng ánh mắt nói rằng anh ta thấy bị xúc phạm.

“Tôi nghỉ hưu rồi.” Buck nói.

“Vì vậy nên cậu rảnh. Và cậu cũng đâu có nghỉ hẳn, cậu vẫn bám đuôi tôi trong mỗi nhiệm vụ còn gì.”

“Tôi không có bám đuôi. Tôi đi giúp anh vì anh sẽ bị đập ra bã nếu tôi không ở đấy.”

“Vẫn là bám đuôi.”

“Không hề.”

Peter nhìn họ chí choé thêm một lúc. Cậu thở dài và mở điện thoại ra xem như một thói quen. Mỗi khi Sam và Bucky cãi nhau, họ sẽ nói rất lâu, và Peter không muốn chen vào giữa những lần họ cãi nhau tí nào vì bỗng dưng cậu sẽ thành đối tượng chung để cả hai chuyển sự bực dọc của họ qua. Chàng trai nhìn vào logo Tinder và tự hỏi không biết Deadpool có nhắn gì không. Trước sự ngạc nhiên của cậu khi mở ứng dụng lên, Deadpool đã unmatch cậu từ lúc nào. Ngoài chuyện đó ra thì không có tin nhắn mới của ai.

Tuyệt, cậu thầm nghĩ, đến cả gã lính đánh thuê lắm mồm nhất vũ trụ cũng không có hứng thú để nói chuyện tiếp với cậu. Ừ thì cậu rõ ràng đã cố tình trả lời nhát gừng và tỏ ra không hứng thú với hắn, nhưng Deadpool không cần phải unmatch cậu liền như vậy. Peter mới là người có quyền unmatch trước. Cậu không biết tại sao, nhưng nó là như vậy đấy. Peter bỗng thấy thật sự bức bối, không chỉ về Deadpool mà còn về bản thân cậu và về sự không rõ ràng của cậu trong mục đích của việc tìm ai đó trên đây, thế nên cậu xoá hẳn tài khoản của mình. Tạm biệt những thứ làm cậu đau lòng.

Chàng trai tắt điện thoại đúng lúc hai người kia quyết định đình chiến và quay lại với Peter. Bucky ngả lưng vào ghế và hừ mũi, “Sam sẽ điều tra giúp cháu về Venom. Cháu phải nói cho bọn chú biết về kế hoạch của cháu nếu cháu muốn bọn chú để cho cháu lo vụ này.”

Peter ngạc nhiên, “Đây là việc của cháu mà.”

“Quái vật ăn thị người không phải việc của riêng ai cả,” Sam nói, khoanh tay trước ngực, rõ ràng vẫn đang bực dọc với cả Bucky và cậu.

Chàng trai suy nghĩ xem mình có nên nói gì thêm không. Cậu nghĩ rằng “không” là câu trả lời đúng. Chẳng hiểu sao bỗng dưng bị lôi vào bầu không khí căng thẳng này, chàng trai cố làm mọi thứ dịu lại bằng cách đổi chủ đề. “Vậy, ờm, Sarah và mấy đứa nhóc sao rồi?”

“Họ khoẻ.” Sam nói, nhưng Peter chưa kịp mừng vì mình đổi được chủ đề thì anh ta nói tiếp, “Nhưng cháu thì không.”

“Cháu khoẻ mà,” cậu nằm vật ra ghế và khẽ cau mày vì cơn đau nhói lên từ những vết bầm trên người, “Được rồi, cháu hiểu rồi, cháu sẽ gọi trợ giúp khi mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu, được rồi chứ?”

Bucky nhếch miệng, đứng lên đi về phía nhà bếp, “Chuyện lúc nào cũng đi theo chiều hướng xấu quanh cháu cả, Peter. Giờ thì đi nấu ăn thôi vì chiều nay anh phải đi sớm đó Sam.”

Câu chuyện kết thúc tại đó. Với Sam và Bucky thôi, vì đến chiều vết bầm trên mặt Peter vẫn chưa lành và cậu lại chịu cái nhìn săm soi của MJ suốt buổi tập. Ít nhất thì cô gái không nói gì ngoài việc đứng xem mọi người hỏi thăm cậu. Peter đã nói là mình đi chơi với bạn, uống hơi nhiều và dính vào một trận ẩu đả. Thật là mỉa mai.

.

.

.

.

.

.

.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp