[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 6: Làm việc nhóm thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp


“Cậu chơi tốt hơn nhiều rồi đấy Peter.”

Peter giật mình, trợn mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngoài phòng tập cùng cái nhếch miệng quen thuộc mỗi khi anh ta biết mình đã doạ được cậu. Cậu chỉ thở dài, khoá cửa phòng lại và đem chìa khoá đi trả. Matt lặng lẽ đi theo chàng trai.

“Anh từng chơi nhạc cụ à?” cậu hỏi, đưa bảo vệ chìa khoá và đi về phía bãi đậu xe, nơi họ có thể nói chuyện thoải mái hơn. Matt chưa bao giờ chủ động tìm đến cậu, nhất là lúc họ không mặc đồ bó đi vòng quanh thành phố, thế nên hẳn phải có chuyện gì gấp để anh ta tìm đến tận đây.

Matt nhún vai, “Không, nhưng tôi có khả năng cảm âm tuyệt đối, mặc dù nó chả giúp ích gì.”

Giúp ích cho việc bắt bẻ tôi, Peter nghĩ. “Có chuyện gì quan trọng sao Matt?” Peter hỏi khi họ đã ra bãi đậu xe và chàng trai nhìn quanh để chắc không có ai ngoài họ ở đấy.

Người đàn ông hạ giọng xuống đầy bí mật, nhưng cậu đoán đấy chỉ là cách mà anh ta nói chuyện, trầm và bình tĩnh và hơi thở luôn giữ ở mức độ vừa phải. Điều này làm cậu thấy hơi sợ vào lúc đầu họ mới quen, vì ai lại kiểm soát luồng hơi khi nói chuyện chứ, nhưng rồi Peter dần quen và thậm chí thấy thoải mái mỗi khi nghe anh ta nói. Giọng của Matt nghe rất dễ chịu với người có thính giác phát triển như cậu. Thành phố luôn rất ồn ào, mọi người cũng vậy, và Peter thì luôn căng thẳng vì lý do này.

“Tối nay Kingpin mở tiệc sinh nhật và đây là cơ hội tốt nhất để lục lọi một chút ở chỗ hắn. Cậu nói đúng, hình xăm trên lông mày của bọn tội phạm cũng xuất hiện ở một số container vận chuyển giữa các bang. Tất cả đều qua trung gian là New York. Jake Martino, một trong đám tay sai của Kingpin bị camera ghi hình được nên tôi đã theo đuôi hắn. Người hắn có mùi y hệt như chuyến hàng lần trước Venom tấn công, vậy nên tôi hỏi thăm vài mối liên hệ của hắn để lấy được thông tin tối nay.”

Peter quyết định mình sẽ không hỏi anh ta phải tiếp cận gần Martino đến mức nào để ngửi ra được, vì với cái tính liều lĩnh đối lập vẻ ngoài của mình, Matt có lẽ đã chẳng quan tâm lắm nếu anh ta bị phát hiện. Cậu cũng gạt qua sự tò mò của mình rằng anh ta đã doạ đẩy bao nhiêu người xuống từ sân thượng để có được thông tin về Kingpin. Daredevil luôn chỉ có một phương pháp, đấy là nếu muốn đấm tên đầu sỏ, ta cần phải đi dần từ dưới lên, bắt đầu từ những tên nhỏ nhặt nhất. Chàng trai chỉ khẽ ừ hử để người đàn ông biết cậu vẫn đang nghe.

“À và, tôi cũng mừng vì cậu thuyết phục được Deadpool theo vụ này. Cậu ta nói rằng không thích làm việc với tôi lắm vì tôi nhàm chán, nhưng không thể để một người mù và một đứa nhóc đi đánh nhau mà không có ai giám sát.” Người đàn ông khúc khích khi nhớ về lời Deadpool nói và Peter nhướn lông mày. Cậu không nghĩ rằng gã lính đã thật sự đồng ý tham gia và thậm chí còn chủ động liên lạc với Matt. Ngoại trừ việc làm một tên khốn toàn thời gian, có lẽ hắn cũng không quá tệ để làm đồng đội họ.

Peter chợt nhận ra gì đấy và chau mày, “Sao anh biết Martino bị camera giám sát ghi hình?”, đoạn mở to mắt và miệng thành chữ O, “Matt, anh hack vào hệ thống của cảnh sát à? Không, gạch đi. Deadpool. Là Deadpool đúng không? Tôi đã nói gì về việc táy máy vào dữ liệu của cảnh sát hả? Không có gì là an toàn cả, họ có rất nhiều người giỏi và hoàn toàn có thể tra ngược lại về phía chúng ta và chúng ta sẽ bị bắt trước khi đụng được đến ngón út của Kingpin.”

Matt nhếch miệng. “Sợ hả nhóc? Cậu luôn có thể rút khỏi vụ này mà.”

Chàng trai chỉ thở dài, đi đến xe của mình, “Đừng có mà bắt đầu, Murdock.”

Peter chưa bao giờ lờ đi bất cứ vụ nào có Matt trong đó kể từ khi họ quen nhau, nhất là một vụ bao gồm cả ông trùm tội phạm New York, con quái vật ngoài hành tinh thích ăn thịt người và gã lính lắm mồm luôn kéo rắc rối đến chỗ cậu. Thật sự là có vấn đề gì với đất nước này vậy? Tất cả những thứ kì quái luôn bị hấp dẫn bởi nơi này.

“Tôi không biết thông tin cần tìm ở dạng nào. Có thể là trong máy tính, hoặc USB, hoặc thậm chí là dưới dạng giấy tờ giấu trong két sắt vì với Fisk thì không có gì là quá cẩn thận cả. Nhiệm vụ này hoàn toàn hợp với cậu.” Matt nói, chuyển hướng về vấn đề chính anh ta đến đây. Không phải anh không thích đứng nói chuyện phiếm với Peter – chàng trai là một trong số ít người nói nhiều mà anh chịu đựng được, nhưng họ đã hứa với nhau sẽ không để bị bắt gặp có bất kì tương tác thân mật nào khi là dân thường.

Peter không ngạc nhiên lắm, “Để tôi đoán, vì anh thì không thấy đường còn Deadpool cơ bản không quan tâm đến việc phải lén lút khi đột nhập vào đâu đó.” Cậu không có vấn đề gì với việc chờ Matt giao nhiệm vụ – người đàn ông luôn rất cẩn thận về kế hoạch của mình, nhất là “khi có một đứa nhóc tham gia”, và anh ta dường như vẫn mãi mắc kẹt với Peter 16 tuổi, lo lắng rằng bất cứ sai lầm nào của mình cũng sẽ dẫn đến cái chết của cậu. Cả Matt và Deadpool đều khá nhạy cảm khi gặp vấn đề liên quan đến trẻ con – Peter đồ rằng họ đều có tuổi thơ không mấy êm đẹp và chỉ thấy buồn vu vơ mỗi khi ý nghĩ ấy đến với mình.

Điều này làm người đàn ông khẽ cười và việc anh ta cười khiến khoé miệng cậu cong lên, “Cũng đúng. Tối nay hẹn cậu ở số 183 Madison lúc 8 giờ tối. Tôi sẽ giải thích kĩ hơn khi cậu đến. Yên tâm, chỉ là một nhiệm vụ đơn giản thôi. Vào lấy tài liệu và đi ra.” Matt nói và hơi hướng mặt về phía lối vào. “Deadpool sẽ quan sát hoạt động của Kingpin. Nếu mọi thứ suôn sẻ, chúng ta sẽ có những manh mối quan trọng cho vụ này. Giờ tôi đi đây, sắp có người đến.”

“Tạm biệt Matt.” Peter nói và nhận cái gật đầu của người đàn ông, nhìn theo bước chân nhanh nhẹn của anh ta và nhướn lông mày khi anh ta nhảy qua hàng rào một cách dễ dàng. Matt nên xem xét lại việc làm sao cho trông giống một người mù hơn, vì chắc chắn một ngày nào đấy sẽ có người nhìn thấy anh ta bay nhảy khắp nơi như thế.

=.=.=.=.=.=.=

Mọi chuyện không hề dễ dàng như Matt miêu tả.

Nói ngắn gọn thì họ đã có một buổi tối tuyệt vời, với Peter suýt biến thành miếng giẻ rách trước sự hoảng loạn của hai người đàn ông còn lại. Peter nghĩ mình nên tìm đến bác sĩ tâm lý.

Mọi thứ bắt đầu khá bình thường. Peter và Matt gặp nhau trên nóc toà nhà số 183 Madison, tất nhiên là sau khi chàng trai ngó quanh để kiếm bóng dáng của Daredevil để rồi bị anh ta doạ cho một lần nữa, xuất hiện một cách im lặng từ trong bóng tối với nụ cười đáng ghét. Quỷ tha ma bắt Matt Murdock và khiếu hài hước kì quặc của anh ta. Hai người đi đến lỗ thông gió của toà nhà và cùng nhìn vào cái hố đen thui.

“Anh muốn tôi—”, Peter chỉ vào cái lỗ khi Matt gật đầu. Giờ cậu hiểu sao cậu lại là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ này. Trong ba người, Peter là người có vóc dáng nhỏ nhất. Thật không công bằng. Nhỡ cậu mắc chứng sợ không gian hẹp thì sao? Tất nhiên cậu không bị, nhưng điều này cho thấy Deadpool và Daredevil là đồng đội tồi.

“Văn phòng chứa thông tin nằm ở lầu 16, tức là lầu thứ tư tính từ trên xuống. Cậu sẽ đi xuống bốn nấc, cứ mỗi lần chạm đáy thì quẹo phải để đi xuống tiếp, cuối cùng quẹo phải hai lần khi gặp ngã ba và quẹo trái một lần.” Matt giải thích trong khi Peter nhìn sơ đồ toà nhà, “Sau đấy thì việc tìm tài liệu là của cậu. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua tai nghe, cậu sửa lại tai nghe trong mặt nạ của mình rồi chứ?”

Peter gật đầu và cả hai người họ bật lên thử nghiệm. “Xin chào hai người đẹp, thật là một buổi tối dễ chịu đúng không nào?” Giọng Deadpool vui vẻ nói. Peter chưa bao giờ nghe giọng hắn gần và rõ đến vậy. Cậu nghĩ ngoài Matt, giọng Deadpool cũng khá là dễ chịu nếu hắn không cố tình nói một tông cao hơn bình thường để chọc tức người khác.

“Deadpool sẽ lo việc theo dõi Kingpin còn tôi sẽ hỗ trợ cậu. Nếu có bất cứ ai đến hay âm thanh gì đáng chú ý, tôi sẽ báo cậu, được chứ?”

Peter gật đầu, giơ hai ngón cái với người đàn ông và hít vào một hơi. Cậu chui vào, bắn tơ đến trụ thu lôi gần đấy để làm ròng rọc. Chàng trai nhẹ nhàng thả bản thân xuống, ngước lên để thấy ánh sáng ngoài trời dần tối lại. Cậu chạm đáy một cách nhẹ nhàng và bắt đầu bò theo chỉ dẫn ban nãy của Daredevil, mò mẫm trong bóng tối và sự yên ắng rợn người.

“Cậu biết điều gì chán nhất khi đến một bữa tiệc không?” Deadpool chợt hỏi và chàng trai giật bắn mình, cụng đầu vào thành lỗ thông gió.

“Chết tiệt ‘Pool,” Peter khẽ rít lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực và cố căng tai lắng nghe xem liệu có bất cứ ai phát hiện ra cậu. Không có tiếng động nào hết. Trong không gian tĩnh lặng của mọi thứ, cộng thêm thính giác phát triển của cậu, câu hỏi của gã lính đến đột ngột với âm lượng to quá mức. Chàng trai nhanh chóng hạ âm lượng tai nghe xuống.

“Không sao đâu Spidey, mọi thứ ổn cả,” giọng Matt bình tĩnh nói, “Tim cậu đập còn to hơn tiếng bước chân người ở tầng dưới đấy, hít thở từ từ thôi.”

Peter thở ra và tiếp tục bò. Ned và MJ luôn cho rằng vì cậu bị nhện cắn, nên hẳn cậu phải giỏi trong việc bò khắp mọi nơi. Cậu ghét điều đấy. Di chuyển trong không gian hẹp thế này rất mệt và nóng, và cậu luôn lo sợ sẽ có một đoạn nào đấy bị lỏng ốc và nó sẽ tạo tiếng động thu hút một ngàn họng súng chĩa vào cậu. Oke, một ngàn thì hơi quá, nhưng súng thì chắc chắn sẽ có.

“Không được dự tiệc là điều chán nhất khi đến một bữa tiệc.” Deadpool tự trả lời câu hỏi của mình, lần này với âm lượng nhỏ hơn, “Họ có trứng cá tầm đó Spidey. Và cả vang sủi nữa. Tôi muốn một ly vang sủi ngay lúc này.”

“Đừng nói nữa Deadpool, anh làm tôi mất tập trung. Và sao anh nói chuyện với mỗi mình tôi vậy, nói chuyện với Daredevil nữa, đừng thô lỗ như thế.”

“DD không thích tôi nói chuyện với cậu ta.” Deadpool mè nheo, “Ù gan ngỗng kìa.”

“Spidey, có người đang tới.” Matt thông báo, cắt ngang trước khi hai người kia bắt đầu cãi nhau qua lại. Họ chỉ mới gặp mặt đầy đủ hai lần, và cả hai lần Peter lẫn Deadpool đều làm cho Matt choáng váng hết cả đầu óc. Anh ta nhận ra mình chỉ cần một người nói nhiều trong đời, và giờ anh ta có đến ba người nếu tính cả Foggy.

Peter dừng lại, từng thớ cơ đều căng lên, cố gắng để nằm yên nhất có thể. Hai người đi ngang qua và có vẻ không hề biết cậu đang ở trên đầu họ, than vãn về việc bữa tiệc tối nay điều động nhiều vệ sĩ qua bên nhà hàng quá nhưng họ lại không nằm trong danh sách được đi. Peter nằm thêm một lúc để chắc rằng họ đã đi xa, sau đấy tiếp tục bò tiếp. Cuối cùng cậu xuống được tầng cần đến.

“Tôi vô hiệu hoá camera rồi.” Deadpool nói, “Cậu có 15 phút gì đó. Nhớ dùng gói bột tôi đưa cậu trước khi xuống.”

Peter thầm thắc mắc Deadpool đã đột nhập bao nhiêu nơi với hệ thống bảo vệ phức tạp đến mức nào để có kinh nghiệm như thế. Chàng trai dính tay mình vào nắp lỗ thông gió, lắc nhẹ vài cái để nó bung ra mà không tạo tiếng động quá lớn rồi đặt qua một bên, đoạn mở gói bột và ném nó xuống dưới. Căn phòng vẫn tối om một lúc cho đến khi hàng loạt tia sáng xanh hiện lên. Nhướn lông mày, chàng trai thò đầu ra khỏi ống thông gió và nhìn quanh căn phòng.

Cậu chớp mắt ba lần và phần hình ảnh trong mặt nạ chuyển qua chế độ hồng ngoại. Nhìn chung căn phòng chỉ là một văn phòng bình thường nếu không nói đến việc nó rộng một cách vô lý, với một chiếc bàn lớn quay về phía cửa cùng các đồ nội thất linh tinh khác. Cậu quan sát một lúc nhưng không thấy được chỗ tắt đống tia laser phía dưới, vậy nên đành nhún vai và thả tơ tuột xuống từ từ. Khoảng trống giữa những tia sáng không quá sát nhau – cậu đoán mình có thể luồn qua chúng nếu đủ khéo léo.

“Okay, thử thách này Deadpool. Kể tên tất cả những bộ phim về điệp viên có cảnh thoát khỏi ma trận laser đi.” Peter thì thào, đứng giữa phòng và nhìn quanh lần nữa.

“Spidey.” Matt nhắc. Anh ta biết cậu luôn kiếm thứ làm cậu phân tâm khi gặp căng thẳng, nhưng với nhịp tim của cậu bây giờ và bất cứ thứ gì cậu ta phải đối mặt dưới đấy, chàng trai có thể sẽ phạm sai lầm và gặp nguy hiểm.

“Tôi chỉ nhớ mỗi Entrapment thôi vì cặp mông của Zeta-Jones là điểm sáng của bộ phim đấy. Một cặp mông được gởi xuống từ thiên đường.” Deadpool mơ màng nói và thở dài, “Còn cậu biết cặp mông của cậu đến từ đâu không Spidey-boo?”

“Không?” Peter đáp, nghiêng người lộn nhào qua một khoảng hở.

Matt đưa tay lên vuốt mặt mệt mỏi và mặc kệ đồng đội anh ta tán nhảm. Nhịp tim Peter đang dần ổn định hơn, và mặc dù có vẻ cậu ta đang gặp khó khăn với việc di chuyển, mọi chuyện đang diễn ra khá thuận lợi. Matt không nên quá lo lắng như bây giờ, nhưng người đàn ông cứ có cảm giác rằng sẽ có gì đó xảy ra.

“Từ địa ngục chứ đâu nữa. Như trong MV của Lil Nas X ấy,” gã lính đáp và khẽ cười khi cả Spider-Man và Daredevil đều hắng giọng. Matt chưa coi MV, nhưng Karen cứ liên tục mở bài đấy và có một lần miêu tả cho anh về nội dung rồi cười khi nói rằng nhân vật chính trong bài quả là “daredevil” khi anh ta nhảy trên người con quỷ. Matt không xem đấy là hài hước.

“Tôi đến được chỗ máy tính rồi.” Peter nói sau một lúc nghe Deadpool ngâm nga cái bài hát của Lil Nas X.

“Tiện thể thì cậu biết mấy cái phim điệp viên đó đều là vớ vẩn hết mà đúng không? Ý tôi là, thời nào rồi mà còn dùng ma trận laser chứ? Dùng cảm biến chuyển động cho sàn nhà không phải dễ lắp đặt hơn à?” Deadpool chống cằm nhìn xuống những người đang dự tiệc bên dưới, “Và lũ xấu xa thì luôn dùng những thứ cũ rích để bảo vệ bí mật của mình. Nhàm chán.”

“Những thứ cũ rích đôi khi lại mang tính bảo mật cao hơn đó.” Peter đáp, cắm USB vào máy tính và bắt đầu tìm cách mở nó. Làm việc với máy tính không hẳn là thế mạnh của cậu, nhưng làm bạn với Ned cũng có nhiều ích lợi của nó. Tuy vậy Peter không nghĩ Kingpin sẽ lưu tài liệu quan trọng trên máy tính hay bất cứ thiết bị nào có thể bị xâm nhập được. Cậu vẫn mở máy lên để tải thông tin về cho chắc, nhưng mắt thi thoảng đảo lên để tìm thứ gì khác lạ trong phòng. Nào Peter, nếu mình là một ông trùm ám ảnh với việc bị nắm thóp, mình sẽ giữ thông tin quan trọng kiểu gì?

Cậu để cho máy tải các tệp có vẻ quan trọng vào USB, đoạn để ý cái cây ở góc phòng. Theo hướng cậu đứng, cái cây đáng lẽ phải nghiêng về phía cửa sổ bên tay trái, nơi có nhiều ánh sáng hơn. Tuy vậy nó lại nghiêng vào trong tường – điều này nghĩa là nó đã bị dịch chuyển. “Tại sao cái cây lại bị chuyển đi?”, chàng trai tự thắc mắc.

“Tôi đếch trồng cây, Spidey.” Deadpool đáp lười nhác, “Nhưng nếu có thì là do nó làm tôi ngứa mắt. Hoặc nó chắn mất bức tranh sơn dầu vẽ cảnh tôi đang nằm trên bàn của Bữa tiệc cuối cùng. Tôi đã phải nằm mất mấy ngày để hoạ sĩ vẽ lại, thế nên việc một cái cây ngu ngốc che hết mọi thứ là không chấp nhận được.”

Peter nghĩ về điều này. Cậu tiến đến xem xét khu vực xung quanh đó và nhận thấy một vết tròn trên sàn nhà. Dù nó đã mờ đi rất nhiều, vệt trên sàn có vẻ khớp với đáy chậu. Ngược lại với trường hợp của Deadpool là không muốn chậu cây che đi thứ quan trọng, có thể Kingpin sẽ muốn che đi thứ quan trọng. Peter nhìn quanh, đoạn nhấc chậu cây lên. Vì sàn nhà lót gỗ, nên dấu vết ván gỗ bị cạy lên khá rõ để nhận ra. Chàng trai lấy một miếng giấy ra, liếm một cái và nhanh chóng nhét vào khe hở. Chỉ vài giây sau, miếng giấy nở ra gấp nhiều lần và bật miếng ván lên. Peter mỉm cười tự hào trước thành quả nho nhỏ của mình. Thời gian hậu chia tay Gwen có lẽ cũng giúp ích được gì đó khi cậu dành rất nhiều thời gian cho những thí nghiệm với tơ nhện của mình.

Ở dưới miếng ván là một hộp gỗ. Bên trong hộp gỗ là một cái chìa khoá. Thật là truyền thống. Giờ thì cái khoá khỉ gió này sẽ dùng cho cái gì nào? Peter nhớ ra cái két sắt ở phía bên kia phòng. Cậu đảo mắt. Tất nhiên là Kingpin sẽ bắt bất cứ kẻ nào dám đột nhập vào đây phải đi qua đi lại cái ma trận laser của hắn rồi.

Nhanh chóng và cẩn thận, chàng trai nhảy qua chỗ tia sáng xanh ấy, đáp trước cái két sắt, và phàn nàn trong khi làm lộ vân tay trên màn hình để lấy mật khẩu, “Anh bảo là vụ này đơn giản thôi mà Matt. Tôi ngán mấy trò giải mật mã này rồi.”

“Cậu còn 7 phút nha.” Deadpool nhắc. “Và, ờm, không muốn tạo sức ép đâu nhưng Venom đang ở đây.”

“Cái gì cơ?” cả Matt và Peter đồng thanh hỏi. Họ có thể nghe tiếng hỗn loạn ở phía Deadpool, một sự kết hợp giữa tiếng súng, tiếng la hét và tiếng gầm. Peter rít lên, “Anh ta làm cái quái gì ở đấy – ewww! Kingpin giữ một ngón tay trong này. Ai lại bỏ ngón tay vào két sắt chứ?”

“Venom đang tấn công rất dữ dội,” Deadpool bình luận, cầm ống nhòm nhìn vào chỗ con quái vật vừa xuất hiện, “Trong này khói quá… Cậu ta ăn được hai người rồi, nhanh thật. Ý tôi là, tôi không có vấn đề gì với việc ăn người xấu cả, nhưng tôi khá chắc bữa tiệc này có cả người thường và họ có thể bị ảnh hưởng. Ôi không, Kingpin đang được hộ tống đi rồi. Tôi làm gì giờ?”

“Sơ tán mọi người và cố gắng làm chậm Kingpin lại nếu được.” Matt chỉ dẫn, đi qua đi lại trên mái nhà, “Chúng tôi sẽ đến đấy nhanh nhất có thể khi Spidey thoát ra.”

Peter cầm ngón tay đông lạnh trong két sắt ra và nhăn mặt nhìn nó, đoạn đem nó ra chỗ cửa ra vào để quét nó lên máy quét ở đấy. Hai tiếng “bíp” kêu lên và ma trận laser giữa phòng biến mất, đồng thời giữa phòng nổi lên một cái bục mà trên đó là một cái cặp táp – cả hai việc này đều diễn ra rất chậm, và Peter thiếu kiên nhẫn đứng nhìn, chân nhịp nhịp dưới sàn. Peter túm lấy cái cặp táp và nhìn nó một lượt để chắc rằng đây là thứ cậu cần. Một cái cặp táp màu đen nhàm chán với phần khoá có ba vạch khắc lên, tạo thành hình xăm trên lông mày của bọn tội phạm.

“Tôi nghĩ tôi kiếm được tài liệu rồi”, cậu mở cặp ra và nhìn vào trong. Toàn bộ là hợp đồng, giấy tờ cho phép vận chuyển, hoá đơn,… và một số có in logo của bọn buôn lậu.

“Tuyệt, giờ ra khỏi đấy mau lên,” Daredevil thở ra, đoạn đột nhiên trở nên căng thẳng, “Khoan, đang có một tốp người di chuyển về phía cậu.”

Tim Peter đập liên hồi trong lồng ngực. Chàng trai đi ra chỗ máy tính, rút USB ra và bắn tơ dính cái cặp vào người mình. Cậu phóng tơ đu lên chỗ ống thông gió, cẩn thận đóng nắp lại và bắt đầu di chuyển ngược lại để đi lên. Nhưng tất nhiên với vận may của anh hàng xóm xui xẻo Spider-Man, không có gì gọi là suôn sẻ cả. Chiếc nắp đậy bị kênh, thế nên khi cậu di chuyển và làm rung ống thông gió, nó rơi xuống và tạo ra tiếng động mà Peter chỉ có thể xem là một cách để hét lên “tôi ở đây này, mau lại bắt đi.”

“Kingpin đã rời nhà hàng rồi, xe hắn di chuyển về hướng đại lộ Madison.”

Chàng trai chỉ kịp đi được một đoạn trước khi nhóm người chạy vào, xem xét xung quanh và bắt đầu nổ súng. “Vãi cứt baby boy, cậu ổn không vậy?” Deadpool hỏi trong khi Peter bò điên cuồng để cố tránh đạn. Phía bên hắn nghe cũng có vẻ không ổn lắm – tiếng súng và tiếng gầm vẫn đang tiếp diễn.

“Tập trung vào bên cậu đi Deadpool,” Matt nói, nghe giọng có vẻ như đang chạy, “Spidey, cố gắng di chuyển lên tầng trên và tôi sẽ ngắt điện của toà nhà. Cậu có thể lợi dụng lúc đấy để trốn thoát.”

“Uuuh tôi không nghĩ mình lên được tầng trên đâu!” giọng Peter cao và hoảng hốt. Cậu chỉ vừa đi qua được phòng thứ hai, và dù bị ngăn lại bởi tường chắn ở các phòng, bảo vệ cũng không mất quá nhiều thời gian để di chuyển qua từng phòng để đuổi theo cậu. Họ bắt đầu chia tốp ra từng phòng để chặn đón Peter.

Ống thông gió cho thấy dấu hiệu sập xuống dưới làn mưa đạn. Trước khi chàng trai kịp nói gì thêm, đoạn ống sau lưng cậu rơi xuống, để lộ một khoảng lớn – quá đủ để biến cậu thành một tấm bia tập bắn cho đám người đang chạy đến. Tiếng súng tiếp tục nổ ra rát tai. Matt nhăn mặt, lầm bầm “chết tiệt” nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh vì Peter cần anh lúc này. Gai ốc nổi lên khắp người Deadpool và Daredevil khi tiếng hét của Peter xé toạc không khí.

“Spidey?!”

Chỉ có tiếng súng và tiếng thở của chàng trai.

Sau vài giây tưởng chừng như hàng thế kỉ, Peter đáp, “Tôi không sao. Sắp đến hành lang rồi Daredevil.”

Hai người đàn ông thở ra nhẹ nhõm.

“Tôi đến được phòng phát điện rồi. Khi cậu ra hiệu, tôi sẽ ngắt nguồn, được chứ?” Matt nói, cố gắng lắng nghe những gì đang diễn ra xung quanh cậu. Súng vẫn nổ, bên cạnh đó là tiếng người la hét và ngã xuống sau những tiếng tơ bắn ra từ máy bắn tơ của Peter. Dù biết Spider-Man không dễ bị hạ gục, người đàn ông cũng không ngăn được bản thân nín thở suốt thời gian ấy.

“Đến ba nhé. Một,” chàng trai bắt đầu đếm, “hai,” tiếng đổ vỡ của đồ vật và tiếng giao chiến gần như át đi giọng cậu, “Ba!”

Daredevil ngắt điện, và mọi thứ diễn ra tiếp theo vụt qua như một luồng điện mà đến sau này vào những ngày tồi tệ, Peter vẫn thường hay mơ đến.

Spider-Man bắn tơ chặn ngang đường đi khiến vài tên vấp ngã và tạo một chuỗi domino ngược. Càng lúc càng nhiều người kéo đến từ các hướng – nếu lúc nãy hai nhân viên của Kingpin nói rằng số người đi theo bảo vệ bữa tiệc của hắn là quá nhiều, thì cậu thầm hỏi dưới tay hắn phải có bao nhiêu tay sai. “Hắn đâu rồi!”, lũ người quát tháo chạy trong bóng tối, một số bật đèn pin lên và soi.

Peter, như một bóng ma, vụt nhảy qua các góc khuất, trên đầu chúng, dưới chân chúng – chàng trai khiến bọn họ sợ chết khiếp, nhưng không một ai dám nổ súng vì có thể sẽ bắn trúng người của mình. Sau cùng khi đã tiến đến gần nguồn sáng của hành lang – cửa sổ kính của toà nhà – cậu lấy ra một quả lựu đạn choáng mà Deadpool đưa trước khi họ bắt đầu (dù cậu thấy không thoải mái lắm với nó sau vụ lần trước), ném vào phía toán bảo vệ và bắn tơ lên trần nhà, lấy đà đá cửa kính vỡ toang và thoát ra.

Mọi giác quan trên người chàng trai gào thét gọi tên nguy hiểm.

“Spidey!” Matt chợt quát lên, và cậu biết anh ta cũng cảm nhận được điều cậu vừa phát hiện ra.

Chiếc cặp táp có chứa bom.

Rơi tự do từ độ cao mười mấy tầng, chàng trai điên cuồng bắn dung dịch làm mềm tơ để gỡ cái cặp khỏi người mình, nhanh chóng tóm lấy một mớ tài liệu ra trong khi bộ đếm đếm ngược trước mắt cậu. Peter chỉ kịp quăng nó lên trời thật xa để nó không rơi xuống dưới và gây hại đến người qua đường, đoạn bắn tơ để giảm tốc rơi của bản thân. Chiếc cặp nổ tan tành, gửi một làn mưa giấy bay khắp nơi trên bầu trời đại lộ Madison.

Peter rơi ngay vào bộ bàn ghế của quán cà phê ngoài trời bên dưới cùng với hàng đống mảnh kính. May thay chỗ cậu rơi xuống xung quanh không ai ngồi. Nhân viên quán hoảng hốt, sơ tán khách hàng ngay khi họ kịp hoàn hồn, vài người lo lắng cho Spider-Man khi thấy máu chảy ướt một bên chân cậu nhưng không dám lại gần – cậu thông cảm cho họ, không ai muốn bị kéo vào một cuộc chiến của siêu anh hùng cả. “Đừng gọi cảnh sát. Hay bệnh viện.” Peter tay ôm sườn, gượng ngồi dậy nhưng thất bại và đành chống khuỷu tay nằm trên đống đổ nát, “Chuyện gia đình thôi.”

Matt thở ra nhẹ nhõm, chạy hết tốc lực để đến chỗ cậu trước khi bảo vệ kéo đến trong khi Deadpool cười khúc khích. Venom rời đi ngay sau khi nó phát hiện Kingpin đã tẩu thoát nên sau khi cảnh sát đến, gã lính liền chuồn luôn. Hắn cũng không quá lo về việc Kingpin sẽ đến được chỗ đồng đội mình kịp lúc vì trước khi bữa tiệc bắt đầu, Deadpool đã đóng giả tiếp tân để tiếp cận xe của tên trùm đầu hói và gửi lại một món quà nho nhỏ. Món quà không làm ảnh hưởng quá nhiều đến cái xe bọc thép của Kingpin, nhưng chắc chắn sẽ giữ chân hắn ta được một lúc để Venom đuổi kịp.

“Tôi cần đưa cậu đến bệnh viện,” Matt nói, hơi thở gấp gáp, quỳ bên cạnh chàng trai đang nằm rên rỉ và tay sờ mọi nơi có thể để kiểm tra. Cậu đã bị bắn vào chân, nhưng may mắn thay viên đạn chỉ sượt qua và không để lại đầu đạn. Peter bắn tơ vào vết thương để chặn máu lại, nắm lấy cổ tay Daredevil. Người đàn ông suy nghĩ vài giây và gật đầu, hiểu Peter muốn nói gì. Kingpin sẽ biết ai là người lấy trộm đồ của hắn, và sẽ quá dễ dàng để hắn tìm ra cậu nếu Peter đến bệnh viện.

“Tôi mệt muốn chết rồi.” Peter thở ra, ấn tập giấy vào người Daredevil. “Tôi rút khỏi vụ này. Chúc hai người làm việc vui vẻ.”

“Còn tôi thì mệt với việc không chết được, nhưng cậu chưa bao giờ thấy tôi phàn nàn như một thằng nhãi.” Deadpool chợt nói, “Dopinder sắp tới chỗ hai người rồi, mau ra khỏi đó trước khi Kingpin đến.”

Và sau đấy họ ngồi im lặng ở băng ghế sau của một chiếc taxi bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang lắc đầu theo một bài rap tiếng Ấn. Dopinder thi thoảng lườm họ qua gương chiếu hậu, và Peter chỉ vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm đường phố những lúc đấy. “Chuyện gì?”, cuối cùng người tài xế nạt khi họ dừng trước khi đèn chuyển vàng. Peter khá chắc anh ta có vấn đề về tâm lý vì trên đời này không ai dừng khi mới đèn vàng cả.

“Anh có vấn đề gì với chúng tôi à?”, Peter ngập ngừng hỏi, “Ý là, cảm ơn vì đã đón chúng tôi, nhưng mà anh có vẻ tức giận về điều gì đó.”

“Tôi luôn tức giận,” Dopinder trả lời, và Peter nghĩ đấy là câu trích mà Bruce Banner từng nói. Họ không trao đổi gì thêm và Peter vẫn không biết tại sao người đàn ông lại cộc cằn như vậy. Cậu đoán anh ta không thích phải chở những người sẽ đem rắc rối đến cho mình, nhất là những người ngồi trên xe anh ta và bôi máu choe choét khắp nơi, hoặc đơn giản là những người có liên hệ với Deadpool. Mặc dù cậu đã dần xem gã lính như một người bạn, không thể từ chối rằng hắn không gây được thiện cảm với nhiều người lắm.

Cậu liếc qua nhìn Matt. Matt cũng không hẳn là người gây được thiện cảm với nhiều người. Anh ta luôn có cái vẻ xa lánh và trông như thể luôn gánh vài tấn gạch đá trên vai. Việc cậu quen biết với Daredevil có rất ít người biết, vì cả hai đều đồng ý rằng họ hợp làm việc riêng lẻ hơn và không muốn để mối quan hệ ảnh hưởng đến đời sống riêng của đôi bên. Đôi khi họ gặp nhau để uống vài ly ở chỗ của Josie, hoặc cũng có khi Peter muốn tập luyện với một người có năng lực gần giống với giác quan nhện của cậu. Họ biết nhau từ trước cả khi Tony phát hiện ra cậu là thằng nhóc mặc bộ đồ xấu hoắc trên Youtube và Matt thì không tin được không một ai huấn luyện cho cậu trước khi kéo một đứa nhóc vào cuộc chiến nội bộ, thế nên anh ta tự mình quyết định anh sẽ chỉ cho cậu cách để sống lâu hơn một chút. Bây giờ khi nghĩ lại, Matt là một trong những lý do cậu học được cách cân bằng giữa làm Spider-Man và chăm sóc cho đời tư của mình.

Chiếc xe bỗng thắng gấp, khiến cả Peter và Matt đều chúi người về phía trước. Vết thương trên chân Peter nãy giờ vẫn hành hạ cậu hết mức nay nhói lên như dùi đâm, khiến chàng trai khẽ rít lên. Matt thừa biết cậu đau đến mức nào, nhưng người đàn ông chọn im lặng vì anh ta biết cậu đang cố không làm mọi người lo lắng. Nét mặt anh ta trông như thể Peter đã chết rồi và anh ta đang đưa xác cậu về nhà vậy. Người tài xế hạ kính xe xuống và nhoài người ra ngoài, vẫy tay đầy vui vẻ – khác hẳn với nét căng thẳng ban nãy của mình, “DP! Bên này!”.

Peter nhìn ra và thấy Deadpool đang đứng phía bên kia đường. Hắn vẫy tay với Dopinder, đoạn mặc kệ dòng xe qua lại và cứ thế bước đi nghênh ngang, làm cho vài chiếc xe lạc tay lái hoặc suýt tông vào nhau vì dừng đột ngột. Cậu không ngạc nhiên lắm nếu đấy là cách bình thường hắn vẫn băng qua đường.

“Xin chào thỏi chocolate sữa ngọt ngào của tôi,” gã lính nói và đập tay với người tài xế, đoạn vòng qua phía ghế phụ để mở cửa. Gã lính thả người đánh phịch vào ghế, đóng cửa và cài dây an toàn vào. “Đi thôi nào.”

Họ lại chìm vào sự im lặng bất thường một lúc, ngoại trừ tiếng nhạc từ radio, trước khi Matt lên tiếng.

“Tôi đã không tính đến trường hợp thủ tục bảo vệ văn phòng sẽ được kích hoạt khi Kingpin gặp nguy hiểm,” Anh ta nói, khuôn miệng tạo thành một đường thẳng nghiêm nghị, “Đáng lẽ tôi phải biết rằng hắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ –”

“Hey,” Peter nói, đặt tay lên tấm lưng còng đầy thất vọng của người đàn ông, “mọi chuyện ổn mà. Đâu phải chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát được.” Nói ra câu nói ấy xong, Peter chỉ khẽ nhăn mặt. Rõ ràng cậu sẵn sàng xoa dịu cho người khác và chấp nhận những sai lầm của họ một cách dễ dàng, nhưng không thể làm điều tương tự cho bản thân mình. Peter biết cảm giác của Matt lúc này – họ có thể đã mất một thành viên ngay trong nhiệm vụ đầu tiên, và nếu cậu là anh ta, cậu sẽ thấy dằn vặt một thời gian dài.

“Đáng lẽ anh không nên để cậu ta đi vào đó một mình.” Deadpool nói, khiến Peter và Dopinder nhìn lên ngạc nhiên. Người tài xế nhìn qua nhìn lại giữa ba người đàn ông, miệng hơi hé ra như thể không tin được mình đang ở giữa một cuộc cãi nhau giữa các siêu anh hùng. Anh ta trông có vẻ hào hứng và không giấu rằng mình đang hóng chuyện. Daredevil chỉ chống hai khuỷu tay lên gối và im lặng, không phản bác lại nhận định của gã lính.

“Deadpool –”, Peter nói, cố gắng ngăn gã lính làm cho mọi thứ căng thẳng lên.

“Tôi đã có thể đi vào đó mà không ai biết. Bằng cửa chính.”

“Không, anh không thể. Và kể cả anh vào được, anh cũng không vào được văn phòng đó. Anh không thấy được độ bảo mật của nó. Đừng nói nữa Deadpool.”

Matt đặt tay lên ngực Peter để ngăn cậu ta lại. Người đàn ông lắc đầu, “Không, Deadpool nói đúng. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi cần phải lên kế hoạch chi tiết hơn nữa vào lần sau thay vì quá hấp tấp như hôm nay.”

“Lần sau?” Deadpool bật cười, nhưng giọng hắn nghe như thể hắn chỉ cách một chút nữa thôi là sẽ rút súng ra bắn người đàn ông mù, “Không có lần sau đâu.” Trước khi hai người kia kịp nói gì, hắn quay ra sau nhìn vào chân Peter, “Còn đầu đạn không?”

Peter chỉ lắc đầu. Khi adrenalin dần mất đi, cơn đau cùng việc mất máu làm cậu thấy choáng váng và sự căng thẳng giữa họ chỉ càng làm cậu muốn ngất ngay tại đấy.

“Tôi nghĩ tôi ngất đây.” cậu chợt nói, và sau đấy mọi thứ ngắt kết nối.

.

.

.

.

.

.

.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp