[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 3: Slime than tre thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp

Note: Xin lỗi vì tôi viết vừa dài vừa chán. Nhưng mọi thứ sẽ tốt lên? Chắc vậy.

.

.

.

.

.

.

.

Đã được một tháng kể từ ngày Bucky gửi Peter mật khẩu Tinder. Chàng trai loay hoay với bài luận cuối kỳ, với những buổi đầu của kì thực tập ngắn hạn, với show mùa hè của band, với công việc Spider-Man, thế nên cậu thậm chí còn không có thì giờ làm gì cho bản thân, như là đi cắt tóc chẳng hạn. Ít nhất thì cậu vẫn cố chen được vào thời gian biểu của mình vài buổi đi ăn với bác May, hay phụ bác ấy sắp xếp tài liệu ở chỗ làm. May cũng đã nói rằng cậu có thể để bác ấy cắt tóc cho cậu, nhưng Peter thì chưa muốn biến bản thân thành một thằng hề cả bên trong lẫn bên ngoài, thế nên thôi. Cuộc sống cứ thể tiếp diễn, khiến cậu suýt quên luôn về cái xe đỏ dưới hầm nếu nó không thi thoảng lại chiếm chỗ cậu.

“Cháu nghĩ anh ta muốn gây sự với cháu.” Cậu nói với Stan vào một sáng nọ, khi cậu phải cố chen ra từ góc kẹt mà tối qua cậu để xe mình. Stan chỉ cười và lắc đầu, quẹt thẻ từ của cậu vào máy và trả nó lại cho chàng trai. Tất cả những gì Peter biết về chủ nhân chiếc xe nọ là đấy là một người đàn ông cao lớn tên Wade (với Stan còng lưng thì ai cũng cao lớn cả, cho nên cậu không biết anh ta kiểu Hulk-cao lớn hay người-bình-thường-cao-lớn), và anh ta sống một mình ở tầng 12. Stan bảo rằng người nọ rất thân thiện và đã mời bác ấy ăn trưa đôi ba lần.

Còn về chuyện cái xe, về căn bản thì Peter không có quyền gì cấm anh ta đậu ở đó cả vì toà nhà không cho giữ chỗ để xe, thế nên mặc dù Stan đã nói chuyện với anh ta, chiếc xe vẫn xuất hiện mỗi khi Peter về muộn. Cậu nghĩ rằng anh ta thấy bị thách thức khi Stan kể về thằng nhóc tầng 3 muốn xí chỗ, thế nên anh ta đã để xe đấy – dù chỉ là vài lần – để chọc tức chàng trai. Một người có khiếu hài hước khó ưa, nhưng anh ta đối xử tốt với nhân viên toà nhà, thế nên anh ta có lẽ cũng không tệ đến vậy.

Peter kéo kính nón bảo hiểm xuống và chạy đi. Hôm nay cậu trống lịch buổi sáng, sau đấy tập band một tiếng trước khi vào lớp, thế nên Peter lại ghé qua chỗ Sam và Bucky. Dạo này Peter đã thấy tinh thần mình ổn hơn. Cậu vẫn mơ thấy Gwen hay thậm chí là MJ, nhưng mọi thứ chỉ thoáng qua, và dù cậu cảm nhận được trái tim mình như bị bóp nghẹn, khi thức dậy cậu dường như không còn nhớ được thứ gì nữa ngoài cảm giác buồn khó tả.

Những hôm mất ngủ giờ lại trở thành thói quen, và Peter chỉ đi ngủ khi đã 2 giờ sáng. Điều này ảnh hưởng đến sức khoẻ cậu, như hai quầng thâm rõ ràng dưới mắt, hay những nốt mụn trên mặt và người, hay sự mệt mỏi thường trực. Cậu thực sự thấy may mắn vì mình có sức khoẻ hơn người, vì nếu không có lẽ Peter đã đổ sụp bất cứ lúc nào. Ít nhất cậu đã thấy minh mẫn hơn và mọi thứ không còn trôi qua lười nhác trong đầu cậu nữa.

Khi Peter đến, Bucky chỉ vừa trở về từ bệnh viện. Người đàn ông vẫn đi khám định kì theo chỉ định dù anh ta thấy mình hoàn toàn ổn và những buổi như thế này thật tốn thời gian. Tuy anh ta nói vậy, Peter biết người đàn ông vẫn gặp ác mộng, và đôi khi anh chỉ nằm một chỗ cả ngày, đèn đóm tắt hết và không còn chút năng lượng nào. Sam sẽ dành hết thời gian rảnh của mình với Bucky khi công việc không làm anh ấy vướng bận, kể cả khi tâm trạng Bucky đi xuống hay khi người đàn ông thấy bình thường. Mọi người phàn nàn rằng Sam quá lo lắng cho người yêu mình, Bucky cũng nói vậy, nhưng Sam không để tâm mà luôn đáp lại bằng những câu đùa về việc người già cần sự quan tâm chăm sóc. Khi nghĩ về họ, Peter luôn tưởng tượng đến, ờm, một con chó xúc xích lanh lẹ và một con Dobermann trầm cảm. Kiểu vậy. Họ thì lại ví cậu như một con Shih Tzu phiền phức, và cậu rất lấy làm tổn thương về điều đấy.

“Sáng nay vừa mở mắt ra,” Peter kể, đưa cho Bucky cốc nước lọc để anh uống thuốc, “cháu đã thấy Gwen thả tim cho bài post của cháu trên Instagram.” Bucky nhướn một bên lông mày. “Ý cháu là, bình thường cô ấy vẫn hay thả tim các thứ, nhưng mà tự dưng cháu thấy cô ấy đổi hình đại diện, và khi cháu bấm vào thì thấy cô ấy có thêm ba bài đăng mới. Cơ mà cháu lại bỏ theo dõi cô ấy mất rồi và tài khoản cô ấy là tài khoản riêng tư.”

“Muốn chú xem dùm coi con bé đăng gì không?” Sam nói, đi ngang qua họ với đống chăn gối mới đem phơi nắng.

“Quan tâm quá mức đến bồ cũ có ổn không ạ?” Peter hỏi, mặc dù cậu rất tò mò, “Ý cháu là, nghe có vẻ hơi không tốt cho sức khoẻ lắm.”

Sam ngồi xuống đối diện họ, lấy điện thoại ra để vào Insta mình, “Không ổn tí nào cả, nhưng mà vui.” Peter đảo mắt và thở dài, để mặc cho Sam muốn làm gì làm. Người đàn ông thậm chí còn cẩn thận dùng nick ảo của mình để kết bạn với cô gái. Ba người đàn ông chụm đầu vào xem. Cả ba bài đều là hình mèo. Một hình có ghi chú là “Chú mèo giận dữ”, cái thứ hai chỉ để icon đầu mèo cười ị, và cái cuối cùng có dòng ghi chú khiến tim Peter chùng xuống. “Em đã nghe mãi bài hát này vào ngày mình chia tay, để mặc suy nghĩ trôi quanh như dòng nước chảy đến nơi vô định. Đôi khi em nhớ đến anh, nhưng không phải vì em còn tình cảm, mà vì em nhớ một phần quan trọng của cuộc đời mình đã biến mất.”

Sam và Bucky nhìn nhau, đoạn lén đưa mắt ngó biểu cảm của chàng trai. Hoặc là Peter đang dần giỏi hơn trong việc giấu cảm xúc, hoặc là cậu không muốn nghĩ đến nó nữa. Peter chỉ đơn giản nhún vai và nhìn hai người đàn ông. “Cháu đoán là chẳng có gì quan trọng cả. Đáng lẽ cháu không nên quan tâm cô ấy làm gì nữa.”

Bucky hơi mỉm cười, vỗ vai chàng trai bằng tay phải của mình, “Thật tốt là cháu nghĩ vậy. Nước chảy mây trôi, đúng không?” Peter gật đầu đồng ý. Cả ba người sau đấy lại hoảng lên vì Gwen muốn theo dõi lại Sam và cô ấy thậm chí còn nhắn tin chào Sam một cách lịch sự. Họ quyết định… seen tin nhắn của cô và cùng nhau chuẩn bị bữa trưa. Peter kể cho họ nghe về những chuyện xảy ra hai tuần qua, khi cậu quá bận để ghé qua chơi với họ.

“À mà,” Sam chợt hỏi khi họ đang gói phần ăn cho Peter mang đi, “bữa giờ cháu có dùng Tinder chưa?”

Peter thoáng đỏ mặt, vì dù cậu đã bảo cậu không cần, chàng trai đã tò mò và tải Tinder về cách đây vài hôm, “Cháu tải về, lướt đến 2,3 giờ sáng, sau đấy quẹt được nhiều người nhưng không ai nhắn tin cả. Cháu thử nhắn tin trước với vài người, một số unmatch, một số đáp lại, nhưng hoặc là họ quá nhàm chán, hoặc họ không hứng thú với cháu nữa, nên cháu đã xoá app rồi.”

Sam cười, “Để chú đoán nhé, cháu đã xoá đi, tải lại cả chục lần rồi ấy chứ hả?”

Peter xoa cổ, “Vâng. Rồi cháu quyết định là Tinder làm cháu buồn, nên bữa giờ cháu không dùng nữa. Dù sao cháu cũng không biết mình tìm kiếm gì trên đấy. Cháu không muốn tìm người yêu, hay người tình, hay kể cả bạn nói chuyện vì nhìn chung cháu thấy nói chuyện thật phiền phức.”

Sam đưa chàng trai túi đồ ăn của mình và vỗ vai cậu. “Mọi thứ sẽ ổn thôi nhóc. Tình yêu là nhu cầu cá nhân, nó không thiết yếu, nên nếu khi trái tim cháu đã lành lại và cháu vẫn không muốn tìm kiếm thêm ai cả thì hãy cứ để nó như vậy đi. Chú và Bucky thật ra vẫn lướt Tinder đấy, nhưng mà là để xem người ta nói nhăng nói cuội gì thôi.” Bucky phì cười từ chỗ ghế sofa anh ta đang ngồi, mắt xem trận bóng rổ trên TV nhưng tai vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện giữa họ. Sam mỉm cười và ghé vào tai Peter nói thầm, “Với cả Bucky thật sự cần có thêm bạn bè ngoài chú và cháu.” Điều này khiến chàng trai mỉm cười, nhìn vào túi đồ ăn trên tay mình. Cậu chào họ, đeo túi đàn của mình lên và đi đến buổi tập band.

MJ đã phàn nàn rất nhiều về việc cậu lười đem đàn và dùng đàn của trường vào mỗi buổi tập, và rằng với buổi diễn sắp tới cậu cần phải tập với đàn của mình để không mắc lỗi như những lần trước. Peter chỉ thầm cãi trong đầu rằng cậu chơi bass và chả ai quan tâm nếu cậu chơi sai một chút (ngoại trừ MJ), nhưng cậu chỉ giữ nó trong đầu vì cô sẽ cốc đầu nếu cậu dám nói thế. Mặc dù cậu luôn cho rằng không ai quan tâm đến bassist của một ban nhạc, nhất là đứa chơi bass lại là cậu – Peter Chán Đời Parker, nhưng mọi người lại nghĩ khác. Hồi cấp 3 Peter đã chơi trong dàn nhạc của trường, và khi cậu rời đi để có thêm thời gian làm Spider-Man , mọi người đã rất muốn cậu ở lại bởi Peter là người chơi ổn định được khá nhiều nhạc cụ và cậu cũng vững về nhạc lý. Chàng trai không quan tâm lắm. Cậu chỉ thấy mình chơi bình thường, và âm nhạc cũng không quan trọng đến vậy với cậu.

Peter mở cửa vào phòng tập của trường để được chào đón bằng những âm thanh hỗn tạp quen thuộc. Đứa chơi guitar đệm và đứa lead đang jam linh tinh với nhau và chỉnh các thể loại nút, trong khi Ned chìm trong buổi biểu diễn solo của nó và riêng dàn trống ấy đã đủ khiến đầu Peter ong lên. MJ không quan tâm đến tất cả như mọi khi và coi Tiktok với loa mở lớn hết cỡ, còn hai vocal đứng mở giọng và phát ra những âm thanh với âm lượng chẳng thua kém. Họ ngừng lại vài giây để chào Peter trước khi tiếp tục chuyện của mình, riêng Ned thì làm hẳn một tràng trống để chào đón cậu. Chàng trai giơ tay chào Ned, bối rối vì không biết nên cảm thấy khó chịu hay thân quen. Dù hay nói rằng không quan tâm đến band lắm, cậu biết rằng mình thực sự thích khoảng thời gian này. Peter lấy đàn mình ra và chỉnh dây.

Gần cuối buổi tập, mọi người cho rằng thế là quá đủ cho một trưa mệt mỏi, và thế là cả đám ngồi tán chuyện trên trời dưới đất trong khi Peter lôi túi đồ ăn của mình ra ăn. Bên trong là một cái sandwich thơm nức mùi bơ được bọc giấy bạc, một chai Yakult và nửa quả chuối. Quả chuối có phần bị nhũn khi đặt cạnh cái sandwich nóng, thế nên Peter đưa nó cho một trong hai vocal và cho người còn lại chai Yakult. MJ thấy thế và nheo mắt nhìn cậu.

“Ăn hết phần của mình đi chứ,” MJ nói, “Nếu không tớ sẽ nói Sam là cậu đem đồ ăn của chú ấy cho người khác.”

Peter cười khẩy, “Gì? Cậu 5 tuổi à? Sam không quan tâm đâu, với cả cái sandwich này to quá và người ta hay nói chia sẻ là đức tính tốt, không phải à?” Dù Peter nói vậy, cậu cũng hơi lo lắng nếu chuyện này đến tai Sam. MJ là người duy nhất trong số những người cậu từng yêu biết được việc cậu là Spider-Man, thế nên cô gái cũng quen cả Sam lẫn Bucky, và hai người họ cũng khá thích cô gái cùng khiếu hài hước đen tối của cô nàng. Nếu cô bí mật báo với họ về tình hình của cậu thì điều đó cũng không làm Peter ngạc nhiên lắm, ấy là nếu nó có thật. MJ chỉ nhìn Peter và không nói gì thêm nữa. MJ luôn có cái nhìn như vậy – như thể cô ấy biết cậu đang giấu diếm gì đấy.

“Cái quái!”, mọi người quay phắt về phía Peter khi cậu ta bỗng ho sặc sụa và đấm thùm thụp vào ngực mình vì nghẹn, “Xem này.” Peter cuối cùng cũng nói được thành câu, đưa cho mọi người xem điện thoại mình. Cả đám bỗng nháo nhào lên, đứa này túm áo đứa kia mà lắc khi họ thấy hình Deadpool.

“Quẹt phải liền đi Peterrr!” Ned nằm ra dưới chân cậu, “Deadpool đó! Là Dead-vcl-pool đó! Hãy xin cho tớ chữ kí nhé? Nhé?”

“Không.” Peter đáp gọn lỏn. Ned thừa biết về mối quan hệ bạn – thù giữa họ, và cậu ta vẫn chọn làm fan của Deadpool. “Vì anh ta ngầu vãi”, ấy là lý do của cậu ta, cái đồ phản bội ấy. Spider-Man ngầu hơn chứ. Và Spider-Man sẽ kí cho cậu ta cả đống chữ kí nếu Ned muốn, nhưng người ta thường bảo bụt chùa nhà không thiêng.

Tinder quả là nơi kì lạ. Ai nghĩ rằng họ sẽ quẹt được người nổi tiếng trên này chứ, nhưng Peter đã quẹt được vài người khá nổi đến từ các band ở New York, hay thậm chí hôm nay là Deadpool – một người có siêu năng lực. Peter thắc mắc không biết bao nhiêu người có siêu năng lực cũng dùng Tinder. Tuy vậy, những gì cậu quan tâm hơn cả là tại sao dường như cả band cậu đều hâm mộ Deadpool vậy?

“Hừm, sao ta, cậu có nhìn thấy cánh tay của anh ta không vậy? Và cái bắp đùi ấy? Tớ sẽ để anh ấy siết cổ mình với cặp đùi ấy.” Johnny – người chơi guitar đệm của band – nói và lấy tay quạt quạt vào mặt mình. Harry, một trong hai vocal của band, cũng gật đầu đồng ý. Peter chỉ thở dài vì Spider-Man không đô như vậy được. Cơ thể cậu phù hợp cho sự nhanh nhạy hơn là sức mạnh thể chất, mặc dù nếu đấu tay đôi với Deadpool cậu dễ dàng đá văng hắn vài mét. Cậu thấy muốn đá cho hắn văng vài mét, ngay bây giờ.

MJ đứng khoanh tay, dựa vào tường và nhìn xuống cái tài khoản Tinder trong tay Peter. “Tớ không quan tâm về ngoại hình Deadpool lắm,” – tuyệt vời, quả không hổ danh là MJ –  “nhưng anh ta từng cứu tớ khỏi chết đuối,” – hồi nào cơ? – “nên tớ cho anh ta 7/10, trừ 3 điểm vì anh ta nói quá nhiều,” – trừ hẳn 10 điểm mới bõ – “nói nhiều cỡ Spider-Man ấy.” – xin lỗi nhưng mà cái quái gì vậy?

Riêng câu chuyện nhỏ của MJ cũng đủ để mọi người tỏ ra vô cùng tò mò, và họ chuyển sự tập trung qua cô nàng để nghe kể đầu đuôi. Peter nhìn một chút vào điện thoại mình. Một thế lực hắc ám nào đó hẳn đã ám cậu, nếu không thì Peter đã không làm cái hành động tiếp theo và khiến bản thân hối hận ngay lập tức. Peter quẹt phải. Không có thông báo nào hiện lên báo rằng họ đã match cả, và chàng trai thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn đất trời vì cậu không phải gu của Deadpool…

Khoan đã, cậu không phải gu của Deadpool á? Giờ thì Peter lấy đó làm lý do cậu thấy bị xúc phạm. Peter đã thêm một cái selfie trông vừa ngầu vừa quyến rũ, tuy vậy vẫn giữ những tấm ảnh mà Sam và Bucky đã đăng lên vì họ nói đúng, cậu rất ít chụp hình và những tấm gần đây thì trông cậu như muốn đục tất cả mọi người vậy. Chàng trai cũng thay bio mình nhiều lần vì cậu thích vậy, và cái hiện tại ghi là “Mario Kart không?”. Cậu không biết gu của Deadpol có phải là Mario Kart không nữa. Cậu cũng không biết sao mình thấy bị xúc phạm, có lẽ bởi vì đáng lẽ cậu phải là gu của gã lính chứ, vì hắn luôn tán tỉnh và thả thính khi gặp cậu mà. Peter chợt vỗ vào trán mình và đảo mắt. Tất nhiên rồi, đồ ngốc, vì người hắn tán tỉnh là Spider-Man chứ không phải Peter Parker.

“…sau đó anh ta vớt cả tớ và đứa bé lên trước khi cả hai cùng chìm.” Peter quay qua khi MJ kết thúc mẩu chuyện nhỏ của mình. Mọi người cho rằng MJ không nên lao xuống khi cô gái bơi không vững, nhưng Peter chỉ mỉm cười vì như thế mới là MJ cậu biết. Một người mặc dù luôn rất thông minh, nhưng khi có vấn đề gì xảy ra, cô ấy sẽ luôn để mặc cho bản năng mình điều khiển. Y hệt như Peter vậy. Chàng trai chợt nhận ra Deadpool cũng như vậy. Cậu nghĩ đến cảnh hắn ướt nhẹp từ đầu đến cuối sau khi vớt hai người lạ mặt lên và bỗng thấy thông cảm cho gã lính. Mấy bộ đồ bó khi gặp nước sẽ dính vào những chỗ khó chịu nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Ví dụ như khe mông.

Sau cùng, khi buổi tập kết thúc với vài lần chơi lại và cãi cọ, mọi người ra về và Peter cũng quên luôn việc mình đã quẹt phải Deadpool. Chàng trai cứ thế đi học, về nhà, làm báo cáo, chat với Ned về bộ Lego Star Wars sắp ra mắt vào hè này, và sau đấy đi tuần quanh thành phố.

“Đủ rồi, tôi lượn đây.” Peter giơ tay đầu hàng, lùi ra khỏi đám đánh nhau vừa bị cậu trói lại. Sau khi ngăn vài vụ ẩu đả, một vụ giật túi, hai vụ xâm hại tình dục và giúp một bà lão qua đường, Spider-Man cho rằng thế là quá đủ cho một tối thứ Sáu mệt mỏi. Chàng trai ngồi ở ngoài rìa nóc một toà nhà, uống chai sữa vị chuối cậu mới được cho ở cửa hàng tiện lợi và lúc lắc đôi chân theo điệu nhạc trong tai nghe. Chàng trai không hề phản ứng khi Deadpool ngồi xuống cạnh mình và chia nửa cái bánh vòng cho cậu. Chàng trai kéo mặt nạ lên và ngửi mẩu bánh, mặc kệ gã lính tỏ thái độ với mình.

“Tôi không có bỏ độc vào đâu.”

Peter hừ mũi, “Dĩ nhiên rồi.”

“Chuyện lần đấy chỉ là hiểu lầm thôi, baby boy.” Gã lính giải thích, miệng nhai bánh, “Tôi không muốn giết cậu, tôi được thuê để giết cậu. Miếng cơm manh áo cả.”

Peter không hề thấy bực tức vô cớ khi nhớ lại lần đấy. Không hề. Chàng trai cắn vào cái bánh và thấy tâm trạng dịu lại. Điều dễ chịu duy nhất ở Deadpool là hắn luôn tìm được nơi bán đồ ăn tuyệt đỉnh. Nhưng một trong những điều khó chịu về hắn là gã lính bị ám ảnh với đồ ăn Mexico, nhất là tacos. Tất nhiên Peter không đòi hỏi nhiều vì hắn luôn là người mời, nhưng cậu nghĩ 100 cái tacos đã làm cậu sợ.

Trong lúc Peter lờ gã lính đi như mọi khi, Deadpool kể liên hồi về cuộc sống dạo này của hắn như thể có bất cứ ai trên trái đất này quan tâm vậy. {Trên trái đất khác thì sao?} Yellow hỏi và Deadpool nhún vai, vẫn tiếp tục kể. Hắn đang đến đoạn mình mới tải về một cái ứng dụng hẹn hò và tìm được một người nhìn rất tuyệt thì Spider-Man nheo mắt nhìn về phía xa, nơi có vài chiếc trực thăng đang lượn quanh khu vực sông Hudson và rọi đèn xuống dưới. Linh cảm có chuyện chẳng lành, chàng trai đưa chai sữa rỗng cho Deadpool, nhảy xuống khỏi toà nhà và phóng tơ bay đi trước khi gã lính đánh thuê lắm mồm kịp phàn nàn về việc cậu không phải một người giỏi lắng nghe cho lắm.

Deadpool chỉ đảo mắt, từ tốn đứng dậy, mở cửa sân thượng và đi bộ xuống từ từ. Sau đấy hắn đứng trong thang máy, mắt nhìn nút báo tầng nhảy từ tầng này qua tầng khác, khẽ ngâm nga theo điệu nhạc trong thang. Thang máy dừng ở tầng 18 và một người đàn ông trung niên đi vào, nhìn hắn kì lạ và quyết định rằng đứng sát vào góc thang một chút sẽ tốt hơn. “Anh xuống tầng nào?” gã lính hỏi một cách thân thiện và người đàn ông ngại ngùng đáp rằng tầng 12 và cảm ơn khi Deadpool bấm giúp. Sau đó họ đứng trong im lặng, hai tay chắp về phía trước. Người đàn ông bước đi như con robot khi đến tầng của mình, không quên lịch sự chào Deadpool. Gã lính sau đấy bắt một chiếc taxi, ngồi lướt điện thoại xem tin tức trong khi người lái xe kể về việc thật không tin được đã đến mùa hè rồi và bọn trẻ nhà anh ta sẽ tham gia hội hướng đạo.

Khi gã lính đến được chỗ ồn ào những xe và phóng viên ở bờ sông, hắn chống nạnh và nheo mắt nhìn về phía xa, nơi Spider-Man đang đánh nhau trên sà lan với sinh vật gì đó trông như slime trộn với dầu nhớt và bánh dẻo. Khẽ nghiêng đầu lắng nghe ý kiến của hai giọng nói trong đầu xem đây có phải việc mình nên can thiệp vào hay không, Deadpool chỉ lúc lắc đầu qua lại và nhún vai khi chúng cãi nhau.

{Ew sẽ mất cả ngày để giặt bộ đồ nếu nó dính vào người đó.}

[Nhưng chúng ta nợ Spider-Man một lần. Thật ra là hai lần, nếu tính cả hôm cậu ấy bảo lãnh chúng ta ra khỏi tù.]

{Vì cậu ta quăng chúng ta vào tù.}

[Vẫn tính. Với cả tao không nghĩ là chúng ta có việc gì để làm cho hết tối hôm nay, ngoại trừ chờ tin nhắn của Peter, mà đã vài tiếng rồi cậu ta chưa trả lời.]

{Có khi unmatch rồi cũng nên.}

“Không.” Deadpool hoảng hốt và lấy điện thoại ra xem. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì Peter vẫn còn đó. Gã lính lại nhìn về phía Spider-Man, đoạn nhìn về chiếc canoe đang tấp vào bờ. Cảnh sát kéo vài kẻ bị còng lên và đưa chúng vào một chiếc xe bọc thép, vài tên vẫn còn bất tỉnh, vài tên thì mất các bộ phận như tay, chân và… đầu. Hắn khẽ chau mày đau đớn. Gã lính nghĩ rằng mình biết thủ phạm của mấy bộ phận mất tích ấy là ai. Mọi người bỗng hét lên và chỉ trỏ về phía trận chiến. Có vẻ như người hùng của họ mới bị con quái vật đánh văng xuống nước.

“Chờ chút Spidey, tôi đến ngay đây. Cậu còn nợ tôi tiền taxi và tiền đồ ăn đấy”, hắn vội nói, nhảy xuống chiếc canoe trước sự ngỡ ngàng của cảnh sát. Họ không kịp phản ứng gì thì hắn đã chạy được một phần tư khoảng cách đến chỗ cuộc chiến của Spider-Man.

Peter không biết tại sao mình vẫn tiếp tục làm Spider-Man nữa. Cậu ghét những thứ như thế này, những thứ khi nhìn vào mọi người sẽ kiểu “tại sao?” và rồi bỏ chạy thay vì cố gắng đánh bại nó. Sam có nói với cậu về việc mỗi khi có chuyện kì quái xảy ra, chúng nhất định sẽ nằm trong nhóm Tam Đại: Người máy, Người ngoài hành tinh và Phù thuỷ. Bucky luôn đảo muốn rớt con mắt ra khi nghe Sam nói vậy, nhưng mà nhìn đi Bucky, một sinh vật chắc chắn đến từ ngoài hành tinh đang cố ăn Peter đây này. Chàng trai lấy tay chặn hai tay con quái vật lại, né đi đầy kinh tởm khi nó mở rộng cái miệng đầy răng và dãi nhớt để cố cắn cậu. Ngay khi từ sau lưng nó mọc ra vài cái tua để tóm lấy cậu, một tiếng ồn đinh tai vang lên từ phía mạn phải của sà lan. Con quái vật bỗng thụt tua lại, rùng mình và trông như đang chảy ra. Nó lắc đầu vài lần trước khi ổn định tinh thần, vội nhảy vụt lên nóc một chiếc container khi hai chiếc katana bay đến chỗ nó. Cặp kiếm quen thuộc này khiến Peter cảm động, nhưng đồng thời cũng không cảm động lắm vì chúng cắm thành hình chữ X ngay trên đầu cậu.

“Suýt giết được cậu rồi nhá!” Deadpool chạy đến và chỉ vào mặt chàng trai, giọng cười bị át đi bởi tiếng gầm của con quái vật.

“Deadpool.” Giọng con quái vật rung lên như một trận động đất, và Peter không ngờ có ai đó khác ngoài cậu gọi tên hắn đầy chán nản và căm ghét như vậy. Được rồi, cậu không ghét hắn đến mức đó, nhưng tên của gã lính chắc chắn mang lại cảm giác nổi điên mỗi khi nó vang lên.

Gã lính đánh thuê cười ngoác miệng và vẫy một tay, tay còn lại tra kiếm vào vỏ, nhìn lên trên cái thứ quái gở màu đen kia, “Lâu quá hông gặp ha, Eddie.”

“Venom.” Con quái vật chỉnh, giọng hầm hè. “Eddie ngất rồi, và cậu ta sẽ ngất lần nữa nếu thấy ngươi.”

Giờ thì Peter rất tò mò. Con quái vật này – Venom – quen biết Deadpool? Và giữa họ thậm chí còn có xích mích gì đó, ấy là nói giảm nói tránh đi nhiều rồi nếu xem xét cách họ nói chuyện với nhau. Còn Eddie là ai? Tại sao khi cậu đến, Venom lại đang tấn công những người trên sà lan và cố ăn thịt họ? Lúc Peter đến, những chiếc trực thăng đang rọi đèn xuống chiếc sà lan này, nơi có những người được trang bị vũ khí đầy đủ và đang nổ súng về phía bất cứ phương tiện nào cố tiếp cận họ. Khi cảnh sát đang loay hoay, Venom xuất hiện và tàn sát tất cả. À thì, không phải tất cả, vì Peter đã kịp đến ngăn chặn. Cậu đánh gục những tên đang cố chạy trốn trước, hỗ trợ mở đường cho đội đặc nhiệm lên bắt chúng và cố ngăn Venom gây thêm bất kì thương vong nào. Phía đội đặc nhiệm suýt mất vài người khi họ hỗ trợ cho Peter, và chàng trai đã ra lệnh cho mọi người rút lui. Tất nhiên Peter không có quyền gì để điều phối mọi thứ, nhưng một khi bạn ở đủ lâu với những siêu anh hùng, bạn sẽ biết khi nào mình cần lui ra để không vướng chân họ.

“Thôi nào,” Deadpool phẩy tay, “Lần trước chúng ta hợp nhất, tôi nghĩ mình rất hợp nhau đấy chứ. Ngoại trừ đoạn cậu cố điều khiển và quậy tung đầu tôi lên.”

Venom trông như nó muốn nôn ra hết những người nó vừa ăn. Hoặc do cái mặt nó lúc nào cũng như vậy, Peter không chắc nữa. “Ngươi mới là kẻ làm ta phát điên với cái đầu không bình thường của mình và cả hai giọng nói đáng ghét cứ chen vào khi ta nói chuyện.”

“Aww, trong này chật chội quá hả?” gã lính chỉ vào đầu mình, “Mừng vì cậu nhận ra điều đấy vì tôi cũng không thích cách cậu xâm phạm sự riêng tư của tôi.”

Trước khi hai người họ có thêm bất cứ lời nhận xét chua chát nào dành cho đối phương, Spider-Man đã giơ hai tay lên chắn giữa hai người, “Đủ rồi! Tôi cần lời giải thích cho tất cả mọi chuyện,” cậu giơ một ngón tay trước mặt Deadpool trước khi hắn kịp mở miệng, “và nói ngắn gọn thôi.”

“Venom,” hắn giới thiệu, chỉ về phía sinh vật kia, đoạn chỉ vào chàng trai, “Spider-Man”. Hắn ngưng ở đấy như thể thế là đủ để giải thích cho mọi thứ, nhưng liền nói tiếp khi mắt chàng trai nheo lại đầy nguy hiểm. “Venom là một thực thể kí sinh trên người Eddie Brook,” hắn khẽ cười khi con quái vật gầm gừ vì bị gọi là vật kí sinh, “và về cơ bản cậu ta là người hùng đến từ San Francisco, chuyên ăn thịt bọn người xấu. Như vậy có tính là người hùng không?”

Peter khá chắc như vậy không được tính là người hùng và nghe giống phiên bản ăn thịt người của Deadpool hơn, nhưng cậu không nói ra vì sẽ có rất nhiều hướng phát triển xấu nếu gã lính xem đó là lời gợi ý. Thay vào đó cậu hỏi Venom, “Tại sao hai người lại đến tận đây để ăn kẻ xấu vậy vậy? Không có ý gì đâu nhưng mà ở New York không thiếu siêu anh hùng đến thế, và kể cả thiếu thì tôi cũng không nghĩ là phía cảnh sát sẽ vui khi phải dọn đống xác lìa tay lìa chân kia. ”

Nếu Venom có tròng mắt, Peter nghĩ nó sẽ đảo một vòng thật lớn trước câu hỏi của cậu để tỏ ra nó rất lấy làm xúc phạm, “Không phải việc của các ngươi”. Dù nói vậy, con quái vật vẫn tiếp tục kể, “Eddie theo lũ buôn lậu này cả mấy tháng rồi. Bọn ta đã phá hàng loạt chân rết của chúng kéo khắp cái đất nước khốn nạn này, và đây chỉ là một trong số đó thôi. Đừng nghĩ rằng New York đặc biệt đến thế.”

“Ouch. Xin lỗi vì New York không đặc biệt đối với anh.” Peter nói, “Cơ mà tôi nghĩ hai người sẽ tìm ra kẻ đứng sau nhanh hơn nếu, anh biết đấy, anh không ăn thịt hết những đầu mối mà Eddie tìm được.”

“Ta không ăn thịt tất cả.” Venom nghe có vẻ tức giận, nhất là khi Deadpool cứ đứng khúc khích cười như thể hắn đang xem một chương trình hài thực tế, “Nhưng ta sẽ ăn thịt các ngươi nếu các ngươi cản đường ta.”

Nếu có điều gì Peter học được trong cuộc đời mình, ấy là bạn nên học cách giữ mồm miệng trước người ngoài hành tinh, hay trong trường hợp này là một sinh vật lai giữa slime và dầu nhớt và bánh dẻo cùng với rất nhiều răng và có sở thích ăn thịt tất cả những ai làm nó phiền lòng. Nhưng nếu bạn biết giữ mồm miệng còn kẻ đi cùng bạn lại là cái máy nói nổi tiếng, chuyện không bao giờ đi theo chiều hướng tốt cả.

“Không ai giết người trong thành phố của tôi, hiểu không?” Deadpool chống nạnh, tay chỉ vào Venom, đoạn quay qua nhìn cậu, “Tôi trích lời cậu đúng chứ?”, đoạn vỗ vai Peter mà nói với sinh vật trông càng lúc càng thiếu kiên nhẫn kia, “Cậu có thể quậy tung nóc ở quê mình nhưng đây là sân của Spider-Man, cục cưng à. Qui tắc số một của người hùng được yêu thích nhất New York là ‘không giết người’, kể cả khi đó là những kẻ đáng chết nhất, và ai vi phạm điều ấy sẽ phải nói chuyện với nắm đấm công lý.”

Peter không kịp giải thích gì trước tràng nói đầy tính khiêu khích của Deadpool thì sinh vật kia lên tiếng. “Hiểu rồi.” Venom nói, mắt híp lại đầy nguy hiểm.

Venom gầm lên, nhảy xuống chỗ hai người họ, đồng thời phóng ra hàng loạt xúc tua nhớp nháp. Chiếc sà lan trũng xuống, nhưng Spider-Man và Deadpool đã kịp nhảy ra. Peter thấy tội lỗi một chút khi thất vọng vì gã lính thoát được một cách dễ dàng. Điều này không mới mẻ gì lắm vì họ đã có nhiều cuộc đấu tay đôi với nhau và số trận thắng thua luôn rất sít sao. Độ dẻo dai lẫn nhanh nhẹn của hắn không thua kém gì cậu, nhưng nếu hôm nay may mắn thì có khi gã lính sẽ chậm chân và bị ép cho ra bã. Biết đâu được. Cuộc đời cậu sẽ bớt nhức đầu nếu không có cái máy nói hình người ấy.

“Thôi nào Venom,” Deadpool nói, nhào lộn liên tục để tránh những cái vuốt của nó, “Tấn công cả Spider-Man nữa chứ. Thật ra thì,” hắn rút kiếm và chém đứt đống vuốt kia, chỉ để thấy chúng liền lại lập tức, “tấn công Spider-Man trước ấy. Cậu ta mới là người đặt ra cái qui tắc vớ vẩn ấy, và tôi thì đâu có chết được.”

Peter thấy tình cảm giữa họ rạn nứt ra một miếng rất to, nhưng không kịp nói gì thì Venom đã lao đến với những dãi và dớt và cái lưỡi – ugh, cậu sẽ gặp ác mộng cho đến năm sau mất. Chàng trai phóng tơ vào giữa hai cái container, lấy đà đu và đá vào giữa ngực nó. Venom ngã ra nhưng phản ứng lại tức thì, những cái tua phóng đến định tóm Peter.

“Deadpool!”, chàng trai la lên khi gã lính xuất hiện và xoáy cây kiếm của hắn một vòng, chặn đám xúc tu ấy lại, “Tôi sẽ giết anh.”

Deadpool cười phá lên, “Tôi tưởng luật là không được giết người?”

“Anh không phải con người.” Peter nhảy đến chỗ gã lính đang đứng và dí sát mặt mình vào mặt hắn, mắt híp lại.

“Ouchy.” Deadpool đáp, tay đặt lên tim một cách yếu đuối, đoạn quay đi đột ngột, “Venom! Spidey xấu tính với tôi!”

Venom cảm thấy như mình bị đem ra làm trò tiêu khiển khi hai con khỉ này cứ nhảy nhót liên tục và làm hắn đau đầu. Venom không biết rằng mình đau đầu được. Cơn thịnh nộ của sinh vật ngoài hành tinh kéo đến. Nó mạnh hơn bất cứ thứ gì và thông minh hơn tất thảy lũ người trên hành tinh nhỏ bé này, và dù nó phải hợp tác với Eddie để sống, Venom vẫn là một thực thể đáng kính trọng. Trong cơn cuồng nộ, nó nhảy lên, và khi cả Peter lẫn Deadpool vẫn còn nheo mắt nhìn xem nó ở đâu giữa bầu trời đen như mực, sinh vật to lớn đã túm lấy được Peter. Dù giác quan nhện của cậu nhói lên trước đó một giây, chàng trai đã không kịp phản ứng.

Cú va chạm khiến cả hai lăn một vòng, với Spider-Man choáng váng nằm dưới vuốt Venom cùng hàng loạt xúc tu quấn chặt lấy người cậu. Để chắc rằng cậu sẽ không chạy trốn được, nó giáng vài cú vào ngay mặt chàng trai, khiến Peter bất tỉnh ngay lập tức. Deadpool bằng cách nào đó đã né ra kịp, có lẽ một phần cũng vì hắn không phải mục tiêu tiên quyết của con quái vật.

Khi Venom há miệng to ra định ăn sống chàng trai, nó bị loạt đạn của Deadpool làm phiền và phải ngừng lại vài giây. “Venom hư,” với câu nói ấy, gã lính ném một quả lựu đạn đến chỗ sinh vật kia và bịt tai lại. Thứ này không phát nổ mà thay vào đó nó phát ra một tràng âm thanh có tần số cao. Spider-Man có thể sẽ điếc trong vài hôm, nhưng cậu ta sẽ không càu nhàu quá nhiều nếu điều ấy đồng nghĩa với việc mình còn sống. Venom gào lên và chạy trốn ngay lập tức, nhưng Deadpool đã đoán trước được vị trí mà nó nhảy đến. Hắn bắn vào người Venom một kíp nổ. Một ngọn lửa bùng lên và bao lấy nó như ngọn đuốc sống. Sinh vật đáng thương chỉ kịp làm điều hợp lý duy nhất – nhảy xuống nước. Deadpool thầm mong mình không gây quá nhiều tổn thương đến Eddie – người đàn ông tội nghiệp luôn phải cố gắng giữ dây cương của một con chiến mã bị điên và không biết làm sao để xuống ngựa cả.

Hắn tiến đến chỗ Spider-Man nằm bất động. Khẽ thở dài, hắn ngồi xổm xuống, kéo mặt nạ cậu lên lưng chừng và kiểm tra hơi thở. Ơn trời cậu ta vẫn còn sống, mặc dù số máu khắp mặt cậu ta khiến hắn lo lắng. “Dậy nào, Spidey,” gã lính gọi, tuy vậy cũng không nghĩ cậu có thể tỉnh lại được, vì nếu ban nãy Peter không bị Venom đánh cho váng cả đầu thì quả lựu đạn siêu thanh ban nãy cũng đã làm điều ấy. Hắn ra hiệu cho một trong những chiếc trực thăng trên đầu đáp xuống đón họ. Chiếc canoe ban nãy đã bị hắn đâm vào mạn phải của sà lan, thế nên cách duy nhất để họ rời khỏi đây là bay. Hoặc bơi. Bay nghe đỡ mệt mỏi hơn. Tuy vậy chiếc sà lan không đủ an toàn để đậu trực thăng, thế nên một lúc sau một chiếc canoe cứu hộ đã tới để đón hai người. Trong lúc chờ, gã lính kiểm tra thương tích cho chàng trai. Không có chảy máu ở đâu ngoài vùng có vẻ là mũi hoặc miệng cậu, vì vậy gã lính khẽ đẩy cậu nằm nghiêng ra để cậu thở được.

Hắn nghĩ trò đùa lần này giữa họ có vẻ đi khá xa, và một cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng hắn. [Cậu ta sẽ ổn thôi], White trấn an lúc họ ngồi trên xe cứu thương, và nếu những giọng nói trong đầu gã lính cảm thấy cần trấn an hắn thì thường là tình hình không mấy sáng sủa lắm. Chiếc xe đưa họ đến bệnh viện gần nhất, và khi được thông báo là bệnh nhân được chuyển đến là Spider-Man, nhóm bác sĩ riêng chuyên về siêu nhân đã tiếp nhận ca bệnh. Họ là những người kí hợp đồng bảo mật danh tính cho các anh hùng, cũng như được đào tạo để có những kiến thức về người có siêu năng lực. Sau hiệp định Sokovia, tất cả các bệnh viện đều có những y bác sĩ như thế này.

Deadpool không biết phải làm gì tiếp theo. Hắn nên chờ? Hay về nhà? Liệu bệnh viện có cần người ở lại? Hắn cũng không rõ Spider-Man có bị gì nghiêm trọng không. Tất cả những gì hắn biết là Spider-Man có khả năng hồi phục nhanh, nhưng không thể nhanh được như hắn và ít nhất cũng sẽ mất vài ngày để khoẻ lại. Tất nhiên bình thường họ hay cãi nhau – Spider-Man luôn cản trở hắn và là cái nhọt ở mông gã lính suốt mấy năm nay – nhưng cậu cũng là một trong số ít người hắn giao tiếp và có cảm tình. Với cả nếu cậu ta muốn chết, tốt nhất là nên chết trong lúc đấu với hắn thay vì với một đứa ất ơ nào đấy chỉ mới xuất hiện.

Sau cùng, một y tá thông báo rằng Spider-Man đã tỉnh lại và không có gì quá nghiêm trọng. Lúc này gã lính mới rời đi. Khi hắn về đến nhà và mở laptop lên, tin tức về Venom đã có mặt khắp nơi. Gã lính dành ra một khoảng thời gian để gọi cho vài người, thu thập tin tức về sự xuất hiện và hoạt động của Eddie gần đây. Venom đáng lẽ không phải là một mối lo quá lớn, nhưng nó giữ định kiến rất lâu và sau buổi tối hôm nay, Deadpool nghi rằng trong tương lai những cuộc chạm trán khác là không thể tránh khỏi. Bản thân Eddie là một người có lý lẽ và anh ta luôn tránh những vụ ẩu đả không cần thiết, nhưng đồng thời anh ta cũng rất dễ kích động vào những ngày tâm lý không được ổn định, lại thêm vào Venom có thể tự do hành động kể cả khi vật chủ của mình không tỉnh táo. Nói đến sự bất bình thường của Venom, gã lính đánh thuê thấy mình có phần nào trách nhiệm trong việc ấy. Hắn chỉ nhún vai và dặn bản thân nên cảnh báo cho Spidey về chuyện này vào lần tới họ gặp lại.

Gấp laptop lại và đá đôi giày vào góc phòng, Deadpool cứ thế nằm ra giường, mở điện thoại để xem xem người hắn quẹt phải đã trả lời tin nhắn chưa. Vẫn không có một lời hồi đáp nào, thế nên gã lính nhắn thêm vài cái icon hình bàn tay với hi vọng có lẽ người kia để trôi tin nhắn của hắn đi. Thở dài vì vẫn không ai trả lời, hắn tắt điện thoại đi. Deadpool không cho rằng bản thân mình là kiểu người tính toán đến những gì xảy ra trong tương lai. Hắn là kiểu người sống ở hiện tại hơn, nhất là sau khi “Cú Nháy” xảy ra thì điều ấy càng trở nên quan trọng hơn cả, vì nếu Deadpool lại có những dự tính cho tương lai, và rồi lại có chuyện gì xảy ra để giật mọi thứ khỏi tay hắn, gã lính không nghĩ mình sẽ còn đủ tỉnh táo nữa. Quăng cái điện thoại qua bên cạnh, gã lính chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

.

.

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp