[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 2: Deadpool thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp

 

“Có ai đó mới chơi sai.” MJ giơ tay lên ra hiệu mọi người ngưng lại, “Đứa nào mới chơi sai đấy? Tôi mới nghe thấy đó nha.”

Peter mặt đờ ra, giơ một tay như con robot, “Em, thưa cô.”

Cả band khúc khích khi MJ chống nạnh và đảo mắt như một giáo viên chính hiệu từ chỗ cây keyboard của cô nàng, “Bớ Parker. Dạo này cậu cứ như mất hồn ấy. Đừng làm ảnh hưởng mọi người chứ.”

Peter gãi đầu, khẽ lầm bầm xin lỗi khi Ned báo trống và mọi người chơi lại đoạn ban nãy. Đôi khi cậu không biết tại sao mình lại ở đây nữa, trong khi cậu có thể dành thời gian rảnh để gặm nhấm nỗi buồn trong căn phòng tối om của mình trước khi cậu phải đi làm anh hàng xóm thân thiện Spider-Man với bài luận cuối kỳ chờ ở nhà. Và tìm việc làm mới nữa, lạy Chúa.

Peter vừa hết hợp đồng chụp ảnh cho một studio gần nhà sau các công việc lẻ tẻ khác suốt những năm Đại học của mình như gia sư, giáo viên dạy thay, chụp ảnh, viết luận trả phí,… nhưng cậu vẫn chưa tìm được công việc phù hợp. Với học bổng của trường và học bổng Quỹ Tháng Mười Hai của Tony, chàng trai không phải chật vật với tiền học và sách vở, nhưng cậu vẫn muốn kiếm thêm để dành dụm. Cuộc sống của cậu và May không hẳn dư giả, và dù nhìn trẻ hơn tuổi thật của mình, May cũng đã qua tuổi nghỉ hưu. Người phụ nữ đáng lẽ phải có thời gian cho mình và nghỉ ngơi thay vì vẫn đi làm như bây giờ.

“Ê con gà.” MJ gọi, đứng khoanh tay dựa vào tường trong lúc mọi người đổ ra cửa để đi về. Peter nhướn lông mày, cho hai tay vào túi áo khoác và tiến lại chỗ cô. Trong số những người cậu từng chia tay, MJ là người duy nhất cậu vẫn hay nói chuyện và gặp mặt, và dù vẫn có những khoảnh khắc ngượng ngùng, thật may mắn là họ đã là những người bạn rất thân và điều ấy cho đến giờ vẫn không đổi. Dù MJ không học cùng trường cậu, cô ấy đã tham gia câu lạc bộ của cậu từ năm nhất tới giờ và là một trong những thành viên ở lại lâu nhất. “Không hợp với band bên đó”, là lời giải thích của cô ấy. Peter nghĩ phần nào đó có lẽ do cậu ở đây và cô ấy đã thật sự muốn họ gần nhau hơn trong thời gian hai người còn quen nhau, và không nỡ rời đi khi cả hai chia tay.

MJ ngó quanh để chắc chỉ còn lại hai người họ với nhau, đoạn quay qua nhẹ nhàng hỏi, “Dạo này sao rồi Petey?”

Peter tỏ ra khó hiểu, “Ừm, khoẻ?”

MJ đảo mắt. “Đừng có trả lời bằng câu hỏi. Dạo này cậu trông như cứt ấy, và tất nhiên cậu lúc nào cũng làm việc quá sức cả, nhưng kiểu mệt mỏi và lơ đễnh như dạo đây thì khá hiếm thấy.”

Peter nhún vai. “Cậu quan tâm làm gì chứ?”

“Này,” MJ đấm cậu một cái vào vai, “Không có gây sự nha. Tớ lo thật đấy.”

Peter khẽ thở dài, tránh ánh mắt của cô gái và vuốt mái tóc loà xoà của mình, “Tớ mới chia tay Gwen. Xin lỗi, tớ không cố ý tỏ ra khó chịu với cậu, chỉ là, tớ không muốn kể với ex của mình về một ex khác, cậu hiểu ý tớ chứ?”

MJ gật gù thấu cảm. Peter quay qua nhìn cô gái. Điều cậu thích ở MJ là cô luôn lắng nghe và không tỏ thái độ phán xét khi người đối diện chia sẻ. Đầu cậu chợt loé lên ý nghĩ sẽ như thế nào nếu họ quay lại với nhau, nhưng vội gạt đi vì điều đấy nghe thật vớ vẩn. Cậu chỉ đang cô đơn, đơn giản vậy thôi.

“Dù sao thì,” MJ nói, kéo Peter khỏi dòng suy nghĩ của mình, “Nếu cậu cần giúp đỡ gì hay tâm sự gì thì đừng ngại gọi tớ. Và nhớ chăm sóc bản thân đấy, trông cậu như thằng nghiện vậy.” Cô gái chợt đưa tay lên xoa đầu Peter, xốc lại balo trên vai mình và quay người đi ra cửa, “Hẹn gặp bữa sau nhe, hippie boy.”

Peter hừ mũi. Tóc cậu chỉ hơi dài chút và cậu không – cậu quay qua nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa phòng – oke có lẽ cậu trông giống tụi hippie thật. Khẽ lắc đầu ngán ngẩm, chàng trai tắt đèn, khoá cửa phòng lại và ra về. Hôm nay cậu nghĩ việc ngủ sớm một chút sẽ là ý tưởng rất tốt. Ngày mai Peter sẽ đi cắt tóc, hoặc ngày mốt nếu mai cậu thấy lười. Ai biết được, tóc dài hay ngắn cũng không làm phiền Peter lắm.

Chàng trai vừa đi ra bãi gửi xe vừa lướt xem e-mail khi tin nhắn của Sam “ting” lên một tiếng. Peter nhướn một bên lông mày. Bình thường Bucky rất ít nhắn tin cho cậu, bởi anh ta không thích dùng điện thoại – ngón tay kim loại của anh đã làm vỡ màn hình vài lần.

Đây là e-mail và mật khẩu Tinder của cháu.

Chúc vui.

Peter thở dài. Họ vẫn chưa bỏ ý định làm cậu vui lên bằng cách tìm người mới cho cậu. Peter nhét điện thoại vào túi quần và cố gắng lờ đi những gì mọi người nói. Cậu rất biết ơn sự quan tâm của họ, nhưng Peter không có tâm trạng để nghĩ về điều gì khác ngoài sự trơ trọi dai dẳng đang bám lấy cậu mỗi ngày. Có lẽ ngày mai nó sẽ hết, ai biết được.

Con đường từ trường về nhà luôn đi ngang qua một vài điểm mà cậu và Gwen đã có nhiều kỉ niệm với nhau. Như quán ăn mà hai người hay ghé đến vào cuối tuần, nơi có những cái bánh vòng nhân mứt phúc bồn tử và cà phê nóng mà Gwen thích. Hay đoạn phố nhỏ với những hàng cây phong lá ngả đỏ vào mùa thu, nơi họ từng đi bộ vào những chiều rảnh rỗi và chia sẻ những bài nhạc yêu thích. Thậm chí là con hẻm nhỏ mà họ chạy vào vì đuổi theo một con mèo, sau đấy bật cười vì nó nhảy lên tường, không quên liếc họ giận dữ trước khi bỏ đi. Những địa điểm ấy luôn khiến hàng lông mày cậu xuôi xuống, buồn bã và mỏi mệt.

Peter cảm thấy như mình già đi rất nhiều, như thể tâm hồn cậu là của một ông già trăm tuổi, còn cơ thể cậu lúc nào cũng như bị níu lại, trì độn và ì ạch. Peter khẽ lắc đầu. Tập trung vào nào, cậu nghĩ, không được mất tập trung khi lái xe. Nhưng đôi khi, Peter không muốn quan tâm nữa. Đôi khi, cậu cảm nhận dường như giác quan nhện của cậu đột nhiên biến mất, và thay vào đó là một sự buông thả của toàn bộ cơ bắp, như thể cơ thể này không phải của cậu nữa và ai đó đang điều khiển cậu. Ai rồi chẳng kết thúc cuộc đời mình?

Khi chàng trai về tới nhà thì đồng hồ đã điểm 9 giờ tối. Cậu định để xe vào chỗ mình hay đậu trong hầm nhưng khi chạy đến, chỗ đấy đã có một chiếc xe khác đậu sẵn. Tò mò và có chút bực bội vì phải đậu ở chỗ xa hơn ở trong góc, cậu cởi nón, vừa đi ngang qua vừa nhìn chiếc xe đó như thể chính nó gây sự với cậu.

“Chào Stan”. Peter lục túi để lấy tiền trả nợ bữa trưa hôm trước cho bác bảo vệ, “Mới có người dọn đến ạ?”

Stan hiểu Peter đang nói đến cái xe màu đỏ đang đậu chễm chệ ở chỗ của cậu và gật đầu, “Ừ, người ta mới chuyển tới hôm nay. Bác không biết họ đậu ở đấy khi nào nữa. Sáng nay bác đi khám bệnh nên có người thay ca. Xin lỗi nhé nhóc.”

Peter nhún vai, mỉm cười và đưa tiền cho người đàn ông lớn tuổi. “Không sao đâu ạ. Hẹn gặp lại bác nhe.” Nói rồi cậu đi ra phía thang máy để lên nhà. Không hiểu sao cậu cứ nghĩ đến chiếc xe ấy. Ở tòa nhà này có khá ít người đi xe máy, hầu hết họ đều dùng xe hơi hoặc các phương tiện công cộng khác. Vì vậy có lẽ Peter bỗng thấy tò mò, mặc dù không biết chủ của chiếc xe là ai. Có khi đấy lại là một ông bác năm mươi mấy tuổi ấy chứ, Peter chợt cười.

“Về muộn vậy hả thằng khỉ con?” May mắng, một tay chống nạnh còn một tay đang đảo cái gì đấy trên chảo. Peter thả balo xuống ghế sofa, hít hà và tiến đến thơm lên má bác mình, dựa cằm vào vai người phụ nữ. 

“Sao giờ này bác còn nấu ăn vậy?” Peter ngó vào chỗ thịt xông khói trong chảo, “Và lại còn là thịt xông khói cho bữa tối nữa chứ.”

May trề môi, “Một người phụ nữ không thể ăn bất cứ thứ gì cô ấy muốn sao? Bác không thấy đói lắm nên đã ngồi xem phim, và lúc nhìn lên thì đã muộn mất rồi. Dù sao thì cháu cũng về trễ nên bác nấu ăn luôn một thể.”

Peter gật gù, ngâm nga trong cổ họng và soạn bát đĩa ra phụ bác mình. Cậu mở tủ lạnh và rót hai ly sữa lạnh. Bữa sáng cho bữa tối, cậu thầm nghĩ. Cả hai sau đó ngồi khoanh chân trên ghế, vừa ăn vừa xem mấy chương trình thực tế mà May thích. Chàng trai luôn cho rằng các chương trình thế này thật nhảm nhí, nhưng khi ngồi xem nó cùng May, cậu lại thấy đây là một cách để họ gắn kết hơn thay vì mỗi người ngồi ăn một góc và làm việc của mình.

Peter đang nghĩ đến việc ra ngoài một chút trước khi làm bài tập – làm Spider-Man dường như cũng là một cách để cậu trốn khỏi thực tại theo cách nào đó. Nghĩ vậy nên sau khi chờ May ăn xong, mang bát đĩa đi rửa và chui vào phòng, cậu liền mặc bộ đồ Spider-Man vào. Cậu đã định đi tắm trước, nhưng dù sao thì ngày mai cũng là ngày cậu đem bộ đồ đến tiệm giặt hấp, thế nên chàng trai chỉ nhún vai, khoá cửa phòng lại và chui ra khỏi cửa sổ. Peter thấy may mắn vì phòng của cậu có cửa sổ quay ra một con hẻm, vì vậy chàng trai không sợ bị ai phát hiện mình nhảy xuống từ tầng ba của một toà nhà.

Cảm giác bay lượn là sự giải thoát cho Peter. Cậu không phải lo lắng quá nhiều về mọi thứ, và thật sự thì cậu cũng sẽ không quá phiền lòng nếu bỗng một ngày cậu rơi xuống từ trên không trung và nằm luôn dưới đất. Ban ngày luôn gồm những trải nghiệm mệt mỏi với Peter, nhất là dạo gần đây khi mọi giác quan cậu dường như càng nhạy cảm hơn bao giờ hết và cậu luôn sẵn sàng để bật lại ai đó nếu họ chạm vào cậu. Cậu trở nên dễ cáu gắt hơn, đến mức trở nên thô lỗ với Sam và Bucky một vài lần. Cũng may cậu chưa làm bác May tổn thương lần nào với những đợt cảm xúc lên xuống của mình.

Điều tuyệt vời ở Bucky và Sam là Bucky là một cựu sát thủ vẫn dùng thuốc an thần đều đặn vài năm nay và có bác sĩ tâm lý được chính phủ chỉ định, còn Sam là một tham vấn viên được đào tạo để hỗ trợ những người lính bị sang chấn. Vì vậy trước sự phản ứng của Peter với stress bằng cách đổ nó qua những người xung quanh, cặp đôi nọ luôn bình tĩnh, để cậu dịu lại và nhận ra lỗi của mình thay vì cùng nhặng xị lên hết cả lên. Họ nhận ra được những dấu hiệu, và dù Sam luôn miệng nói “thằng nhóc là một cục rắc rối di động”, hay “thằng nhóc làm tôi muốn điên” với Bucky đứng cạnh gật gù đồng tình, họ vẫn luôn đảm bảo rằng Peter có người giúp đỡ và lắng nghe. Peter khẽ mỉm cười khi nghĩ đến họ, một cục đá bé tí vô hình bỗng dưng được lấy ra khỏi vai cậu.

Trong khi Peter vẫn đang chìm trong suy nghĩ, một tiếng nổ vang lên phía dưới thu hút ngay sự chú ý của chàng trai. Là tiếng súng. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh.

Trước cả khi mọi người kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Spider-Man lao đến từ không trung, tóm lấy ngay một người phụ nữ và đứa bé của cô ấy trước khi một chiếc phân khối lớn lạc tay lái tông vào họ. Peter thả họ đến góc an toàn, đoạn bắn tơ giữ chiếc xe đang xoay vài vòng và trượt dài trên đường trước khi nó va vào ai đó – bánh trước của xe bị một cái móc chặn cứng lại. Chủ nhân của chiếc xe đã văng ra khỏi xe từ bao giờ, nằm rên rỉ trên đường và vẫn còn đang choáng.

Người đi đường chưa kịp định thần thì nhiều tiếng súng nữa nổ ra từ phía xa, đi kèm hàng loạt tiếng động cơ xe ồn ã và rõ ràng đang đi quá tốc độ cho phép ở nội thành. Đám đông nghe tiếng súng liền hoảng hốt và tản ra đến những điểm trú thân quanh đấy như quán cà phê hay cửa hàng ven đường. Peter thấy một chiếc xe chạy đến, kẻ lái xe nghiêng người nhẹ và trong chớp mắt đã tóm lấy người đang nằm dưới đường lên xe, cả hai phóng đi, rẽ đám đông ra thành một mớ hỗn loạn. Theo sau họ là vài chiếc phân khối lớn nữa, và sau chót là, Chúa ơi…

“Deadpool!” Peter chỉ kịp thốt lên một tiếng khi thấy Deadpool lướt qua, tay trái cầm lấy dây cáp đang quấn vào đuôi xe của tên lái xe sau cùng, chân đứng trên một cái cửa xe ô tô như lướt sóng và tay còn lại vẫy rối rít khi thấy Spider-Man. Luôn xuất hiện một cách lố lăng quá mức, cái gã điên ấy.

Gã lính đánh thuê chưa kịp mở miệng ra chào thì người lái xe dừng đột ngột lại, chân chống xuống đường và ngoặt đầu xe để đuôi xe xoay ngang ra, cùng lúc đó cái ván trượt chắp vá của Deadpool theo đà văng ra xa. Điều này không làm khó được hắn, bằng chứng là Deadpool vẫn cầm chắc dây cáp, theo đà tung lên không trung, lộn một vòng và đáp xuống đầu của chủ chiếc mô tô, đá hắn ngã xuống đường. Spider-Man khẽ nhăn mặt, cú đó đảm bảo một chiếc cổ gãy, hoặc tệ hơn.

Đồng bọn của tên vừa ngã xuống vòng lại, nổ súng liên tiếp vào chỗ Deadpool đang lăn trên đường. Người dân xung quanh đã tản ra hết nhưng với vụ xả súng thế này, thương vong là điều rất khó tránh khỏi. Trước khi Peter kịp phàn nàn rằng ugh, mình phải giúp cha nội này, cậu đã bắn tơ đến một chiếc cột điện, đu đến gần chỗ bọn xả súng và bắn tơ vào súng của một tên, khiến hắn giật mình và ngã ra đường, trong lúc đó bắn vào bánh xe tên còn lại. Chiếc xe của hắn dừng đột ngột, chổng bánh sau lên và hất tên đó lên không trung rồi rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi va vào trụ cứu hoả, bất tỉnh. Những kẻ còn lại nhìn nhau, đoạn tăng tốc và bỏ đi. Bỏ lại vài người sẽ tốt hơn tất cả cùng bị bắt.

Một chiếc katana vút qua người Peter và đâm vào bắp đùi một tên đang chĩa súng vào chàng trai. Peter nhìn gã kia la lên đau đớn, đoạn quay qua nhìn Deadpool. Gã lính giơ ngón cái với cậu và quơ cây katana còn lại ra sau lưng, chặt đứt tay của tên cầm dao vừa lao đến. Peter khẽ kêu lên mệt mỏi. Vì Chúa lòng lành, tại sao mỗi lần cậu gặp gã lính đánh thuê lắm mồm này luôn phải là trong một tình huống bạo lực, và quan trọng hơn là trước-mặt-rất-nhiều-người cơ chứ? Danh tiếng của cậu không thể tệ hơn nữa. Peter tưởng tượng đến bản tin ngày mai, với tên cậu  tên hắn cạnh nhau cùng những hình ảnh máu me được làm mờ bởi nhà đài. Thật là một điểm nhấn tuyệt vời cho một tuần tuyệt vời.

“Spidey của tôi!” Deadpool giơ hai tay ra chào đón, tiến đến chỗ cậu. Spider-Man né ra (một cách lịch sự). Deadpool không lấy đó làm phiền lòng, chỉ cười phá lên và vỗ vai cậu một cái với lực đủ mạnh để khiến người bình thường bổ nhào về trước. Peter theo chân Deadpool khi hắn chuyển hướng qua cái tên đang nằm đau đớn với cây kiếm trên bắp đùi. Hai người họ bắt đầu cuộc cãi vã như một thói quen mỗi lần gặp nhau, tất nhiên với Peter luôn là người bắt đầu trước.

“Tôi đã bảo anh bao nhiêu lần là không giết người và hành động bạo lực không cần thiết rồi mà.” Peter nói như liên thanh, cố gắng theo kịp bước chân của gã lính đánh thuê vì, chết tiệt, hắn ta không cao hơn cậu bao nhiêu (một cái đầu không phải là khoảng cách lớn đến thế) nhưng sải chân của hắn luôn rất lớn và tự tin.

Deadpool xoay đầu mệt mỏi vì rõ ràng chỉ đảo mắt thì cậu không thấy được hắn mệt mỏi cỡ nào, “Thôi nào cưng, em biết là anh đã cố gắng lắm rồi đấy, nhưng mà công việc là công việc. Với cả, cậu không thấy là không có ai chết sao? Một vài thương thích nho nhỏ để đổi lại sự an toàn cho Spidey của tôi thì rất cần thiết đấy.” Nói đoạn hắn nháy mắt, và con mắt trên cái mặt nạ trắng dã sinh động của hắn cũng nháy theo. Peter chậc lưỡi.

“Người ta đồn rằng tôi và anh có quan hệ với nhau chỉ vì họ nhìn nhầm đồ của cả hai là đã đủ lắm rồi,” Peter chống tay bên hông, nghiêng đầu nhìn hắn, “không cần anh phải xuất hiện ở mọi nơi tôi tới và gây chuyện đâu, đồ khốn.” Thật sự thì Peter rất đau đầu với việc đồ của họ bị nhầm. Cậu không hề thấy sự giống nhau giữa hai người, không hề. Một bộ xanh đỏ và một bộ đỏ đen, không thể nào nhầm lẫn được trừ khi bạn bị mù màu, và Peter khá chắc phần lớn mọi người đều cần đi khám mắt vì bộ của cậu đẹp hơn nhiều. Mọi thứ cũng không khá khẩm hơn khi Deadpool lại rất ủng hộ chuyện ghép cặp này, vì rõ ràng hắn hâm mộ Spider-Man đến phát điên lên ấy (và hắn rất giỏi trong việc giấu điều này khi đứng cạnh người hùng của mình).

“Spidey! Web-head!”, Deadpool thốt lên, ôm tim mình đầy tổn thương, tay còn lại rút cây katana khỏi chân tên kia và lờ đi tiếng hét của hắn, “Cậu làm tôi buồn đấy! Tôi tưởng chúng ta là bạn thân chứ! Và nhân tiện thì rất cảm ơn vì đã cứu tôi ban nãy, nhưng tôi cũng muốn nhắc cho cậu biết là cậu rất hay xuất hiện lúc tôi đang làm việc và phá đám. Không tốt chút nào cho danh tiếng của tôi đâu.”

Peter đưa tay bắn tơ vào vết thương đang chảy máu của tên kia, không để tâm lắm đến việc cái tay hắn cũng bị dính luôn vào chỗ tơ ấy, “Ồ ra là vậy cơ á, quý ngài Tôi Cần Người Trông Chừng Vì Tôi Luôn Giết Người Khi Không Ai Nhìn?” Deadpool gật đầu thách thức và cậu cũng giận dữ gật theo, khiến họ trông như hai con chó trên xe hơi vậy. “Anh nghĩ tôi sẽ để anh tự do muốn làm gì làm à? Đây là thành phố của tôi, Deadpool. Không ai giết người trong thành phố của tôi, hiểu không? Nhất là anh.” Cậu nói và chọt một ngón tay vào cơ ngực hắn, và nó rắn chắc thật, chết tiệt.

Hai người họ vẫn tiếp tục cãi nhau chí choé khi cảnh sát và xe cứu thương đến, vẫn cãi nhau khi cảnh sát bắt tay họ (Deadpool không hiểu sao hắn lại được bắt tay – có lẽ vì hắn đi chung với Spider-Man), và vẫn tiếp tục cãi nhau cả khi nhân viên cứu hộ đẩy băng ca chở tên khủng bố với cái chân dính vào tay và miệng chửi rủa chạy ngang qua hai người. “Tao sẽ giết chúng mày!”, ấy là một trong những điều hắn nói, nhưng cả hai không quan tâm lắm vì nếu hắn muốn làm điều ấy thì xin mời xếp hàng đã.

“Thôi được rồi!” Deadpool la lên khi mọi người đang dần tản đi khỏi hiện trường và hai người họ đi vào con hẻm để tránh những người hâm mộ tò mò vây lấy, “Cậu dai như một bà mẹ ấy, Jesus. Tôi thua, được chứ? Tôi sẽ cố hết sức mình để không ai đổ máu cả, và mọi người đều nắm tay nhau hoà ca, không khí tràn ngập tình thương, được chưa?”

Peter đấm hắn một cái, đoạn nhảy lên bờ tường, không quên quay lại nhìn gã lính đánh thuê, ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào mắt mình rồi chỉ vào mặt hắn. Deadpool thả tim cho cậu trước khi chàng trai quay người, phóng tơ bỏ đi. “Cặp mông ngon đấy”, hắn nói và đi tiếp đến cuối con hẻm, nơi dẫn ra con đường về nhà.

Lần đầu hai người họ gặp nhau là cách đây ba năm, lúc Peter mới bắt đầu vào Đại học. Gã lính cũng là một trong những người hoá thành tro bụi và trở về sau “Cú Nháy”, phát hiện rằng mình không còn nhà, vợ mình đã đi thêm bước nữa và có con với một người đàn ông khác – dĩ nhiên là một người có tài chính ổn định hơn hắn và không có kẻ thù xuất hiện vào giữa đêm để trả thù. Chán nản và muốn chạy trốn khỏi những kí ức cũ, gã lính tránh mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Blind Al và Weasel vì đơn giản họ đếch quan tâm lắm việc hắn có tồn tại hay không. Peter gặp gã lính vào lúc hắn đang cười như điên, thoắt ẩn thoắt hiện và doạ chết khiếp hai tên cướp vừa cướp xong một cửa hàng tiện lợi.

“Gì vậy trời?” Peter nhớ mình đã hỏi bản thân như vậy khi nhìn thấy họ từ xa. Cậu chỉ vừa nhận được tin báo một vụ cướp và đến đấy nhanh nhất có thể, chỉ để thấy một gã lạ hoắc trong bộ đồ đỏ đang tận hưởng niềm vui tra tấn tinh thần người khác. Trước khi Peter kịp làm gì, gã lính nhảy xuống từ trên đầu hai tên cướp, và chém đứt đầu một tên. Trong khi vẫn đang sốc, Spider-Man trong nháy mắt phóng liền hai đợt tơ về phía kẻ lạ mặt kia, dính hai tay hắn vào tường.

“Cái đệt?!” Deadpool hét lên, nhìn về hướng kẻ tấn công, “Cái đéo?!”

Tên cướp còn lại hoảng hốt nhìn giữa xác đồng bọn, nhìn qua hai người mặc đồ cosplay, đoạn cắm đầu chạy, bỏ quên luôn túi tiền vừa rơi dưới đất ban nãy. Peter lộn một vòng và đáp xuống cạnh cái xác không đầu. Cậu nhìn xuống nó đầy bàng hoàng trong lúc tên đồ đỏ kia vẫn đang chửi rủa, vùng vẫy. “Cái thứ màu trắng này là gì vậy? Nó bắn ra từ người mày à? Kinh vãi, mày là cái quái gì thế?! Nghe này thằng khốn, mày mới để một tên cướp chạy trốn đấy, và tao không quan tâm mày là ai, mà mày chắc là đồng bọn của bọn nó, thế nên chờ một chút, chết tiệt, chờ tí,” hắn vừa nói liến thoắng vừa với lấy con dao đeo ở eo, “tao sẽ xiên chết mẹ mày.”

Peter thở dốc, không biết nên làm gì với trường hợp này. Cậu muốn nôn khi nhìn vào cái xác lìa đầu kia, thế nên chàng trai quay đi, tập trung để không nôn vào trong mặt nạ. Bỗng cậu quay qua Deadpool và bắn một cái tơ dạng lưới vào người hắn, dính hoàn toàn gã lính vào tường và nhận lại một tràng chửi thề khác. Peter mau chóng gọi cảnh sát, và trong khi chờ họ đến, cậu quyết định đấm Deadpool một cái ngay giữa mặt. Vì một lý do nào đó cú đấm không hề làm hắn bất tỉnh, nhưng ít ra nó làm gã lính ngậm mồm lại được vài giây trong lúc choáng váng, đủ để Peter hỏi hắn vài thứ.

“Anh là ai? Và sao anh lại giết bọn cướp?” Peter hỏi, tay khoanh trước ngực và cố lờ đi cái xác gần đấy.

“Ugh… việc gì bố mày phải…”, Peter đấm hắn một cái nữa, “… Deadpool. Và vì bọn chúng là cướp, duh.”

Deadpool nghe quen quen, nhưng cậu không nhớ ra được mình đọc nó ở đâu. Cậu cũng khá chắc gã này không phải người bình thường, và một người có sức mạnh như hắn lại chạy loanh quanh và giết người không gớm tay như thế này thật sự cần phải bị kiểm soát. “Anh chặn bọn cướp lại, nên tôi sẽ tạm cho rằng anh không phải tội phạm, nhưng hành động của anh thì thật sự…”, Peter không biết phải miêu tả thế nào. Cái xác làm cậu phát bệnh.

“Gì đấy? Mày là Captain America à? Mất một vài thằng cặn bã như vậy thì xã hội sẽ tốt hơn nhiều, không cần cảm ơn tao đâu. Cơ mà tao cũng sẽ không ngại nếu mày muốn cảm ơn. Đúng rồi đó Yellow, giờ nhìn kĩ lại thì cậu ta trông ngon nghẻ thật. Chàooo người đẹp, cậu muốn đi ăn gì chứ?”, hắn đột ngột thay đổi thái độ, giọng cao lên một tông, “Tôi đang trên đường đi mua đồ ăn sau cái nhiệm vụ khỉ gió và tiện thay bọn cướp này xuất hiện và thế là bam! Một cách xả giận hoàn hảo. Nhưng tôi không thấy vui khi cậu xuất hiện và bắn cái thứ kì cục này lên người tôi và phá hỏng buổi trị liệu tâm lý cá nhân này tí nào. Tôi đề nghị là cậu sẽ bắn thứ khác lên người tôi, nghe hấp dẫn không baby boy?” Hắn đá lông mày với cậu trong lúc nói như cái máy, và bây giờ thì Peter vừa buồn nôn vừa váng đầu.

“Baby boy? Tôi lên Đại học rồi đấy!”, Peter nói và chợt thấy bản thân ngu ngốc vì phun ra một thông tin không cần thiết như vậy, và đấy cũng không phải là điểm cậu cần chú ý đến trong câu nói của hắn. Cậu tự tát mình trong tư tưởng và thấy càng bực hơn khi gã lính đánh thuê cười phá lên. Giọng hắn làm cậu thấy rất, rất, rất khó chịu. Cậu đấm vào giữa mặt hắn.

“Đau! Cậu thật sự rất bạo lực đấy cậu biết chứ? Nhưng mà với cái giọng đáng yêu và bộ đồ bó sát ấy, ừ đúng rồi cộng thêm cả việc cậu ta thông minh nữa vì cậu ta học Đại học,” hắn lầm bầm đồng ý với khoảng không – tên này thật sự khùng hết nấc rồi, “thì cậu vẫn khá là nóng bỏng đó.”

Đến lúc này thì cậu đi đến kết luận là Deadpool bị điên (điều này đúng) và cậu sẽ không phí thời gian với hắn nữa. Cậu phóng thêm một loạt tơ nữa vào người và vào miệng hắn trước khi hắn kịp lải nhải gì thêm, nhưng Deadpool vẫn cứ tiếp tục nói cho dù bị bịt miệng. Peter nhặt túi tiền lên, thở dài và bỏ gã lính cùng cái xác lại cho cảnh sát xử lí, còn cậu thì đi ra khỏi con hẻm đến cửa hàng tiện lợi đang có một đám người vây quanh trước cửa. Khi họ thấy Spider-Man cùng túi tiền, mọi người thở phào nhẹ nhõm và liên tục cảm ơn cậu, vài người còn vỗ vào lưng và vai chàng trai đầy vui vẻ. Peter chợt thấy hơi ngại vì người chặn bọn cướp không phải là cậu, vì thế chàng trai chỉ cười trừ bỏ qua và phóng tơ đi, vòng một vòng trở lại con hẻm ban nãy để người dân không thấy mình.

Khi Peter quay lại, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, nhưng tất cả những gì còn lại là một cái xác không đầu của kẻ trộm, một mớ tơ dính trên tường và không có Deadpool. Cậu cau mày. Chuyện này sẽ không có kết cục tốt, cậu biết như vậy.

Sau lần gặp mặt ấy vài tuần, hai người họ lại gặp lại nhau. Và lại gặp nhau. Và lại gặp nhau rất nhiều lần nữa. Có lúc cách vài tháng, nhưng cũng có lúc họ gặp lại chỉ sau vài ngày và luôn là vào lúc Peter đang đi tuần. Ban đầu cậu cho rằng đấy chỉ là trùng hợp, nhưng khi tần suất va phải Deadpool giữa lúc hắn đang làm việc càng ngày càng tăng, cậu nghĩ hắn đã cố tình lôi những cuộc chiến của mình đến chỗ mà hắn biết sẽ có mặt Spider-Man. Sau lần chạm trán đầu tiên, Peter đã tìm hiểu và đọc một số báo cáo về hắn mà Sam tìm cho cậu.

Gã lính không có vẻ gì là muốn giấu diếm thông tin cá nhân của mình thế nên Peter tìm ra được hắn một cách dễ dàng – hắn dùng tất cả những mạng xã hội mà cậu có thể nghĩ ra, nhưng thông tin của Sam thì chi tiết hơn, nhất là những bản ghi chép về tình trạng tâm lý hay thể chất của hắn cũng như nguồn gốc Deadpool. Thậm chí còn có những hình ảnh hồi hắn còn làm cho lực lượng đặc biệt của quân đội, điểm số của các bài kiểm tra, vân vân và mây mây. Ngạc nhiên là hắn trông rất ưa nhìn (trước khi hắn trải qua thí nghiệm, còn sau đấy không có bất cứ hình ảnh nào rõ mặt vì hắn luôn đội nón hoặc mặc hoodie khi ra ngoài) và các chỉ số đạt được trong thời gian huấn luyện đều rất cao, ngoại trừ các bài kiểm tra về đạo đức. Tuy vậy vẫn có một số thông tin của hắn không hề tìm ra được, như địa chỉ nhà hay nơi trú ẩn. Peter nghĩ gã lính nên cảm thấy may mắn vì nếu cậu tìm ra được địa chỉ, S.H.I.E.L.D sẽ đứng trước nhà hắn trước khi gã lính kịp nói xong cụm từ “baby boy”. Peter ghét bị gọi như vậy.

Mặc dù xem như quen biết nhau được ba năm, hầu hết những lần họ gặp nhau đều xảy ra cãi vã và họ cũng chưa bao giờ thật sự trao đổi gì ngoài những chuyện xảy ra ngay lúc đó. Có vài lần Peter giúp gã lính – dù sao cậu nhận ra hắn cũng có tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình, như việc chỉ nhận giết kẻ xấu sau khi hắn điều tra kĩ lai lịch các phe liên quan – và gã lính giúp lại cậu nếu họ vô tình gặp nhau lúc cả hai đang cùng bận việc, nhưng thế là hết. Peter chưa bao giờ xem hắn là “bạn thân” như điều gã lính nói, bởi hầu hết những điều hắn nói toàn thứ vớ vẩn không nên để tâm, và sự hiện diện của Deadpool với cậu giống như một con chuột nhắt sống trong nhà vậy – nó ở đó và hay ăn vụng, nhưng cũng quá bé để gây hại gì. Mối quan hệ của họ ở giữa ranh giới kẻ thù và bạn bè, khi đôi lúc cả hai muốn dần người kia ra bã, còn đôi lúc thì họ muốn cùng dần một ai đó ra bã.

Tối hôm ấy Peter về đến nhà, mệt mỏi và bẩn thỉu, nằm bẹp ra giường lướt tất cả các mạng xã hội thay vì làm bài hay đi tắm. Lúc trước Peter dành rất nhiều thời gian cho internet, nhưng từ khi có người yêu và các hoạt động khác chiếm hết thời gian, Peter không dùng chúng mấy và điều đó thật sự có ích vì mạng xã hội nói chung là một bể stress. Thế rồi Gwen chia tay cậu, và chàng trai lại chìm vào chúng mặc dù cuộc sống cậu không thay đổi quá nhiều – vẫn bận bịu với trường lớp, câu lạc bộ, Spider-Man.

Giờ nghĩ lại, cậu không chối bỏ sự thật rằng mối quan hệ của họ đã đi xuống từ rất lâu rồi, nhưng chàng trai chỉ cố gắng lờ nó đi và làm mọi cách để duy trì tình cảm của họ. Cậu biết rằng mình là kiểu người nhạy cảm với những sự thay đổi trong cuộc sống, và luôn quá hèn nhát để nói ra điều mà cậu cảm thấy trong lòng. Cậu chỉ vô tình yêu phải những người thành thật với tình cảm và bản thân họ, thế nên cậu mới luôn là người bị bỏ lại. Peter thở dài, lăn lộn trên giường, đoạn nhìn chiếc laptop trên bàn. Bài tập có lẽ là một ý hay lúc này, vì cậu không thấy buồn ngủ và cần thứ gì đó làm mình sao nhãng. Peter hoàn thành bài luận lúc 3 giờ sáng, và lại thức dậy vào hôm sau, thiếu ngủ và căng thẳng như mọi hôm.

.

.

.

.

.

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp