[Spideypool] Peter chằm Zn. Peter j z tr.

Chapter 1: Các cặp đôi thật phiền phức


4 tháng

trướctiếp

Note: Hiya, lâu lắm rồi mới quay lại. Covid khiến tôi thất học, thất tình và thất nghiệp, nên tôi nghĩ mình sẽ viết gì đó để truyền năng lượng tiêu cực này đến với mọi người.

.

.

.

.

.

.

.

“Hey, cần giúp gì không?”

 

Peter không nhìn lên, tay vẫn bấm điện thoại và khẽ lẩm bẩm, “Nah, cháu ổn.”

 

Bucky nhìn chằm chằm thằng nhóc một lúc. “Cháu chắc là cháu về một mình được chứ?” Anh ta hỏi sau một khoảng im lặng đủ khiến Peter thấy ngượng và muốn làm gì đó phá bầu không khí yên ắng này. Đáp lại câu hỏi ấy bằng một cái đảo mắt, cậu đội nón bảo hiểm lên và leo lên xe, đá chống và nổ máy, “Cháu không còn 16 tuổi nữa mà. Cảm ơn vì đã lo lắng, Bucky.”

 

Lần này đến lượt Buck đảo mắt. Anh phàn nàn rằng đừng có gọi anh là Bucky, chỉ có Steve gọi vậy thôi và mọi người cứ lạm dụng cái tên đó, nhưng những lời ấy không đến được tai Peter vì cậu đã kéo ga chạy đi, không quên vẫy ra sau vài cái thay lời tạm biệt. Cậu chạy ngang qua Sam vừa đi mua đồ uống về, giơ tay chào anh ta, đoạn khẽ liếc qua kính chiếu hậu để thấy hai người đàn ông đang bá cổ nhau, ngày một nhỏ dần. Lồng ngực cậu thắt lại.

 

Cậu nghĩ đến cung đường ngoằn nghoèo mà mình phải đi để về đến nhà và ước gì mình vẫn là thằng nhóc cấp 3 có xe bus của trường đưa đón. Đã vài năm kể từ khi “Cú Nháy” đưa những người biến mất trở lại và mọi thứ quay về như lúc trước theo cách nào đó. Theo cách nào đó. Peter không biết nữa. Mọi người cứ thế quay lại như thể chưa hề có gì xảy ra, như thể 5 năm biến mất không là gì cả, như thể trên đời này chưa bao giờ tồn tại những người hùng đã hi sinh để cứu lấy họ. Peter biết đấy không phải sự thật, vì những tượng đài tưởng niệm được dựng lên để nhắc nhở mọi người rằng mỗi ngày họ sống đã được đổi bằng tính mạng của những người khác, nhưng đôi khi cậu không thể làm gì khác ngoài việc để mặc những suy nghĩ chua chát ấy len lỏi vào đầu óc mình.

 

Bản thân Peter cũng đã phải tiếp tục sống, mặc cho việc mất đi hình mẫu người cha khiến cho một đứa nhóc cảm thấy trống rỗng quá mức. Cậu biết Tony sẽ thất vọng cỡ nào nếu cậu để phí hoài thời gian mà chú ấy cho cậu. Tony đã cho Peter rất nhiều, kể cả sau khi chú ấy mất. Peter lên Đại học và đoán xem món quà của quý ngài tỷ phú dành cho tân sinh viên là gì? Một chiếc phân khối lớn. Một chiếc phân khối lớn đỏ xanh, với những đường trang trí dạng hình học chạy dọc thân, gửi đến cậu thông qua Pepper.

 

“Anh ấy đang làm nó nửa chừng,” Pepper nói qua điện thoại, “và… cháu biết đấy, cô đã cho người hoàn thiện nó vì cô nghĩ đó sẽ là một trong những điều anh ấy muốn.” Tony đã làm rất nhiều thứ nửa chừng – số bản thiết kế dang dở cho trang phục của Spider-Man mà E.D.I.T.H đưa cậu trong trận chiến với Mysterio là minh chứng cho sự quan tâm của người đàn ông với cậu. Mysterio, Peter thầm nghĩ về cái tên ấy, nghe như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua vậy.

 

Đó là lý do tại sao một đứa không hứng thú mấy với xe cộ như Peter lại sở hữu một chiếc xe và chăm sóc xe hơn cả bản thân. Máy móc và kĩ thuật không hẳn là thế mạnh của cậu, nhưng Peter đã cố mày mò với chiếc xe vì nó giúp cậu cảm thấy gần hơn với Tony. Tuy vậy, đôi lúc Peter ước rằng mình có thể đi tàu điện hay bus vì ít nhất ở đấy có người và Chúa ơi, Peter thực sự cần sự tiếp xúc với con người. Nhất là sau khi cậu chia tay với Gwen, mối tình hai năm mà cậu đã nghĩ họ có thể đi lâu dài hơn thế.

 

Hình ảnh Sam và Bucky lại chợt ùa về tâm trí Peter, một cảm giác như của đứa trẻ bị oan ức chiếm lấy cậu. Peter muốn khóc, nhưng mọi thứ cứ như nghẹn đặc ở lồng ngực và chàng trai phải nhắc bản thân thở đều lại. Dãy đèn đường vàng vọt hắt lên nền đất đen những ánh màu ảm đạm, cả tiết trời lạnh buốt và sự vắng vẻ về đêm của cung đường cũng không giúp cho tâm trạng cậu khá khẩm hơn chút nào. Thế rồi Peter bật khóc. Cậu khẽ kêu lên, nước mắt và hơi ẩm làm mở kính nón bảo hiểm, nhưng Peter không thể ngưng những cơn nấc thoát ra từ miệng mình. Thật khó thở. Tất cả những gì Peter cảm thấy bây giờ là nỗi cô đơn và cảm giác bị phản bội. Cậu thật sự muốn có một ai đó bên cạnh.

 

Sau khi Tony mất đi, Peter tìm đến tình yêu để bù vào khoảng trống bỗng nhiên xuất hiện trong lòng. Đừng hiểu lầm, May vẫn rất thương yêu cậu, nhưng đôi lúc cậu nhận thấy một khoảng cách nào đó đã hình thành giữa họ khi cậu lên Đại học, hoặc có lẽ thậm chí là ngay sau “Cú nháy”. Peter dần ngừng khóc. Cậu nghĩ về May và ước gì mình dành nhiều thời gian hơn cho bác ấy, bởi rõ ràng cậu không may mắn lắm với những chuyện tình cảm yêu đương và May đáng lý ra phải quan trọng hơn tất thảy.

 

Tuy Peter không hối hận về những người mình đã quen – lạy trời, cậu thật sự đã có được những người mà sau khi chia tay, họ vẫn có thể xem nhau là bạn – nhưng cậu ước gì mình đã không lao vào tình yêu như một con thiêu thân. Cậu đoán là ở tuổi cậu, chuyện này xảy ra không ít. Chỉ là, sau vài ba mối tình mà kết cục đều là bị bỏ lại, Peter dần cảm thấy không còn động lực để làm quen ai đó, cởi mở về bản thân mình và cố gắng hiểu đối phương. Cậu cảm thấy mình đã vun đắp quá nhiều cho những thứ không bền vững và rồi bỏ mặc những điều quan trọng hơn xung quanh mình, như bác May hay thậm chí là bản thân cậu. Peter lại thấy khó thở.

 

Con đường dài và mệt mỏi ấy cứ kéo lê thê mãi.

 

=.=.=.=.=.=.=

“Yo, đến trễ vậy nhóc?”

 

Sam mở cửa để thấy một Peter mặc cái áo thun rộng hơn người nó vài size, ống quần dính bùn và đôi giày kéo một vệt từ hành lang đến trước cửa. Mắt cậu thâm quầng và đầu thì rối như tổ quạ – thật ra thì lúc nào tóc cậu cũng trông như vậy cả.

 

“Kẹt xe.” Cậu đáp gọn, ngáp một cái và định bước vào nhà nhưng đã bị Sam chặn ngay lại.

 

“Cởi cái đôi giày toàn đất ấy ra đã. Bucky sẽ giết cháu nếu cậu ấy thấy sàn dính bẩn đấy.” Sam chỉ vào giày chàng trai, chợt nhớ ra trong đầu rằng dạo này trời hay mưa và với cái tính hậu đậu của Peter thì có lẽ cậu đã đi ngay vào vũng nước đọng nào đấy.

 

Peter thở dài, đoạn cọ hai bàn chân vào nhau để cởi giày và vớ, cầm đôi giày lên và đi vào nhà.

 

“Bucky đâu rồi?” cậu hỏi, lấy vòi hoa sen xịt vào giày và ống quần để rửa chúng trong khi Sam loay hoay với cái máy pha cà phê trong bếp.

 

“Vẫn ngủ. Dạo này cậu ấy dần quen với việc ngủ trên giường rồi. Cháu có tin là mất mấy năm cậu ta mới chịu ngủ giường không? Cái lão già ấy. Cậu ta nói y hệt như Steve vậy, về việc giường quá êm khiến cậu ta thấy không an tâm.” Sam đáp, đưa cho cậu một cốc cà phê xịt cả đống kem bên trên khi cậu ra khỏi nhà vệ sinh, “Ăn gì chưa đấy nhóc? Cháu trông như xác sống vậy.”

 

Yeah, Peter nghĩ, nếu cứ mất ngủ liền cả tháng như thế này thì bị so sánh với xác sống vẫn còn tốt chán. Từ khi chia tay Gwen, cậu cứ có những giấc mơ khó chịu, để lại sự trống rỗng mỗi khi thức dậy. Một lần cậu mơ thấy mình đang ôm Gwen ngủ và rồi giật mình tỉnh dậy, nhận ra không có ai bên cạnh. Lần khác nữa cậu mơ thấy họ vẫn tiếp tục ở bên nhau, và cậu thậm chí đã cầu hôn Gwen. Vớ vẩn thật, Peter thầm rủa, cậu mới chỉ 21 tuổi, nghĩ về một gia đình là điều gì đấy gần như viển vông và thiển cận.

 

Bên cạnh đó, việc làm Spider-Man khiến cậu dần suy nghĩ kĩ hơn về việc có nên yêu ai đó. Nếu người thân của cậu chỉ có bác May, cậu còn có thể bảo vệ bác ấy, nhưng nếu cậu lập gia đình, đó sẽ là một dạng trách nhiệm hoàn toàn khác nữa. Đây là lý do đôi lúc cậu thấy ghen tị với Sam và Bucky. Thôi nào, ai sẽ dám đụng vào một cặp đôi như thế này chứ? Họ không thể trở thành điểm yếu của nhau được, và dù Sam còn em gái và hai đứa cháu cần bảo vệ, nhưng ít nhất Sam có Bucky. Thật là một suy nghĩ ích kỉ, Peter nghĩ thế và nhấp một ngụm cà phê.

 

“Hôm nay chú cần cháu giúp gì nào?” cậu đặt cốc cà phê xuống và ngó vào đống dây điện lằng nhằng của cái cánh đang trải ra dưới sàn.

 

Sau khi mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Sam đã thi thoảng đến xem Peter sống có ổn không. “Đảm bảo rằng con em luôn an toàn ấy mà,” anh ta hay nói vậy khi Peter hỏi, và cậu thừa hiểu “con em” chính xác là con của những người đồng đội của mình, và trong trường hợp này thì Peter giống như con của tất cả mọi người vậy. Anh ta cũng đã đến thăm Pepper và Morgan, gia đình Clint và Scott, theo dõi tin tức của Wanda,… Và rồi trên hành trình kết nối lại cuộc sống cũ ấy, anh ta nhặt được Bucky. Hai người họ đã cãi nhau suốt, tuy bây giờ cũng không khác mấy, nhưng họ đã chuyển từ kiểu cãi nhau “đừng có đứng gần tôi quá như vậy trông như gay ấy” sang kiểu “tôi đã bảo là đừng có để chén bát chất đống thế này mà”.

 

Đùng một cái, họ dọn vào ở với nhau ở căn hộ của Bucky ở Brooklyn, vì rõ ràng ông già ấy không muốn sống ở đâu khác ngoài nơi mình sinh ra, còn Sam thì cho thuê căn nhà của mình để có thêm thu nhập. Dần dà khi Peter lên Đại học, cậu vẫn giữ thói quen đi ăn vặt và tản bộ cùng với Sam, rồi lại thêm những thói quen khác với Bucky như luyện đấu tay đôi vào mỗi Chủ Nhật hay ngồi lướt meme cùng nhau để cập nhật thời đại cho anh ta. Thi thoảng Peter cũng qua khi Sam cần người giúp sửa cánh của mình như hôm nay, hay chỉ đơn giản là gặp nhau nói chuyện phiếm nếu chàng trai tiện đường đi qua.

 

“Chú đã kiểm tra hết những gì mình nghĩ ra. Cái cánh hoạt động khá ổn rồi nhưng đôi lúc nó lại có tiếng kì lạ phát ra ở đoạn nào đấy, cháu xem thử xem.” Sam quăng cho cậu đôi găng tay, đoạn khẽ giật mình quay ra sau khi Bucky vòng tay ôm anh từ sau lưng. “Jesus, cậu có thể bỏ cái thói quen đi nhẹ như mèo ấy đi được không.” Sam hỏi, nhưng nó không mang hàm ý trách móc gì.

 

“Đói.” Buck nói, mắt nhìn Peter ngồi trên sàn gỡ từng mảnh phụ tùng ra. Anh ta khẽ siết mạnh một chút, chỉ đủ để Sam kêu lên “urf” khi anh ta dám lầm bầm rằng dạo này Bucky lên cân hơn trước rồi và cái nọng dưới cằm cậu là minh chứng cho điều ấy.

 

Bucky cứ nhìn Peter mãi, và có lẽ giác quan nhện đã nhói lên hay gì đó nên chàng trai lên tiếng, “Chú lại nhìn cháu chằm chằm nữa rồi đó, Bucky.”

 

“Lát nữa ăn trưa với bọn chú rồi mới lên trường nhé?” Bucky hỏi, vẫn chưa có ý định dời mắt khỏi cậu. Anh ta chỉ khẽ liếc vào cái điện thoại trong tay Sam khi người đàn ông huých khuỷu tay vào bụng anh, nhướn một bên lông mày và nhếch miệng cười. Cả hai quay lên nhìn chàng trai vẫn đang lúi húi với hết tua vít rồi lại nhíp.

 

“Vầng, dù sao cháu cũng lười đi ăn ở ngoài.” Peter đáp, xoáy chặt một chiếc ốc lại. Không hẳn là lười, cậu thầm nghĩ, chỉ là cậu không thể đi ăn ở những quán quen mà cậu và Gwen hay lui tới, ít nhất là trong thời gian này. Mọi chuyện cũng không khá khẩm hơn mấy khi Gwen và cậu chung Đại học, nhưng ít ra lịch của họ trái nhau nên chuyện đụng mặt chỉ xảy ra vài lần ở canteen.

 

Sau khi sửa xong cánh cho Sam, ba người họ lại quanh quẩn với nhau trong bếp, với Sam và Bucky làm bữa trưa trong khi Peter làm bài tập trên lap. Từ khi lên Đại học, cậu nghĩ rằng việc bỏ hết mọi việc tư chỉ để làm Spider-Man là một quyết định khá tồi và May cũng cho rằng cậu nên xem trọng tuổi trẻ của mình hơn, vì thế cậu tham gia vào một câu lạc bộ âm nhạc, làm các thể loại công việc bán thời gian mà cậu tìm được, và song song đó là hẹn hò với MJ.

 

Họ quen nhau từ sau đợt đi châu Âu hồi cấp 3, nhưng lên Đại học khoảng một năm thì chia tay vì Peter trở nên quá bận rộn với mọi thứ và MJ cảm thấy cô ấy muốn thử thay đổi lối sống của mình. “Đôi khi tớ nghĩ về việc nếu như mình không bên cạnh nhau nữa, và tớ tò mò cuộc sống ấy sẽ như thế nào.” Đó là những gì cô ấy nói, còn mắt Peter chỉ biết dán xuống đất và cố giữ nước mắt không rơi ra. Không phải lúc nào một mối tình cũng kết thúc êm đẹp, đấy là bài học cậu học được từ những mối tình chóng vánh thời học sinh. Vì vậy cậu để MJ ra đi, tất nhiên sau khi họ đã thử quay lại với nhau trong vài tuần đầy ngượng ngùng.

 

Ngay sau khi chia tay MJ, Gwen đến với Peter. Gwen… Gwen như một cơn lốc vậy. Cô ấy cuốn cậu vào mối tình với một nhịp độ chóng mặt, và adrenaline lúc nào cũng chực dâng lên khi họ cạnh nhau. Peter cảm thấy mình nói chuyện với Gwen rất hợp, về học hành, công việc, âm nhạc, hay về những thứ ngớ ngẩn thường ngày. Cậu yêu cách cô ấy cười với đôi mắt xanh biếc của mình, cách cô ấy nói chuyện thật thông minh và hóm hỉnh, hay cả cách mà cô ấy lo lắng cho cậu mỗi khi Peter quay trở về sau một đêm đi tuần khó khăn. Peter nhớ khu vườn nhỏ sau nhà cô ấy, nơi dưới những tán cây và bụi dây leo đầy bí mật, họ trao nhau những chiếc hôn và ánh nhìn đầy tình cảm, và cả cái cảm giác hơi ấm dịu dàng của Gwen bao lấy tâm hồn cậu.

 

Nhưng rồi mọi thứ thay đổi, nhanh và đột ngột như lúc mới bắt đầu. Sau một buổi đi tuần đêm trở về, với vài vết bầm tím trên người cùng cơn đau nhói ở sườn, Peter mở điện thoại lên để thấy tin nhắn của Gwen. “Mai mình gặp nhau đi.” Đã một thời gian cô không chủ động hẹn gặp như vậy, và một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng chàng trai ngay sau khi cậu thấy mừng vì cô ấy nhắn cho cậu. Peter đã không sai. Gwen muốn dừng lại. Cô đã hứa với cậu rằng sẽ để cậu được tự do và không kéo dài nỗi đau của cậu nữa nếu cô không còn tình cảm với Peter.  Họ đã hứa với nhau như vậy vào những ngày đầu hẹn hò, và Gwen chỉ đơn giản là giữ lời hứa. Cậu đã không tin vào mắt mình khi đọc những dòng tin ấy, nhưng sâu thẳm đâu đó cậu biết rằng đây là quyết định đúng đắn và cậu chỉ quá sợ hãi với việc thay đổi để nói ra. Nhưng cậu cũng không hề biết được rằng chặng dừng này lại thay đổi cậu nhiều đến vậy.

 

Peter trở nên căng thẳng thường xuyên hơn, mất ngủ và dễ nổi nóng hơn hẳn. Cậu cũng không cảm thấy hứng thú với những hoạt động thường ngày, ngoại trừ ngồi nghiên cứu trong phòng lab hàng giờ liền. Nói đúng hơn là Peter thật sự không quan tâm lắm đến tất cả mọi thứ. Chàng trai sút liền vài kí và sau đấy lại lên vài kí, và cân nặng cứ tăng giảm liên tục như vậy, và tất nhiên cậu không quan tâm. Đã một tháng từ ngày họ chia tay, vì vậy những thay đổi này cũng thưa dần lại, ngoại trừ thói quen ngủ muộn của cậu. Và giờ thì Peter ngồi uống cốc cà phê thứ hai trong một buổi sáng của mình, gặm nhấm nỗi buồn khi nhìn hai người kia nấu ăn với nhau và trò chuyện. 

 

Họ không hay làm những hành động thân mật như ôm hôn hay nắm tay trước mặt Peter vào thời gian ban đầu cậu qua chơi với họ, nhưng dần cả hai quen với sự hiện diện của cậu và thả lỏng hơn. Tuy thế Sam và Bucky không hẳn là một cặp đôi thích thể hiện tình cảm trước mặt người khác hay ở nơi đông người, có lẽ vì Sam tôn trọng việc Bucky là một ông già cổ hủ đến từ thập niên 40, cái thời mà người đồng tính có thể bị giết vì, ờm, họ tồn tại. Bây giờ cũng không khác gì mấy, Peter nghĩ. Cậu lại nhìn cách hai người đàn ông tranh cãi vớ vẩn về việc Bucky có khẩu vị rất kì lạ và Bucky nghĩ Sam mới kì lạ. Peter ước mình có thể tìm được người cùng cậu nấu ăn và tranh cãi như vậy.

 

“Tôi nói rồi, cậu ăn quá nhạt chứ không phải tôi ăn mặn.” Sam hất tay lên mệt mỏi và mặc dù nói thế, anh vẫn mặc kệ cho Bucky đứng nêm thức ăn. Peter cũng thầm đồng ý là Bucky ăn nhạt, có lẽ do thói quen từ thời chiến tranh, khi mà gia vị thiếu thốn và mọi thứ đều có vị như giấy vò vậy.

 

Cả ba sau đấy ngồi quanh quầy bếp và ăn bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng của mình, vì theo như lời Sam nói mỗi khi gặp Peter thì cậu nhìn suy dinh dưỡng trầm trọng. Điều ấy không hề đúng chút nào, Peter ăn rất nhiều. Ừm thì, ăn vặt linh tinh có lẽ không tốt lắm, nhưng cậu không hề ăn ít. Sam chỉ làm quá mọi thứ lên như một bà mẹ của tất cả mọi người vậy.

 

“Xem này Pete,” Bucky nói, miệng vừa nhai đồ ăn vừa đưa cho Peter xem điện thoại của mình. Chàng trai tưởng anh ta lại cho mình xem meme hay gì đấy, nhưng mặt cậu liền biến thành biểu cảm cái-quái-gì-thế khi nhìn kĩ hơn. “Tinder đó Peter.” Bucky nói như thể thằng nhóc trước mặt không biết đây là cái gì.

 

“Ờm… nhưng sao chú lại để hình cháu vậy?” Peter chỉ vào đầy khó hiểu. Nó đưa mắt đọc dòng bio trên đó: “Peter, 21 tuổi. Tài khoản lập ra để kiếm người cứu đứa cháu của tôi. Thằng nhóc đang dần mất đi thị giác của mình. Sẽ sớm thôi nó không còn nhìn được nữa và chúng tôi muốn nó có thể nhìn thấy bạn, người yêu tương lai của— Cái quái gì thế?” Peter nhìn lên đầy ngạc nhiên, “Mắt cháu 10/10 đấy!”

 

Bucky nhún vai, “Nếu mắt cháu sáng, cháu đã nhìn thấy hàng tá cảnh báo trước khi đâm đầu vào yêu ai đó.”

 

Peter cảm thấy bị xúc phạm. Rất nhiều. Nhưng cậu khoan chưa cãi tiếp với Bucky mà lấy tay quẹt qua để xem hình anh ấy dùng cho Tinder của cậu. Bức ngoài cùng là hình selfie mà cậu chụp cùng một chú chó đi lạc trước khi cậu trả nó lại cho chủ – và quan trọng là cậu đã đăng tấm hình này lên Facebook cả hai năm trước. Tấm thứ hai thì chụp từ năm ngoái, với cậu đang cầm cây đàn bãi của mình, đứng cười ngờ nghệch, giơ ngón cái với camera trước lúc band của cậu diễn ở hội trường. Tấm cuối là tấm ổn nhất, nhưng cũng được chụp từ năm ngoái, là tấm cậu đang làm việc trong phòng thí nghiệm trường, mặc áo khoác và kính bảo hộ – được chụp bởi bạn cùng lớp.

 

“Hai người đang đem cháu ra làm trò hề.” cậu kết luận, trả lại điện thoại cho Bucky và quyết định không quan tâm nữa.

 

Sam cười phì một tiếng, vỗ lưng cậu rồi đi đến bồn rửa để bỏ đĩa của mình vào đấy, “Thôi nào, cháu trông bảnh phết mà. Bọn chú đã phải chọn những tấm cháu trông, ờm, thân thiện một chút, vì thật sự gần đây trông mặt cháu sợ lắm.”

 

Peter giơ tay lên giữa chừng, miệng không thốt nên lời, “Gì chứ? Cháu mà không thân thiện á? Cháu là anh hàng xóm thân thiện Spider-Man đó, thân thiện là thương hiệu của cháu đấy.”

 

“Ừ thì cháu vẫn thân thiện mà, nhưng là khi cháu đeo mặt nạ kìa.” Sam giơ một ngón tay lên chặn lại trước khi Peter định nói gì thêm, “Nghe này nhóc, bọn chú biết việc xảy ra với Gwen làm cháu không tin tưởng vào tình yêu nữa. Bọn chú cũng không nói là ở một mình là điều gì tồi tệ. Xét cho cùng tình yêu chỉ là sản phẩm của việc lý tưởng hoá ghép đôi để duy trì nòi giống của con người, cháu hiểu ý chú chứ?”. Không, Peter không muốn hiểu mỗi khi Sam bỗng dưng nói ra những thứ đầy tính triết lý như vậy. “Tài khoản này chỉ tạo ra để cháu thấy rằng kể cả khi cháu bị mù”, Sam lại giơ tay ra khi Peter trợn mắt lên, “kể cả như vậy thì vẫn rất nhiều người muốn làm quen với cháu. Hiểu không nhóc? Còn đầy cá ngoài biển mà. Với cả khi cháu chán, hoặc muốn tìm người nói chuyện, Tinder cũng không phải ý tồi đâu.”

 

Peter lầm bầm, “Cháu không nghĩ là người ta dùng Tinder để tìm bạn nói chuyện đâu.”

 

Đến đây thì Bucky nhướn lông mày, “Xin lỗi vì quên mất cháu là một thanh niên 21 tuổi.”

 

Peter đỏ mặt, ngước cổ lên than trời, đoạn nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa của mình và của Bucky rồi đem chúng đi rửa. Peter không có nhu cầu. Ý là, oke, không hẳn không cần, nhưng không cần đến thế. Hơn cả, cậu đã thử qua đêm với một người lạ ở bar sau khi cố gắng uống say, nhưng Peter không say được, chết tiệt, và khi cậu hôn người kia, cậu không có chút cảm xúc nào. Mình muốn về nhà, đó là suy nghĩ duy nhất của cậu đêm đấy. Sau đấy họ không hề liên lạc gì với nhau. Khi thức dậy vào sáng ấy với sự trơ nhẵn của tâm hồn, Peter nhận ra cậu muốn tự chữa lành vết thương lòng của bản thân trước thay vì dùng ai đó lấp vào khoảng trống.

 

Bên cạnh đó, nếu cậu cần ai đó nói chuyện, cậu sẽ tìm đến Sam và Bucky. Họ sẽ hiểu cậu. Đúng không? Peter cũng không rõ nữa. Cậu không biết phải nói gì với họ để không nghe như một đứa trẻ than vãn về chuyện tình cảm vớ vẩn. Cậu cũng không biết liệu cậu có thể kể với họ về những quãng thời gian thi thoảng đột ngột ập đến, khi mà cậu giật mình dậy nửa đêm với cái áo ướt sũng mồ hôi và tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Như vậy thật không công bằng, vì không ai kể về những điều ám ảnh họ với cậu và bắt cậu cùng chịu đựng. Quan trọng hơn, những khoảng thời gian này thường không kéo dài quá lâu và xét cho cùng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến đời sống của cậu. Peter đoán mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát cả.

.

.

.

.

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp