Xuyên Nhanh Bọn Họ Đều Trọng Sinh

Chương 2


4 tháng


Rạng sáng ngày hôm sau, Trì ca lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh, khác với ngày hôm qua chính là biểu tình trên mặt anh rất phẫn nộ, thời điểm mở cửa thấy Thẩm Tiểu Gia, vẻ mặt như muốn ăn thịt người của anh mới hơi thu liễm một chút.

“Đạo diễn và những người khác thật quá đáng, cậu sốt cả nằm viện vì nữ diễn viên chính, bọn họ không tới thăm thì thôi đi, lúc này còn muốn cắt đất diễn của cậu, đổi một diễn viên khác tới.”

Điều này nằm ngoài dự đoán của Trì Phong, anh vốn định giúp Thẩm Tiểu Gia xin nghỉ phép vào ngày hôm qua, lại không ngờ nhận được thông báo cắt diễn và đổi người.

Làm sao anh có thể không tức giận cơ chứ?

Người nửa nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy, Thẩm Tiểu Gia đặt cái chén sạch sẽ sang một bên, rót một chén nước ấm cho người đang nổi giận đùng đùng kia.

Trì Phong cũng không khách khí với y, nhận lấy uống một hơi, thở ra nói, “Nếu cứ thế mà đổi cậu, vậy chẳng phải những cực khổ cậu đã chịu sẽ trở nên vô ích sao?”

Mày nhíu lại thật sâu, anh nghiến răng nghiến lợi lắc đầu với Thẩm Tiểu Gia, “Không được, chúng ta không thể cứ như vậy được, anh phải nghĩ biện pháp khác.”

Bộ phim hiện tại nguyên thân đang đóng thuộc về một nhà sản xuất lớn, nữ chủ và nam chủ trong đó đều là những diễn viên tuyến đầu, y không dám nói rằng bộ phim này sẽ ăn khách một trăm phần trăm, nhưng chỉ bằng vào lưu lượng của hai diễn viên chính, đến lúc đó khẳng định cũng là một hit nhỏ.

Đây cũng chính là lý do duy nhất người đại diện không muốn từ bỏ.

So với người đại diện đang tức giận, biểu tình Thẩm Tiểu Gia bình tĩnh hơn rất nhiều, trong ký ức ở đời trước,  trong bộ phim bọn họ đang quay không có nhân vật của y.

Theo cách nói này, chỉ có thể là vào thời điểm này ở đời trước, Thẩm Tiểu Gia đã chết, mà kiếp này tuy rằng thân thể Thẩm Tiểu Gia có mình đang trú ngụ, nhưng nhân vật nam ba vẫn phải thay người.

Người đại diện không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cầm lấy di động chụp ảnh y.

Thẩm Tiểu Gia ngơ ngác nhìn anh, một đôi mắt đen nhánh ngây thơ, không hiểu anh muốn làm cái gì.

"Được rồi, chờ tôi đăng ảnh lên trên Weibo, xem bọn họ đổi người thế nào." Những lời này hiển nhiên có oán niệm sâu đậm với đám người kia, Trì Phong bắt đầu chỉnh sửa văn bản trên Weibo.

Bởi vì thân thể không thoải mái, Thẩm Tiểu Gia phản ứng có chút chậm, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đại diện đang đánh chữ, “Trì ca, anh chụp ảnh làm gì vậy?”

Diễn viên và người đại diện vốn là một thể, cho nên người đại diện cũng không giấu diếm y, “Đăng ảnh cậu bởi vì đóng phim mà phát sốt nằm viện.”

Đơn giản một câu nói ẩn chứa ẩn tình, Thẩm Tiểu Gia hiểu ý tứ của anh, trước tiên ngăn cản nói, “Trì ca, anh chờ chút đã.”

Trì Phong dừng động tác nhìn y.

Thẩm Tiểu Gia nhìn những bông tuyết bồng bềnh ngoài cửa sổ, khẽ cười cười, “Năm nay tuyết rơi có vẻ hơi sớm, đã lâu không đăng Weibo, không bằng anh chụp một tấm cảnh tuyết ở đây đi?”

Cách làm của Trì Phong quá mức cứng rắn, đem tất cả mọi thứ lộ ra bên ngoài, cứ như vậy xem như trực tiếp đắc tội đạo diễn, đến lúc đó ngay cả khi nhân vật này không đổi người, đối với y, lúc quay chụp xong có bị biên tập cắt bớt hay không còn chưa biết đâu.

Nếu chỉ đơn thuần chụp ảnh tuyết mà không phải chụp người, để cho fans cùng cư dân mạng suy đoán, cũng để đạo diễn tự suy xét, trong mùa đông lạnh giá, lại có một diễn viên vì nữ chính mắc lỗi luôn ở trong nước, bị đông lạnh đến mức sốt cao bây giờ vẫn còn nằm viện.

Đầu óc Trì Phong cũng không phải quá ngốc, có thể nhìn ra được ý tưởng của nghệ sĩ, do dự gật đầu, chỉ là hiệu quả khẳng định không đủ uy hiếp bằng ảnh người.

Bất quá xác thực chưa đến mức đắc tội với người ta.

Không lâu sau khi bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi được đăng tải, fans bắt đầu để lại lời nhắn bên dưới.

Dự báo thời tiết cùng báo chí đều có đưa tin thành phố A năm nay tuyết rơi sớm, các fan rất nhanh căn cứ vào cảnh tuyết rơi đoán được thành phố hiện tại bọn họ đang ở.

Tất cả đều sôi nổi nhắn lại.

【 ca ca đóng phim ở thành phố A sao! 】

【 ca ca vậy mà gia nhập đoàn phim, chúng ta cũng không biết, quay bộ nào vậy? 】

【 thành phố A hôm nay tuyết rơi, ca ca phải chú ý giữ ấm. 】

【 Tiểu Gia Gia đóng phim ở chỗ nào thành phố A? Muốn đi thăm ban, có ai biết địa điểm trong ảnh ở đâu không? 】

Bức ảnh tuy đẹp nhưng chỉ có một ô cửa sổ cùng tuyết rơi, còn có những cây thông phủ đầy tuyết, màu trắng tuyết phảng phất như khoác thêm cho nó một lớp áo.

Các fan liền tìm kiếm những nơi mà bọn họ có thể đến dựa trên hai đặc điểm này.

Sau khi đăng Weibo, trong phòng bệnh Trì Phong vẫn nôn nóng bất an cầm di động không ngừng đổi mới Weibo, vài lần muốn nói lại thôi với người trên giường, nhưng lại nghẹn trở về.

Di động Thẩm Tiểu Gia đặt trên tủ đầu giường vang lên trước, y lấy ra kiểm tra ID người gọi, là điện thoại của đạo diễn.

Người đại diện nghe thấy tiếng chuông di động, liền đi tới xem, nhìn thấy ghi chú trên điện thoại, trong mắt hiện lên kinh hỉ, lập tức ra hiệu y mau chóng bắt máy.

Sau khi bắt máy, một giọng nói trung khí mười phần vang lên, hoàn toàn trái ngược với thanh âm yếu ớt của Thẩm Tiểu Gia.

Cuộc gọi kéo dài ước chừng một phút đồng hồ, người đại diện khẩn trương lắng nghe, mãi đến khi cúp điện thoại, anh mới mở miệng: “Thế nào? Trần đạo nói cái gì?”

Thẩm Tiểu Gia đặt điện thoại xuống, nở nụ cười nhẹ nhõm với anh: “Kêu em dưỡng bệnh cho tốt, chờ thân thể khoẻ thì quay lại, bây giờ không cần vội về quay phần của mình.”

Người đại diện biểu tình khẩn trương dần thả lỏng, gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, ít nhất không nhắc đến việc đổi người.”

Chờ thân thể khoẻ mạnh trở về, không phải suất diễn trong tương lai vẫn là của y sao.

Trì Phong có được liều thuốc an thần này rốt cuộc yên tâm rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn mình Thẩm Tiểu Gia, cả phòng yên tĩnh, y ngẩng đầu nhìn tuyết rơi ngày càng nhiều bên ngoài, nhẹ nhàng nhíu mày, y cầm di động lên nhìn, nói với các fan đã để lại lời nhắn quan tâm cùng muốn đến thăm ban đừng tới, tuyết rơi xuống ngày càng lớn, không an toàn.

Cũng vì tuyết rơi đột ngột mà tiến độ quay phim của đoàn phim bị chậm lại, dẫn tới tất cả mọi người phải ở khách sạn nghỉ ngơi, y cũng tranh thủ hai ngày này tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.

Vài ngày tuyết ngừng rơi, thân thể Thẩm Tiểu Gia gần như đã hồi phục, vừa xuất viện liền tiến vào đoàn phim.

Ngày đầu tiên trở lại phim trường, người đối diễn đầu tiên của y là nữ chính Ninh Mặc.

Kỹ thuật diễn của Ninh Mặc như nào, đời trước Thẩm Tiểu Gia cũng xem qua vài bộ điện ảnh nên đã biết, khá bình thường, không thể nói tốt đến chừng nào, về việc sao cô ấy có thể trở thành diễn viên hạng nhất, vẫn là dựa vào số tài nguyên cứ cuồn cuộn không ngừng giúp cô ấy đi lên.

Biết rõ kỹ thuật diễn của cô ấy như nào, Thẩm Tiểu Gia sẽ không dùng trình độ thực của y đối diễn, chủ yếu vẫn là sợ đối phương không tiếp được.

Ai ngờ đối phương không cảm kích, còn cố ý muốn ép y, ngược lại dùng lực quá mạnh, lộ ra một màn không phù hợp với vai diễn.

Đạo diễn Trần nhăn mày, nói bắt đầu một lần nữa.

Thẩm Tiểu Gia gật gật đầu, không nói gì, bảo y làm lại thì làm lại, chỉ là ngay lúc y rời khỏi vị trí của mình, Ninh Mặc bỗng nhiên nói một câu chỉ hai người nghe thấy, “Hết bệnh sớm vậy cơ à? Xem ra ngâm mình dưới nước cũng không lâu lắm nhỉ, không sao, còn cảnh rơi xuống nước lần nữa mà.”

Nhiệt độ bây giờ đang giảm không ngừng, khỏi phải nói thời tiết sau đó lạnh đến cỡ nào.

Ninh Mặc nói một câu này liền khiến y nhíu mày, Thẩm Tiểu Gia từng đắc tội người phụ nữ này sao?

Thời điểm diễn lại một lần nữa, kỹ thuật diễn của Ninh Mặc vẫn như cũ, đạo diễn cũng không thèm nói gì liền cho qua.

Thẩm Tiểu Gia theo người đại diện tới lấy kịch bản kế tiếp, y còn phải đọc lại một lần, vừa mới bước tới, liếc mắt liền nhìn thấy Ninh Mặc đang nói chuyện cùng đạo diễn Trần.

Khoảng cách quá xa nên y chẳng nghe thấy gì, lại nghĩ tới câu nói ban nãy của Ninh Mặc, trong lòng đại khái đã có đáp án.

Cảnh diễn kế tiếp là của những người khác, Thẩm Tiểu Gia không vội vàng rời đi, nghiêm túc ngồi bên cạnh xem kịch bản, một trận gió lạnh thổi qua, bả vai y run lên, cổ họng cảm thấy hơi ngứa ngáy, y nắm tay để bên môi, thấp giọng ho khan một hồi, phảng phất ho như sắp bay phổi ra tới nơi.

Người đại diện nghe thấy liền đi tới cạnh y, khoác lên vai y chiếc áo khoác đen, giọng lo lắng nói, “Ở đây gió lớn, bác sĩ nói cơ thể cậu hiện giờ không chịu được gió, mau đi vào nơi nào ấm áp hơn đi.”

Lời lo lắng lọt vào tai đạo diễn Trần, ông quay đầu nhìn thoáng qua, chợt phát hiện trạng thái bây giờ của Thẩm Tiểu Gia so với trước kia kém hơn rất nhiều.

Trong lòng không hiểu sao cảm thấy hơi áy náy, âm thầm lắc đầu, nội tâm bỏ qua ý tưởng diễn cảnh rơi xuống nước trước đó của Ninh Mặc.

Thẩm Tiểu Gia mỉm cười, nhìn những người quay phim trước mặt, cười nói, “Kỹ năng diễn xuất của tôi chỉ ở mức trung bình, ngồi đây còn học hỏi các tiền bối, tránh cho đến lúc diễn làm chậm tiến độ đoàn làm phim.”

Đạo diễn lắng nghe đoạn đối thoại của hai người, nghe thấy một câu như vậy, trong lòng càng khó chịu, nói thật, kẻ làm chậm tiến độ thực ra là người khác.

Cảnh rơi xuống nước ngâm mình trong biển kia, người phải nói đi nói lại vẫn luôn là nữ chính, chỉ là ông không nói trước mặt người khác, chỉ nói quay lại, người xem ở hiện trường cũng đủ hiểu rõ.

Lúc quay cảnh rơi xuống nước, nữ chính cứ cọ tới cọ lui không dám nhảy xuống cứu người, lúc thì cảm thấy nước quá lạnh, lúc lại cảm thấy sóng quá lớn .

Cảnh này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đều bởi nữ chính cứ mãi lùi bước không chịu diễn.

Mà Thẩm Tiểu Gia cũng chỉ có thể cứ ngâm mình dưới nước chờ cô tới cứu.

Thời điểm kết thúc quay chụp vào buổi sáng, đoàn phim lại tiếp một nam diễn viên khác tới, nghe nói là nhà đầu tư nhét người vào thay nam hai, mà nam hai trước đó bởi vì một vài scandal nên bị thay thế.

Người đại diện biết được tin, thời điểm Thẩm Tiểu Gia còn chưa kịp thấy nam hai mới đến đã nói cho y biết.

Đời trước cũng không nghe chuyện nam hai dính scandal bị thay thế, lẽ nào là do y?

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, người đại diện lại nói tiếp, “Nam hai này lai lịch còn không nhỏ, gần đây trên mạng nói về hắn không ít, nhiệt độ cũng rất cao.”

Thẩm Tiểu Gia nhàn nhạt ừ một tiếng, một bộ dáng không hứng thú.

Minh tinh nào mà chẳng có nhiệt, đặc biệt là mấy người có thể diễn nam chính hoặc nam hai, bất quá loại minh tinh có chút nhiệt độ này mặt sau có cho hấp thụ ánh sáng hay không(?), nếu không, nhiệt độ này cũng chỉ là nhất thời thôi.

Loại này đời trước cũng từng có! Hơn nữa thời gian còn dài, về phần y tức giận là vì nguyên nhân gì?

Là muốn để cho những kẻ gọi là người nhà đó nhìn thấy y, nhớ đến y.

Mãi đến khi qua đời, Thẩm Tiểu Gia mới chịu nhận rõ sự thật, cho dù y có chết, trong lòng bọn họ, y vĩnh viễn không phải người nhà của họ, y cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú không thể để lộ ra ngoài sáng mà thôi.

Trì Phong còn chưa nói xong đã bị một cuộc điện thoại cắt ngang, sau khi nghe điện thoại về liền nói với y, “Bên công ty có điều tới vài người mới, để anh qua chọn một người mang theo, bọn họ nói sẽ phái một trợ lý lại đây cho cậu.”

"Được, anh đi đi, bên em anh không cần lo lắng." Thẩm Tiểu Gia xua tay, lấy di động ra tò mò tra xem gần đây có nam diễn viên nào bị sụp phòng*.

*:Từ lóng dùng để chỉ idol hoặc các ngôi sao bị lộ tin tức yêu đương hẹn hò.

Nam hai mới vừa đến đã gây náo loạn phim trường dẫn đến xôn xao một trận, xem ra đội hình rất lớn, lai lịch cũng không nhỏ.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tiểu Gia đã biết được lý do nam số 2 sụp phòng, là bị bạn gái ngoài vòng tiết lộ chuyện một chân đạp hai thuyền, một bên bị phú bà bao dưỡng, một bên lại hẹn hò với cô.

Thẩm Tiểu Gia cẩn thận suy nghĩ một chút, đời trước lúc này y không có nhìn thấy scandal gì về nam diễn viên bắt cá hai tay chân đạp hai thuyền cả.

Trong lòng y nghĩ trăm lần cũng không ra, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía nam số 2 mới tới.

Bên kia người đã tản đi, đồng tử Thẩm Tiểu Gia bỗng nhiên co rụt lại, ngón tay nắm kịch bản siết chặt, y nhìn thấy chính mình.

Không, chính xác mà nói, y thấy cái người từ bên ngoài đến đang chiếm cứ thân xác của mình.

______

Không ai thấy mình không ai thấy mình :v.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play