Xuyên Nhanh Bọn Họ Đều Trọng Sinh

Chương 1 Tư sinh tử trọng sinh


1 tuần


Chiếc xe cọ xát vào mặt đất phát ra âm thanh khiến da đầu tê dại, thanh niên ngồi ở ghế lái khuôn mặt nghiêm túc, trên trán lấm tấm mồ hôi, y đạp mạnh phanh xuống, tốc độ của chiếc xe vẫn không giảm, ngược lại còn vượt qua xe thể thao dẫn đầu phía trước.

Trong nháy mắt hai chiếc xe đi ngang qua nhau, chủ nhân chiếc bị vượt bỗng lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, mấp máy môi, “An Dương, chúc cậu may mắn!”

Ánh mắt An Dương trầm xuống, dùng cổ tay nhanh chóng xoay vô lăng, chính là ngắn ngủi vài giây này, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn, không đợi đại não kịp phản ứng lại, y theo bản năng giơ tay lên che tầm mắt.

Chờ y phục hồi tinh thần buông tay thì nghênh đón y là một chiếc xe tải với vận tốc cực nhanh lao tới.

An Dương mỏi mệt giật giật mí mắt, hai tay nắm chặt tay lái trở nên trắng bệch, yết hầu phát run.

Vào giây phút va chạm, y không cam lòng nhắm mắt lại.

Phịch một tiếng vang lớn, xe thể thao màu lam bị hất văng ra một khoảng nhất định, toàn bộ thân xe hư hỏng nặng.

Thời điểm trút hơi thở cuối cùng, An Dương nghe được một giọng nói rất mơ hồ.

“Nghe nói người nhà y đều đi công tác, không rảnh tới, chỉ có một người tự xưng là bảo mẫu đến.”

Lúc nghe thấy câu nói này, một tia ý thức cuối cùng của An Dương cũng tan biến.

Máy đo lường sự sống cũng cho thấy một đường thẳng song song, tuyên bố sinh mệnh người này đã kết thúc.

Ba ngày sau đó An Dương trong trạng thái hồn phách ngồi trước bia mộ của bản thân.

Trong nghĩa trang tối đen như mực, một người đàn ông tuấn tú bước ra từ trong bóng tối, trên người mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, nếu không nhờ khuôn mặt tuấn tú và bắt mắt này thì hắn đã sớm hoà cùng một thể với bóng đêm đen kịt.

Thanh âm trầm thấp lại ôn nhu, nhàn nhạt hỏi tiểu quỷ trước mặt, “Nghĩ kỹ chưa? Đi hay ở?”

An Dương ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng hốt trong chớp mắt, ngay từ đêm đầu tiên khi y qua đời, người đàn ông thần bí này đã xuất hiện trước mộ của y, hỏi y có muốn sống không.

Y nghĩ tới câu nói cuối cùng nghe được trước khi chết kia, do dự không trả lời ngay, mà hỏi lại nam nhân, “Đi, đi nơi nào chứ?”

Nam nhân giải thích với y, "Đi, tất nhiên là đi theo ta, nếu cậu theo ta, vậy linh hồn cậu sẽ theo thời gian trôi chậm rãi biến mất khỏi thế giới này, đồng thời, trong khoảng thời gian linh hồn biến mất ở đây, cậu chỉ có thể ngốc tại chỗ này, không thể rời đi." Hắn nói nửa câu sau trong ngữ khí cường ngạnh.

Tâm tư An Dương cấp tốc xoay chuyển, lập tức phân tích ra ý tứ khác trong lời nam nhân này.

Cho nên lúc đó y không lập tức trả lời nam nhân mà nói rằng muốn suy xét về điều đó.

Trong thời gian ba ngày này, y vẫn luôn ở trong nghĩa trang, là vì muốn nhìn một chút, xem liệu có ai đến thăm y hay không, sẽ có ai đó thương tiếc cho cái chết của y không.

“Đã gần 12 giờ, cậu còn năm phút cuối cùng.”

Người đàn ông không có đồng hồ hay điện thoại di động, lại biết rõ thời gian hiện tại, có thể thấy hắn không đơn giản chỉ là một người bình thường, cũng không giống ma, bởi vì khuôn mặt hắn giống người sống, không giống bộ dạng trắng bệch của An Dương.

"Ừ." An Dương lẩm bẩm ừ một tiếng, cúi đầu, y không tìm được ý nghĩa muốn tiếp tục sống, trong ba ngày này, chỉ có má Lâm* mỗi ngày đều đến đây nhìn y, sau đó đối mặt với mộ bia của y lầm bầm lầu bầu một phen.

*Má Lâm ở đây là chỉ bảo mẫu nha.

Mà hôm nay má Lâm lại nói bà muốn xin nghỉ việc, về quê chăm sóc cháu trai.

Vậy y trọng sinh trở về, còn có ý nghĩa gì chứ?

An Dương nghĩ nghĩ, đang muốn lắc đầu cự tuyệt.

Thời gian vừa vặn tới 12 giờ, cặp mắt đen nhánh của người đàn ông lẳng lặng nhìn chằm chằm vào An Dương, khóe miệng mỉm cười.

Hắn tôn trọng lựa chọn của họ, chính xác mà nói, An Dương không phải người đầu tiên người đàn ông gặp được.

12h đêm, nghĩa trang u ám và lộng gió, rất nhiều người đều kiêng kị đến nghĩa trang vào lúc này, ai muốn cúng bái người thân cũng sẽ lựa chọn tới vào ban ngày.

Trong nghĩa trang yên tĩnh không một tiếng động, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

An Dương đang định lắc đầu một cái liền dừng lại, quay đầu muốn nhìn xem người nào nửa đêm lại tới nghĩa trang làm gì?

Cùng với tiếng bước chân từ xa tới gần, còn có một giọng nam cung kính vang lên, “Nhiếp tổng, mộ phần của An thiếu ở ngay phía trước.”

An thiếu? An Dương nội tâm nghi hoặc, là đang nói y sao?

Còn chưa kịp nhìn rõ những người này, nam nhân liền cười nói, “Đã 12 giờ, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu còn chưa nghĩ kỹ, vậy ta chỉ có thể quyết định thay cậu, đưa cậu đi thật xa.”

Đêm đen như mực một giây sau liền sáng như ban ngày, ngay cả tiếng bước chân kia cũng bỗng nhiên biến mất ở bên tai.

An Dương biết nam nhân kia đã thay mình quyết định, y mím môi, lo lắng nói, “Tôi muốn lưu lại thế giới này.”

Bởi vì một câu này của y, nam nhân đi phía trước bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn y, hơi hơi gật đầu, trong lòng bàn tay trống không hiện ra một quyển sách màu lam.

Những trang sách tự động lật trong lòng bàn tay, cho đến trang có viết tên của An Dương trên đó mới dừng lại.

Dưới ánh mắt khó hiểu của An Dương, trên trang giấy viết tên của y bổng loé lên một đạo kim quang, giây tiếp theo, linh hồn y nhẹ đi, giống như cả người đều bị kéo về phía trước.

Thời điểm sắp biến mất, y lại nghe thấy ngữ khí kia tạm ngừng một giây nói, “Thân thể cũ của cậu...... Đã bị một linh hồn ngoại giới thay thế, ta giúp cậu tìm một thân thể mới, về sau cậu chính là chủ nhân của thân thể này.”

An Dương vội hỏi, “Vậy chủ nhân cũ đâu?”

"Bởi vì tai nạn ngoài ý muốn nên đã chết." Nam nhân đạm cười nói.

An Dương hơi nhăn mày lại, y không thích phải lấy phương thức này trọng sinh.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, nam nhân lại nói, “Yên tâm, không phải tại cậu.”

Thời điểm giọng nói rơi xuống đất, nam nhân biến mất tại chỗ, quyển sách đóng lại, linh hồn An Dương cũng biến mất.

Tiểu thiếu gia của tập đoàn An thị thế nhưng là "y"?

【 khiếp sợ, tiểu thịt tươi tuyến mười tám thế nhưng là tiểu thiếu gia hào môn? Trong bữa tiệc sinh nhật, anh cả của y đã tự tay cắt bánh, cũng tự mình vả mặt mọi người, chính miệng thừa nhận thân phận của y. 】

An Dương vừa trọng sinh trở về ngồi yên trên giường bệnh, ánh mắt hơi giật mình nhìn tin tức thinh hành trên notebook, còn có bình luận của cư dân mạng.

Cuối cùng sau vài phút, đầu ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng gõ nhẹ vào màn hình một chút, bấm chéo vào tìm kiếm thịnh hành rồi thoát ra.

Hot search được tung ra vào ngày hôm qua, chính là sinh nhật hai mươi tuổi của y, chỉ là trong trí nhớ An Dương, đời trước không có phát sinh như trong hot search.

Vì vậy những gì xảy ra trên hot search bây giờ cùng An Dương không có chút liên hệ nào.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đại diện cầm theo một cái phích nước đi đến, mặt mày lộ ra vẻ lo lắng, “Hiện tại loại trạng thái này của cậu, suất diễn kế tiếp chỉ sợ sẽ bị cắt, ai......”

Hắn thở dài một hơi, ngồi bên mép giường, lấy  một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, giúp An Dương bày cháo và đồ ăn kèm trong hộp giữ nhiệt ra, tất cả đều là một ít đồ ăn nhẹ, rất thích hợp cho người bệnh.

“Hiện tại trong người thế nào? Đầu còn đau không? Ăn cái gì lót dạ trước đi, từ ngày hôm qua sau khi tỉnh lại cậu vẫn chưa ăn gì.”

An Dương trọng sinh trở về vào ngày hôm qua, tuy rằng y không quen biết người trước mặt này, nhưng trong đầu y lại có tin tức về quan hệ với người này.

Đó hẳn là ký ức của chủ nhân thân thể này.

"Cảm ơn...... Trì ca.*" An Dương học theo chủ nhân thân thể xưng hô với người trước mặt này, y cũng không dám nhiều lời, sợ bị người này phát hiện y không phải Thẩm Tiểu Gia.

*Bản raw là Trì ca nên mình để tên này nhé!

Chủ nhân thân thể này kêu Thẩm Tiểu Gia, cùng là một diễn viên giống y, nam nhân tên Trì ca, là người đại diện hiện tại của y, nguyên nhân lần nằm viện này là bởi vì trong quá trình đóng phim y ngâm mình trong nước biển quá lâu, dẫn tới sốt cao kéo dài, nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí tử vong.

Đây cũng là lý do tại sao người đàn ông thần bí kia nói, chủ nhân ban đầu đã chết.

Thấy y ăn no, khôi phục một chút khí lực, Trì ca mới bắt đầu nói những lời khi tiến vào còn chưa nói xong, “E rằng cậu phải chiếu cố tốt thân thể này một thời gian, còn có một vài cảnh dưới nước, sợ là hiện tại không quay được, để anh xem có thể cùng đạo diễn thương lượng một chút, quay những người khác trước hay không.”

An Dương không có ý kiến, uống cạn nước ấm trong tay, an tĩnh nghe.

Trì ca nhìn bộ dạng này của y, không kìm lòng được xoa tóc y, “Lần này cậu phát sốt, cũng do nữ chính vẫn luôn mắc lỗi, nếu không cũng không cần ngâm mình ở trong nước lâu như vậy, bọn họ hẳn sẽ hiểu.”

An Dương khẽ nâng đôi mắt đen nhánh, kiếp trước nói thế nào y cũng ở trong cái vòng này lăn lộn mấy năm, hiểu rõ quy củ của cái giới này, mà người đại diện trước mặt, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa gia nhập không lâu, bằng không cũng không nói được lời như vậy.

Nếu thật sự hiểu rõ, cũng sẽ không ở thời điểm y nhập viện ba ngày hề phái một người đến thăm.

Người đại diện không ở lại bao lâu liền rời đi, anh còn phải chuẩn bị tất cả vì Thẩm Tiểu Gia, cũng chính là An Dương hiện tại.

Thẩm Tiểu Gia gia nhập giới giải trí đã nửa năm, từ một tiểu trong suốt bò lên vị trí tuyến mười tám hiện tại, tuy rằng vai diễn lần này chỉ là nam ba, với y mà nói, lại là một cơ hội, một cơ hội đi vào tầm nhìn đại chúng.

An Dương xoa xoa mi tâm có chút mỏi mệt, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, suy nghĩ buông xuống, hồi tưởng lại kiếp trước của mình.

Tuy rằng y sinh ra ở hào môn thế gia, nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú không được thừa nhận.

Suốt thời gian qua, cho đến khi y qua đời, y chưa bao giờ công khai thừa nhận mình là tam thiếu gia nhà họ An.

Mà ở lần trọng sinh này, y thấy chính mình không được thừa nhận kiếp trước, đời này cư nhiên được thừa nhận, nhưng cùng y không quan hệ.

An Dương thất thần một hồi, nghe được tài khoản chính thức truyền đến tin tức mới khiến y hồi phục tinh thần, đầu ngón tay tái nhợt click mở nhìn thoáng qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Nếu đã lựa chọn trọng sinh, vậy hãy buông bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới đi.

Y hiện tại tên là Thẩm Tiểu Gia, không phải An Dương, mà An Dương không được thừa nhận kia, cũng không phải bản thân hai mươi tuổi kiếp trước, từ những ảnh chụp tin thời sự truyền thông phát ra, người có nụ cười rạng rỡ phát ra từ nội tâm vẻ mặt xán lạn ấy, sao có thể là y cơ chứ?

Hiện tại "An Dương" kia hẳn chính là người bên ngoài trong miệng nam nhân thần bí kia đi.

【 tác giả có chuyện nói: Người dẫn độ là vai chính công trong quyển ( xuyên nhanh chi điên phê nam chủ đều yêu ta ) ở đây hắn chỉ là khách mời 】

_____

Ừm tại thấy quyển này khá hay nên làm để đọc. Thật sự lúc làm chỉ nghĩ sao chả ai làm bộ này đi để mình đọc chứ mình lười quá trời.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play